Ngày hôm sau
Khâu Tinh Húc từ sớm đã có mặt ở công ty, anh vừa pha xong một tách cà phê nóng, như thường lệ chào hỏi đồng nghiệp sau đó trở về văn phòng.
Ngồi trước màn hình máy tính, Khâu Tinh Húc ngả lưng tựa vào ghế, gõ gõ chiếc muỗng lên miệng tách cà phê, thư giãn ít phút trước khi vào việc.
"Ting. . . ting~. . ."
Khâu Tinh Húc chớp mắt, nhìn xuống chiếc điện thoại nằm ngay ngắn trên bàn, màn hình hiển thị một dãy số lạ kèm theo dòng tin nhắn.
[Anh Khâu, sau 5 giờ chiều nay anh có thời gian không? Gặp nhau nhé?]
Ai thế nhỉ? Là đồng nghiệp nữ, hay đồng nghiệp nam?
Khâu Tinh Húc đã quá quen thuộc với điều này, thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn từ người lạ với muôn vàn cách thức tán tỉnh khác nhau. Anh hiện đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng, thế nhưng vì phần tính cách hoà đồng, nhã nhặn nên các đồng nghiệp ở đây đều đối với anh rất thoải mái.
[Xin lỗi. Chiều nay tôi có hẹn rồi.]
Khâu Tinh Húc lịch sự phản hồi, sau đó nhấp xuống một ngụm cà phê, rất nhanh tin nhắn thứ hai được gửi đến.
[Tiếc quá. Tôi muốn đãi anh một bữa cơm, xem như cảm ơn anh lần trước đã có lòng đến dự tiệc sinh nhật. Để khi khác vậy.]
Suýt chút Khâu Tinh Húc phun hết cà phê ra bên ngoài, anh nuốt vội xuống, đặt tách cà phê lên bàn "cạch" một tiếng, hấp tấp cầm lấy điện thoại nhắn chữa lời.
[Cơ Thái? Tôi nghĩ anh rất hiếm khi rảnh rỗi, chiều nay tôi huỷ hẹn cũng được. Chúng ta gặp nhau ở đâu thế?]
Khâu Tinh Húc hồi hộp, nhìn đăm đăm vào màn hình, lập tức thở phào khi nhận được lời hồi đáp từ Cơ Thái.
[Tốt quá. Chút nữa tôi sẽ nhắn địa điểm cho anh.]
Ôi trời. . . tên thiếu gia miễn nhiễm với nhan sắc của anh hôm trước, nay lại chủ động mời anh đi ăn rồi đây này!
Kể từ hôm gặp gỡ ở bữa tiệc sinh nhật, Khâu Tinh Húc thi thoảng sẽ luôn nghĩ đến Cơ Thái, bất giác câu môi cười. Anh cảm thấy ở Cơ Thái có cái gì đó rất thu hút, rất thú vị. Đáng nói nhất là hôm đó nán lại khá lâu, nhưng Cơ Thái chỉ trò chuyện với Vương Niệm Chân, không thèm đoái hoài đến anh dù chỉ là một ánh mắt.
Là giả vờ có phải không. . . ? Chắc chắn là có chú ý đến anh, đúng không nào?
Chiếc điện thoại trong tay Khâu Tinh Húc xoay vòng xoay vòng, ý cười trên miệng khoét sâu hơn, bất ngờ nhận được tin nhắn từ Cơ Thái thật sự khiến anh rất hào hứng.
Anh chưa bao giờ có cảm giác mong đợi như lúc này a!
*
Lam Cẩn Du từ sớm đã theo Vương Niệm Chân ra ngoài, đến giữa trưa mới trở về nhà, không ngờ vừa về đến lại đột ngột chạm mặt Lôi Dĩnh ở phòng khách.
Nữ thần vốn đang ngồi ăn, nhưng khi nhìn đến Lam Cẩn Du liền khựng lại động tác, mắt chớp cong hai cái, mi tâm theo bản năng khẽ nhíu lại.
Nhận ra rồi. . . nhất định là nhận ra rồi!
Tình huống khó chống đỡ, Lam Cẩn Du mặc dù thấm ướt một lưng mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc. Cô bình thản ngồi trao đổi với Vương Niệm Chân, tỉ mỉ nhắc nhở lịch trình tiếp theo, căn dặn nữ ca sĩ tranh thủ ăn uống sau đó nghỉ ngơi, dành sức cho show diễn buổi tối.
Lôi Dĩnh quan sát, thái độ Vương Niệm Chân đối với Lam Cẩn Du rất cởi mở, về phía Lam Cẩn Du làm việc cũng rất chu đáo, rất chuyên nghiệp, không giống mới chỉ nhận việc vào hôm nay.
