Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 77: Kế hoạch đột nhập

Không chỉ Viên Khả Di, ngay cả Lam Cẩn Du cũng góp phần lẽo đẽo theo sau Lôi Dĩnh, suốt 3 năm đều là như thế. Vậy nên, chắc chắn Lôi Dĩnh sẽ nhận ra Lam Cẩn Du ngay khi gặp mặt, vì thực tế thì diện mạo của cô nàng cũng không quá mức thay đổi so với nhiều năm trước.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc, Viên Khả Di nghiêm túc nói: "Bồ trở thành trợ lý của Vương Niệm Chân trước khi cô ấy chuyển đến đó, hoàn toàn không phải do mình sắp xếp, mình nghĩ cô ấy sẽ không làm khó bồ đâu."

"Hy vọng là vậy đi." Lam Cẩn Du thở dài.

Hai người ngồi bàn tính tới lui, đến chập tối thì nghe thấy tiếng mở cửa, biết Cơ Thái trở về, Viên Khả Di lập tức ngoắc tay, lôi kéo anh tham gia cuộc bàn luận để đóng góp ý kiến.

"Thảm hại ghê chưa. . ." Cơ Thái nhếch môi nhìn Viên Khả Di, "chậc" lưỡi: "Sớm biết hậu quả như vậy anh đã cản em rồi! Trong tình yêu không nên tính toán thiệt hơn, em không biết sao?" Con giun xéo lắm cũng quằn, kể cả Lôi Dĩnh đúng thật là hạng người như thế, còn chưa chắc cô ấy sẽ chấp nhận thái độ xem thường từ Viên Khả Di, huống hồ cô ấy không phải!

"Em biết mình sai ở đâu rồi. . . nhất định sẽ sửa đổi. Nhưng trước mắt hai người nhiệt tình giúp em đi có được không?" Viên Khả Di khổ sở van nài, lay lay cánh tay Cơ Thái.

Kể từ lúc Viên Khả Di trở về từ Mỹ cho đến nay, đây là lần đầu tiên Cơ Thái cảm nhận được một chút gì đó ở cô. . . tương đồng với bé heo ngây thơ thuần khiết của nhiều năm trước.

Cứ như phần tính cách chân thực trong cô đã bị phong ấn suốt 6 năm, nay mới được hoá giải sau khi thấu triệt nội tâm của Lôi Dĩnh. Cơ Thái lập tức nhận định, tình yêu mà Viên Khả Di dành cho Lôi Dĩnh quả thật rất to lớn. . .

Nếu cô cô biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ ganh tị đến nổ mắt luôn cho mà xem!

"Giúp thế nào mà giúp?" Cơ Thái thở một hơi đầy ngao ngán: "Bây giờ chỉ còn cách chờ cô ấy nguôi giận thôi. Em tranh thủ dỗ dành đi, Lôi Dĩnh xinh đẹp như vậy, buông ra là sẽ có người hốt đi đấy!"

Viên Khả Di ủ rũ: "Muốn dỗ cũng phải gặp thì mới dỗ được có đúng không? Cô ấy cố tình tránh mặt em, em làm sao dỗ được kia chứ? Trừ khi. . ."

Đưa mắt nhìn chằm chặp Cơ Thái, Viên Khả Di cười âm hiểm: "Trừ khi có người tiếp ứng em đột nhập vào nhà Vương Niệm Chân, như vậy sẽ dễ dàng hơn không phải sao?"

Cơ Thái: ". . ."

Vừa nghe liền biết Viên Khả Di không có ý tốt, Cơ Thái vội đứng lên muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng ngay lập tức bị cô bắt lấy cổ tay kéo anh ngồi xuống: "Cơ Thái, từ nhỏ đến lớn em đối đãi với anh cũng không tệ đi?"

Viên Khả Di mím môi, tuôn một tràng công lao hiển hách của mình: "Mỗi lần anh ngã gục ở quán bar, ai là người đưa anh về đến nhà an toàn? Ai là người đã giả vờ thích mèo bông Kitty để ba mẹ mua cho, sau đó mang sang nhà cùng chơi với anh, đến tối còn cho anh ôm ngủ? Còn vô số điều linh tinh, là ai đã không màng gian nan để giúp anh gỡ rối, là ai? Là ai, hửm?"

Cơ Thái: ". . ."

Lam Cẩn Du: ". . ."

Không có biện pháp đáp trả, Cơ Thái hậm hực ngồi xuống, nhạt nhẽo hỏi: "Rốt cuộc em muốn anh làm gì? Đột nhập nhà ca sĩ nổi tiếng là phạm pháp đấy!" Đừng nói là ca sĩ nghệ sĩ, đột nhập nhà người khác đã đủ đi tù mọt gông rồi!

