Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 59: Hữu duyên

Nhưng mấu chốt vẫn là mối quan hệ bùng binh giữa 3 người họ, Cơ Thái- Viên Khả Di- Lôi Dĩnh. Thật không hiểu hiện tại Viên Khả Di như thế nào đối mặt với Lôi Dĩnh, càng không hiểu Lôi Dĩnh như thế nào được Viên Khả Di tha thứ, chẳng lẽ chuyện cũ đều có thể bỏ qua dễ dàng?

"Tiểu Dao, chúng ta đi thôi. Đã có mặt ở đây rồi, chí ít cũng nên có vài lời chào hỏi." Liêu Diệc Hành dắt tay Âu Mộng Dao, đưa cô đến vị trí Cơ Thái cùng Lôi Dĩnh đang đứng, bao vây xung quanh là đám thiếu gia, tiểu thư hào môn có thể xem là cùng đẳng cấp, hầu hết những người góp vui đều là con cái của các doanh nhân tài phiệt.

Âu Mộng Dao tuy rằng bất mãn nhưng không thể phản đối, chỉ có thể nâng lên vạt váy, chậm rãi bước theo sau Liêu Diệc Hành. Cô không ngại đối mặt Lôi Dĩnh, bất quá lại không thích đối mặt, càng không muốn nhìn vẻ mặt vốn âm hàn khí lạnh kia nay như được tưới lên thêm làn nước ấm, tươi cười hạnh phúc đi bên cạnh vị hôn phu bảnh bao giàu sụ, nhìn đáng ghét chết đi được!

"Cơ thiếu gia, xin chúc mừng." Liêu Diệc Hành niềm nở nâng ly, hướng đến Cơ Thái mỉm cười. Cơ Thái trong mắt hắn là tên thiếu gia điềm đạm, ít giao lưu với bạn bè, tạm đánh giá Cơ Thái có vẻ trầm tĩnh, gai góc hơn Viên Khả Di, tốt xấu gì lời lẽ cũng nên cẩn thận một chút.

Cơ Thái nhìn một lượt đôi nhân tình đang tiến đến, anh biết Liêu Diệc Hành thông qua Viên Nhất Sâm. Đối với hắn, anh cũng không có mấy ấn tượng, chỉ nghe nói hắn thân mang trọng bệnh, thể chất suy nhược, ưu điểm là ở cách hành xử ôn hoà, kính trên nhường dưới nên rất được lòng các vị tiền bối.

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy hắn lại cảm nhận tên này vô cùng giả tạo, sặc mùi hư tình giả ý, không điểm nào có thể xem là thật!

"Liêu thiếu gia, tôi nghe dượng khen ngợi anh rất nhiều, nay mới có dịp gặp mặt." Cơ Thái cũng hướng ly rượu trên tay, cười đáp lại.

Lần trước ở buổi triển lãm, nếu không phải Âu Mộng Dao sinh sự thì Liêu Diệc Hành đã tìm cơ hội đến tiếp cận Cơ Thái, hắn nghĩ lần này có thể trò chuyện, nhất định phải tạo ấn tượng tốt một chút, dù sao thì danh tiếng Cơ gia cũng không phải tầm thường, Cơ Vĩnh Triết là một người đáng học hỏi, con trai của ông cũng không phải tệ đi?

Liêu Diệc Hành tự nhủ, anh họ Viên Khả Di hiện tại là hôn phu của Lôi Dĩnh, nếu để hắn biết quá khứ hai nữ nhân kia có liên hệ đến vấn đề đồng tính thì sẽ thế nào nhỉ? Tình cảm anh em có rạn nứt hay không?

Chào hỏi vài câu cùng Cơ Thái, Liêu Diệc Hành lúc này mới ném chú ý sang Lôi Dĩnh: "Lôi Dĩnh, tôi nghe Tiểu Dao nói hai người là bạn học thời cấp hai, mối quan hệ xem chừng rất thân thiết."

Âu Mộng Dao vốn đứng nhấp rượu, dửng dưng không màng đến Lôi Dĩnh, nhưng bất ngờ nghe Liêu Diệc Hành nói làm cô trợn ngược hai mắt, tự hỏi cái tên này rốt cuộc muốn làm gì? Không phải lúc nãy còn nhắc nhở cô không được sinh sự sao?

Lôi Dĩnh siết ly rượu trong tay, cô nén lại tâm tình không thoải mái, nhưng tìm mãi cũng không ra lời nào thích hợp để ứng đối cùng Liêu Diệc Hành.