Cô cảm thấy trái đất này thật tròn, không ngờ đã tránh mặt đến đây rồi, vẫn có thể gặp được người bạn thân tín bên cạnh Viên Khả Di. Tin chắc nữ nhân tóc xù mà cô gặp gỡ trước đó cũng chính là Lam Cẩn Du chứ không ai khác. Đối với cô nàng này, Lôi Dĩnh cũng có ấn tượng rất mạnh mẽ, chính là trước đây còn cảm thấy Lam Cẩn Du khá buồn cười.
Chẳng là, cô nàng luôn đồng hành cùng Viên Khả Di, sẵn sàng bám dính cô bạn thân của mình trốn tiết xuống sân, lẽo đẽo theo sau Lôi Dĩnh, thậm chí có đôi lần nhìn đến món cơm thịt bò mà tái xanh cả mặt, đáng thương vô cùng luôn!
Là một người bạn tốt, rất tốt. Chí ít cô ấy đối với Viên Khả Di là một sự nuông chiều, bao dung mà khó ai có thể làm được.
Sau khi trao đổi với Lam Cẩn Du, Vương Niệm Chân cho người làm xuống bếp mang thêm hai phần thức ăn đặt ra bàn, ngồi ăn cùng Lôi Dĩnh.
Lam Cẩn Du vẫn không ngừng toát mồ hôi, nhưng cô nỗ lực trưng ra bộ dáng điềm tĩnh, tập trung ăn mà không nói một lời. Bất quá, kể cả cô không nhìn vẫn cảm nhận được ánh mắt Lôi Dĩnh đang tia về phía mình, nội tâm run cầm cập.
"Lôi Dĩnh, em ấy là Lam Cẩn Du, là trợ lý của tôi." Vương Niệm Chân giới thiệu trước khi động đũa.
Lam Cẩn Du: ". . ."
Ai mượn giới thiệu vậy trời. . . !
Xem tôi là ảo ảnh, là người vô hình gì đó đi có được không?
"Cẩn Du, chào em." Lôi Dĩnh vẫn giữ nguyên ánh nhìn, gật đầu lịch sự.
Dù muốn hay không, Lam Cẩn Du cũng không thể không ngẩng mặt, lập tức cười niềm nở: "Chào chị ạ." Ây. . . Chân tỷ là thần tượng hiện tại của cô, còn Dĩnh tỷ. . . nếu 6 năm trước không phát sinh hiểu lầm, chị ấy cũng là thần tượng một thời của cô đấy!
Bàn ăn ba người, Vương Niệm Chân hỏi thăm tâm trạng Lôi Dĩnh, căn dặn cô nếu muốn ra ngoài cứ báo với bác Lưu quản gia một tiếng, bác sẽ cho tài xế đưa cô đi, cũng không quên nói vài lời để cô đừng quá giữ khuôn phép, cứ thoải mái như ở nhà mình là được.
"Cảm ơn chị. Chị tốt với em quá, em thật ngại lắm." Khâu Tinh Húc cũng đối tốt với cô, nay Vương Niệm Chân cũng vậy, Lôi Dĩnh thật sự rất cảm kích.
"Chị cũng không hay đối tốt với người khác." Vương Niệm Chân chầm chậm nhai thức ăn, hướng đến Lôi Dĩnh một nụ cười xán lạn: "Chẳng qua là em xinh đẹp thôi. Người đẹp xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp, chí ít đối với chị là như thế."
Vành tai Lôi Dĩnh ửng lên một vầng hồng nhàn nhạt, ngượng ngùng mỉm cười.
Lam Cẩn Du khẽ đánh mắt nhìn Lôi Dĩnh, sau đó lại phấp phỏng lia sang Vương Niệm Chân, cảm giác có gì đó sai sai ở đây thì phải. . . ?
Trước đó cô muốn tác hợp Vương Niệm Chân cho cô bạn thân của mình, nhưng xem ra bây giờ. . . tình hình lại biến đổi có chút ảo diệu a!
Lôi Dĩnh xinh đẹp như vậy, tin chắc Vương Niệm Chân đã bị hớp hồn luôn rồi! Không biết có đợi nổi đến lúc Lôi Dĩnh nguôi giận hay không. . . đại khái cô đang cảm thấy bất an, chỉ sợ Lôi Dĩnh sẽ phải lòng Vương Niệm Chân trong thời gian này, Viên Khả Di sẽ chật vật trong đau khổ mất!