Viên Khả Di híp mắt, hơi giương cằm lên một chút: "Nếu danh chính ngôn thuận đột nhập thì thế nào? Nếu anh được em trai cô ta mời đến đó thì thế nào? Chẳng lẽ cũng là phạm pháp sao?"

Cơ Thái: ". . ."

Biết ngay là mưu đồ bất chính! Không lệch đi đâu được a!

"Anh không ưa cái loại nam nhân vô duyên như hắn! Đàn ông đàn e gì, mở miệng ra câu nào liền muốn nhét nắm đấm vào miệng hắn câu đó. Trò chuyện đã không thích rồi, em còn nhẫn tâm muốn anh hiến dâng thể xác cho hắn sao?" Cơ Thái phồng má phản đối.

Viên Khả Di thảm thiết tựa đầu lên vai Cơ Thái, ra sức lấy lòng: "Cơ Thái, em biết anh có bản lĩnh mà! Tiểu Du sẽ giúp em giám sát Lôi Dĩnh, nhưng anh phải tiếp tay thì em mới có cơ hội gặp được cô ấy!"

Lam Cẩn Du ngồi bên cạnh cũng đệm theo: "Phải đó, lần này mục tiêu của anh đã chuyển sang nam nhân, trúng tủ rồi còn gì!" Huống hồ, còn là nam nhân đẹp trai bảnh bao như Khâu Tinh Húc, ngẫm lại thì Cơ Thái cũng không thiệt thòi đi!

Ôi. . . cái thế giới quái quỷ này, trước mắt là hai nữ thần yêu nhau thì cũng đành, nay lại còn sắp chứng kiến hai nam thần tuấn tú cưa cẩm nhau, tủi thân chết mất!

Cơ Thái bất đắc dĩ gật đầu, cau mày nói: "Được rồi. Nhưng nói trước là anh không ngủ với hắn đâu đấy! Loại nam nhân đó, tuyệt đối không được phép sờ mó lung tung cơ bắp của anh!" Anh vừa nói, bàn tay cứ thế vỗ vỗ lên ngực vài cái.

Viên Khả Di, Lam Cẩn Du: ". . ."

Được Cơ Thái đáp ứng, Viên Khả Di lập tức vẽ ra kế hoạch, lần này nằm trong sở trường của Cơ Thái, cô liền có thể an tâm hơn hẳn.

Ba người ngồi quây quần bàn luận cho đến 9 giờ, Lam Cẩn Du không thể nán lại lâu hơn, lập tức tạm biệt Viên Khả Di cùng Cơ Thái, bắt xe trở về nhà riêng của Vương Niệm Chân.

Cơ Thái sau đó vẫn chưa thể trở về phòng, anh bị Viên Khả Di bám dính lấy, ỉ ôi than khổ. Tuy ngoài mặt cô em họ có vẻ ưu thương, nhưng anh có thể nhìn rõ ẩn sâu bên trong, nội tâm cô dường như đã gỡ được nút thắt, không còn quá mức bi ai, quá mức ảm đạm như trước đó.

Sức mạnh của tình yêu khủng khϊếp thật đấy!

"Anh cũng cần tắm rửa nghỉ ngơi, em sang phòng Lôi Dĩnh ngủ đi, ngày mai liền bắt đầu kế hoạch." Cơ Thái xoa xoa đầu Viên Khả Di, nói vài lời an ủi để cô ngủ ngon hơn một chút.

Viên Khả Di ngoan ngoãn trở về phòng, không vội tắm, chỉ nhào lên giường nằm hưởng thụ từng mùi hương tồn đọng từ cơ thể Lôi Dĩnh.

Nhớ chết đi mất. . . !

Cô chợt ngẫm, không hiểu sao bản thân ngốc thế không biết! Nếu cô có thể bình tĩnh hơn, có thể gạt bỏ cái tôi của mình để nhìn nhận khách quan hơn một chút, có lẽ sẽ không khiến Lôi Dĩnh tổn thương như vậy!

Món cơm thịt bò mà cô từng ghé Lôi Ký ăn mỗi ngày, hoá ra đều là do một tay Lôi Dĩnh xuống bếp. . . điều này từ ban sáng cô đã ngờ ngợ, ấy vậy mà sau cuộc hẹn gặp Âu Mộng Dao, cô lại chẳng mảy may suy xét.

Cô ấy có để mắt đến cô, thậm chí còn quan tâm đến cảm xúc của cô, luôn âm thầm dõi theo cô trong suốt 3 năm học. . .

"Nếu gọi là phải lòng thì tôi không chắc. Nhưng có một khoảng thời gian tôi cảm thấy rất vui vẻ, là cảm giác thú vị mỗi khi nhìn thấy người đó."

Những lời Lôi Dĩnh từng bộc bạch, hoá ra đều là nói về cô sao. . . ?