Cô cùng Âu Mộng Dao cũng tính là thân sao? Là thân theo cách nào?

Cơ Thái đứng bên cạnh Lôi Dĩnh, vừa đưa mắt nhìn sang thì phát hiện tâm trạng cô không tốt, lúc nãy vẫn còn vui vẻ thì bây giờ ảm đạm thành ra thế này rồi, thậm chí còn có chút giận dữ thì phải?

Nữ nhân cùng nữ nhân thường sẽ dễ phát sinh mâu thuẫn, Cơ Thái nghĩ vậy, liền cảm thấy mối quan hệ bạn bè thời cấp hai giữa Âu Mộng Dao cùng Lôi Dĩnh tin chắc có vấn đề, tên Liêu Diệc Hành này là cố tình khơi gợi lại có phải không?

Quan sát Lôi Dĩnh có chút căng thẳng, Liêu Diệc Hành cười thầm, nghiêng mặt hỏi hôn thê của mình: "Tiểu Dao, em gặp lại bạn học cũ không vui sao?"

Âu Mộng Dao nhíu mày, cô không rõ cái tên hôn phu chết giẫm lại muốn bày trò gì, bất quá, hắn đã nói như thế cô đành phải nương theo, hướng ly rượu đến Lôi Dĩnh cười gượng: "Lôi Dĩnh, đã lâu không gặp. Xem ra chúng ta cũng rất hữu duyên."

Suốt bao nhiêu năm không gặp, vừa gặp thì chưa đầy một tháng lại gặp nữa, nên gọi là oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn! Nội tâm Âu Mộng Dao không ngừng rủa xả.

Lôi Dĩnh không phản ứng, chỉ nhìn Âu Mộng Dao bằng nửa con mắt, cô cảm thấy nữ nhân này tâm tính không thay đổi, tuỳ thời mà ứng biến, muốn mặt nào liền sẽ trưng ra mặt đó, không có chút chân thật!

"Lôi Dĩnh." Cơ Thái lay nhẹ tay Lôi Dĩnh, ngỏ ý nhắc nhở, dù sao cũng không nên xử sự cảm tính ở trước mặt nhiều người, khéo lại bị đánh giá thì không hay.

Nhớ rõ những lời Cơ Thái căn dặn, Lôi Dĩnh vì không muốn làm anh khó xử nên đành cụng ly với Âu Mộng Dao, nhàn nhạt nói: "Ừm. Đã lâu không gặp."

Liêu Diệc Hành vẫn cắn chặt không nhả, cao hứng nói: "Tôi nghe Tiểu Dao nói, thời cấp hai cô nổi tiếng xinh đẹp nhất trường có phải không? Nay trưởng thành càng xinh đẹp hơn, cô cùng Cơ thiếu gia đúng thật xứng đôi vừa lứa."

Sau câu nói này, Cơ Thái không khó xác định Liêu Diệc Hành đang muốn khơi gợi chuyện gì đó, càng xác định rõ bộ mặt hư tình giả ý của hắn, chắc chắn không phải loại người tốt lành.

"Cảm ơn, anh quá lời rồi." Lôi Dĩnh lại buông giọng nhạt nhẽo. Không chỉ Âu Mộng Dao, cô cảm thấy tên này cũng giả tạo không kém, hai loại người này mới là trời sinh một cặp, xứng đôi vô cùng a!

Nhận thấy thái độ Lôi Dĩnh mất kiên nhẫn, Liêu Diệc Hành lập tức chuyển đề tài, cũng chính là đề tài hắn đang muốn nhắm đến: "Sang cấp ba thì thế nào nhỉ? Tôi có thằng em từng học cùng trường với cô, thằng nhóc nói cô được mệnh danh là nữ thần, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng say mê như điếu đổ."

Liêu Diệc Hành nói rất vô tư, bộ dáng cười đùa của hắn khiến những người xung quanh đều không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hắn lời ngon ý ngọt, nhưng quả thật hắn khen vị tiểu thư Lôi Dĩnh kia cũng không quá chút nào, cô ấy trong mắt những người ở đây chứng thực là phi thường xinh đẹp, đẹp không tìm thấy góc chết!

Tuy nhiên, Âu Mộng Dao ngay thời khắc này liền có thể khẳng định, Liêu Diệc Hành hiển nhiên muốn mang chuyện Viên Khả Di yêu thích Lôi Dĩnh ra để mà nói, đánh một vòng lớn cuối cùng cũng vào trọng tâm. . .