Vương Niệm Chân ăn rất nhanh, cô tranh thủ trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, nhường lại không gian cho Lam Cẩn Du cùng Lôi Dĩnh làm quen trò chuyện.
Đương nhiên, Lam Cẩn Du không dám hé răng, chỉ cắm đầu ăn không màng trời đất. Cô cũng muốn mau mau rời khỏi chỗ này, đỡ phải đối mặt với Lôi Dĩnh, tổn thương mà nữ nhân này gánh chịu. . . cô cũng có góp phần a!
"Cẩn Du, em làm việc cho chị ấy được bao lâu rồi?" Lôi Dĩnh đột ngột bắt chuyện, chất giọng không nghe ra tâm trạng.
"Vâng. . . ?" Lam Cẩn Du nuốt thức ăn đến suýt nghẹn, uống một hớp nước rồi nói: "Vài ngày thôi ạ. Em nghe nhạc của chị ấy lâu rồi, nhưng cách đây một tháng, vừa nghe album mới của chị ấy em liền say như điếu đổ, tôn vinh làm thần tượng luôn! Trước đó em làm việc bên ngành truyền thông, sau khi hay tin trợ lý cũ của chị ấy gặp tai nạn phải nghỉ đột xuất, em lập tức nộp mail ứng tuyển, may mắn có cơ hội được hợp tác cùng chị ấy."
Lam Cẩn Du nói ra vanh vách, cũng là vì muốn chứng thực công việc của cô hoàn toàn không dính dáng đến Viên Khả Di. Nam mô. . . mong sao Lôi Dĩnh sẽ không nghĩ sâu xa mà khiến cô mất việc, oan ức lắm luôn ấy!
Quan sát nét mặt không co không giãn của Lôi Dĩnh, Lam Cẩn Du căng thẳng, hết cách đành phải bổ sung: "Không liên quan đến cô ấy. . . em không nói dối chị, em nhận việc trước khi chị chuyển đến đây. Công việc này là xuất phát từ niềm đam mê của em ạ."
Chỉ thoáng chốc Lam Cẩn Du đã xị mặt xuống, Lôi Dĩnh hiểu rõ "cô ấy" trong miệng Lam Cẩn Du chính là Viên Khả Di, nhàn nhạt mỉm cười: "Tôi biết. Tôi không đa nghi như em nghĩ đâu. Em sợ tôi sẽ nói với chị Vương sao?"
Lam Cẩn Du chột dạ, bặm bặm môi mỏng.
Nét cười trên miệng Lôi Dĩnh dần tiêu đi, chuyển sang vô thần, ảm đạm. Cô lặng lẽ ăn cho xong phần cơm của mình, sau đó đứng lên nói lời tạm biệt, rời khỏi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Lam Cẩn Du lập tức gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho Viên Khả Di.
[Dĩnh tỷ phát hiện thân phận mình rồi, còn ăn trưa cùng mình nữa. Trong bữa ăn, Chân tỷ khen Dĩnh tỷ xinh đẹp, Dĩnh tỷ bẽn lẽn cúi mặt, thẹn đến tai cũng đỏ. Mình tranh thủ lúc không có mặt Chân tỷ đã giải thích với Dĩnh tỷ, thế là không bị đuổi. May mắn!]
Lam Cẩn Du còn có nhiều việc cần làm trước khi Vương Niệm Chân thức dậy, nên gom gọn ý tứ diễn đạt chỉ trong một đoạn tin nhắn, tiếp đến liền chạy vụt vào phòng thay đồ, ném điện thoại lên kệ, tập trung lựa chọn quần áo để chuẩn bị cho show diễn tối nay.
Hơn một tiếng sau cô mới hoàn tất khâu chuẩn bị, nào là thời trang, nào là phụ kiện, mọi thứ đều đâu vào đấy thì mới được nhàn rỗi ít phút. Chỉ là, lúc cô bắt đầu cầm lên điện thoại, ngay tức khắc bị số lượng tin nhắn cùng hàng chục cuộc gọi nhỡ khủng bố.
[Xinh đẹp cũng cần thiết để cô ta khen sao???]
[Còn ăn trưa cùng nhau là thế nào?!]
[Bẽn lẽn? Đỏ mặt? Ngay cả tai cũng đỏ luôn cơ đấy!!!]
[@₫%#¥$€. . . !!!]
Kéo xuống bên dưới là một loạt ngôn từ mắng mỏ vô tội vạ đến từ Viên Khả Di. . .
Dài đăng đẵng.
Lam Cẩn Du từ tốn nuốt nước bọt, cô thầm nhủ, hay là giả vờ bận tiếp nhỉ. . . ?
Không muốn nghe điện thoại chút nào a!