Đáy lòng Viên Khả Di bấp bênh giữa được và mất, trên môi hiện lên ý cười, nhưng sóng mắt lại vô vàn thống khổ. . .

Giá như năm đó cô có thể bình tĩnh hơn, có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, thì có lẽ mọi thứ đã không bị xoay vòng trong tiếc nuối.

Cô sẽ không mất 6 năm tự tra tấn bản thân mình, cũng không mất 6 năm để nuôi dưỡng oán hận, tìm về Lôi Dĩnh với ý nghĩ báo thù. . .

Không ai yêu một người mà muốn khiến người đó đau khổ cả, Lôi Dĩnh. . . cô ấy hiển nhiên phải rất tuyệt vọng mới phun ra những lời này!

Viên Khả Di vùi mặt vào gối, hai hàng cay nóng xộc lên khoé mắt, khóc không ra tiếng.

*

Ngôi nhà khang trang, trong ngoài đều thiết kế theo tone màu trầm ấm, máy lạnh âm trần phả xuống lạnh lẽo, phòng khách ngược sáng, hắt lên gương mặt trắng trẻo của Lôi Dĩnh làm nổi bật một tầng nước ấm long lanh, trong mắt ẩn tràn sương trắng.

Vương Niệm Chân cùng Khâu Tinh Húc rót nước để ra bàn, ngồi nhìn Lôi Dĩnh khóc rất lâu, đến khi ngừng khóc hai người mới hỏi han ngọn nguồn sự việc.

Sau khi nghe xong, Vương Niệm Chân không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng nhan nhản ý cười khi nghĩ đến mối tình phức tạp của Lôi Dĩnh cùng vị tiểu thư họ Viên.

Lôi Dĩnh kể theo lập trường của cả hai, cô không giành hết phần tốt về cho mình, chỉ khẳng định duy nhất một điều, bản thân hiện đang rất thất vọng khi biết Viên Khả Di, nữ nhân mà cô yêu căm hận cô đến mức lên kế hoạch muốn huỷ hoại cô, càng đáng ghét hơn là thái độ kệch cỡm xem thường, muốn dùng tiền để chi phối cô theo cách Viên Khả Di mong muốn.

Trước đây, cô đã từng dành cho Viên Khả Di sự quan tâm đặc biệt, hiện tại cô lại toàn tâm toàn ý yêu Viên Khả Di, xem cô ấy là cọng rơm cứu rỗi mà cô may mắn bắt được trong cuộc sống nhàm chán của mình. . .

Cô hoàn toàn sụp đổ khi chợt nhận ra, từ trước đến nay, trong mắt cô ấy, cô vẫn luôn là một nữ nhân tồi tệ không hơn không kém!

"Chị Vương, cảm ơn chị. Ít hôm nữa em sẽ nói chuyện với ba mẹ, sau đó sẽ không làm phiền hai người nữa." Lôi Dĩnh rút khăn giấy trong túi xách, lau nước mắt xong rồi nói.

"Tạm thời em khoan nói với họ đã, nhiều cú sốc ập đến như vậy sẽ rất khó khăn đối với họ." Vương Niệm Chân khuyên nhủ, sau đó mỉm cười: "Gọi chị Niệm Chân là được rồi, không nên khách sáo quá. Cứ thoải mái ở lại đây, khi nào tâm trạng em tốt hơn rồi hẵng tính."

Lôi gia vừa hứng chịu tai tiếng khi đứa con trai dây nợ khắp nơi, nay nếu tiếp nhận thêm thông tin Lôi Dĩnh từ hôn, tin chắc đôi vợ chồng già sẽ khó lòng chống chịu.

Lôi Dĩnh gật đầu, không quên cảm kích Vương Niệm Chân, quả thật cô cũng không muốn ba mẹ phát sinh thêm lo lắng. Đồng hồ điểm 9 giờ tối, Vương Niệm Chân đưa Lôi Dĩnh đến phòng riêng trên lầu 1 mà trước đó đã gọi cho người làm thu xếp sẵn, nằm ngay cạnh một căn phòng nhỏ khác, cũng chính là phòng của Lam Cẩn Du.

Khâu Tinh Húc phụ giúp kéo vali vào trong, dặn dò vài lời sau đó anh cũng rời khỏi. Vương Niệm Chân ngày mai có lịch hẹn gặp đối tác nên cũng nhanh chóng trở về phòng để nghỉ ngơi.

Căn phòng trống trải, thân hình Lôi Dĩnh đơn bạc ngồi bên cạnh giường, mải nhìn đến chiếc bóng của chính mình đang đổ nghiêng dưới nền đất. Cô suy nghĩ đến xuất thần, gom nhặt từng khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ Viên Khả Di ở thời điểm hiện tại, kết nối từng chuyện, nước mắt lại lăn dài không tự chủ.