Hắn hèn mọn kinh khủng, tin chắc làm vậy là muốn chia rẽ hai anh em nhà người ta, nhưng cô thừa nhận bản thân đang rất hứng thú với đề tài này!

Cơ Thái linh cảm cực xấu, anh vội cười cho qua chuyện: "Liêu thiếu gia khéo nói, tôi cũng biết bản thân may mắn thế nào mới có được cô ấy."

Đứng siết chặt ánh mắt, Lôi Dĩnh thấp thỏm không yên, muốn mau mau rời khỏi chỗ này, nhưng lại không có lý do để rời khỏi. Cô đẩy nhẹ cùi nhỏ vào tay Cơ Thái, hy vọng anh sẽ hiểu ý, đừng nán chân lại đây thêm nữa.

Âu Mộng Dao bắt được tín hiệu liền học theo điệu cười của Liêu Diệc Hành, nhướn mắt nhìn Lôi Dĩnh: "Tôi nghĩ bản thân cùng cô rất hữu duyên, nhưng hoá ra lại không hữu duyên bằng Viên Khả Di. Hai người sau 6 năm lại nghiễm nhiên trở thành——"

"Âu tiểu thư."

Giọng nói nhẹ tựa hơi sương, trôi theo chiều gió truyền đến tai Âu Mộng Dao. Cô kinh hãi, dễ dàng nhận biết chủ nhân của chất giọng này, là cô ta chứ không ai khác. . .

Là Viên Khả Di, sớm không đến, muộn không đến, lúc nào cũng phải vừa khớp thế này mới được sao. . . ?!

Lời nói Âu Mộng Dao bị đánh gãy bởi tiếng gọi kia, mọi người đều nhấc tầm mắt sang hướng bên trái, nữ nhân sở hữu bậc nhan sắc quyền lực, toàn thân trắng tinh với bộ đầm xẻ ngực quyến rũ đang bước chậm từng bước tiến đến.

Ánh mắt băng hàn, mũi cao chót vót, khoé môi hơi vểnh lên, ý cười tự cao tự đại không trộn lẫn với bất kỳ ai. Lôi Dĩnh nhìn Viên Khả Di mà cõi lòng như trăm hoa đua nở, êm ái dị thường. Bất quá, thực tâm cô cũng rất muốn nghe Âu Mộng Dao nói cái gì sau 6 năm, và có liên quan thế nào đến cô cùng Viên Khả Di. . . ?

Trong đầu lờ mờ một số vấn đề chưa thể nhận định rõ. . .

Đứng trước mặt Âu Mộng Dao, Viên Khả Di mặc kệ xung quanh đang có bao nhiêu người, chỉ cười như không cười rồi nói: "Âu tiểu thư tính cách cũng thật quái gở. Lần trước còn đanh đá chê trách chị dâu tôi dùng hàng fake, lần này như thế nào xưng bạn xưng bè, còn có nhã hứng muốn ôn lại chuyện cũ?"

Quái. . . quái gở? Âu Mộng Dao cứng họng, khoảnh khắc Viên Khả Di xuất hiện cô đã lường trước sắp có chuyện không hay, nhưng không ngờ ở trước mặt nhiều người, nữ nhân này cũng không chừa Liêu gia chút mặt mũi mà thẳng thừng bôi đen cô như vậy.

Thiên kim tiểu thư Cơ gia, cả hai họ Viên- Cơ từ nhỏ đã luôn dành cho Viên Khả Di sự ưu ái đặc biệt, cô là báu vật Viên Nhất Sâm yêu quý nhất. . . Liêu Diệc Hành thừa biết, cũng vì không muốn mích lòng đành phải hạ giọng: "Khả Di, lần trước chỉ là hiểu lầm. Lần này anh cố tình để Tiểu Dao đến nâng ly xin lỗi Lôi Dĩnh, cũng là muốn bày tỏ chút thành ý."

Liêu Kiên Hán ngoài mặt giao hảo cùng Viên Nhất Sâm, nếu biết con trai mình ở sau lưng vô cớ đắc tội, gây hiềm khích với tiểu thư Viên gia, tin chắc sẽ nổi trận lôi đình. Liêu Diệc Hành biết thân biết phận, kể cả nắm thóp được Viên Khả Di hắn cũng không dám cả gan làm càn. . .

Thập thò đâm lén vẫn hơn đi. . . !