*
Ba ngày sau
Theo lịch trình, Cơ Thái chờ Lôi Dĩnh trang điểm tươm tất xong, anh liền lái xe đưa cô trở về Cơ gia. Viên Khả Di từ hôm qua đã nán lại Viên gia thăm ba mẹ, cả nhà ba người đến xế chiều cũng nhanh chóng ra xe, phóng thẳng đến ngôi biệt thự của Cơ Vĩnh Triết.
Khác với bữa ăn ấm cúng lần trước, lần này tuy cũng là bữa ăn gia đình quây quần bên nhau, nhưng cách bày trí lẫn thức ăn được mang ra đều trang trọng hơn hẳn.
Lôi Dĩnh vừa ngồi xuống ghế, mông còn chưa kịp ấm đã nghe tiếng người hầu trong nhà cúi đầu kính cẩn, gọi tên các vị chủ nhân đang lần lượt tiến vào phòng ăn, đương nhiên ba người vừa đến chính là đôi vợ chồng cao quý nhà họ Viên, theo bên cạnh chính là nữ nhân mà cô tâm tâm niệm niệm.
Viên Khả Di trong bộ đầm trắng xẻ ngực lộng lẫy, gương mặt được trang điểm cầu kỳ tăng thêm tư sắc thuần thục, tóc búi cao lộ ra bờ vai tinh mỹ, vị trí xương quai xanh được phủ mỏng kim tuyến, vừa quyến rũ, lại vừa quyền lực vượt xa mong đợi, đẹp đến thiên ngôn vạn ngữ cũng không sao hình dung cho được!
Thời gian này, ngoại trừ những lúc đi làm ra, chỉ cần Viên Khả Di có mặt ở nhà đều bị Lôi Dĩnh bám dính. Duy nhất hôm qua lại nhận được điện thoại từ Cơ Uyển Đình, Viên Khả Di nghe những lời than thở của mẹ mình liền trở về Viên gia dùng cơm, ngủ lại một đêm, hai mẹ con tâm sự suốt cả buổi tối.
Ngồi bên cạnh ba mẹ, Viên Khả Di ném ánh mắt thưởng thức đến Lôi Dĩnh, nữ nhân của cô hôm nay vận một chiếc đầm trễ vai đen nhánh, đường cong hoàn mỹ được triển lộ triệt để, ngực to, mông cũng to, nhìn thế nào cũng vô cùng hợp nhãn.
Đáng kể nhất là gương mặt được tô son điểm phấn kỹ càng, mái tóc uốn lượn xoã dài đến thắt lưng, ngày thường đã mỹ nay lại càng thêm mỹ.
Hai nữ nhân cứ thế ngồi nhìn nhau, trong lòng tràn đầy ý vị, nghĩ lại thì hôm qua cũng chỉ hỏi han vài câu qua điện thoại, kỳ thật rất nhớ nhung, hiện tại gặp gỡ đơn giản thế này liền có thể thoả mãn, cũng không nghĩ đến những chuyện âu yếm linh tinh, được ngắm nhìn đối phương như phóng thích bao nhiêu nỗi nhớ.
"Lôi Dĩnh, Cơ Thái. Ta đã xem ngày lành cho hai đứa, dự tính tháng sau là thích hợp nhất để tiến hành lễ đính hôn, các con thấy thế nào?" Cơ Uyển Đình dừng đũa, hướng đến hai đứa cháu nở ra nụ cười mềm mại.
Cơ Vĩnh Triết cười phụ hoạ: "Tốt nhất là nên tiến hành ngay luôn, sớm một chút để ta có cháu để bồng."
Vì đã có đối sách từ trước, Cơ Thái mở miệng trì hoãn: "Cũng không vội. Sắp tới đây con cùng Tiểu Di sẽ hơi bận, bọn con đang đầu tư vào một dự án, cần tối thiểu 2 tháng để hoàn thành. Vẫn là 3 tháng sau đính hôn mới thích hợp nhất."
Cơ Vĩnh Triết nghiêm giọng: "Không được. Con muốn uỷ khuất người ta sao? Như thế nào lại còn chờ đến tận 3 tháng mới đính hôn?"
"Phải đó." Không đợi vợ mình lên tiếng, Viên Nhất Sâm cũng ra chiều khuyên nhủ: "Chuyện trọng đại không thể chậm trễ, tuổi của con người ta đã lấy vợ hết rồi, lý nào còn trì hoãn thêm nữa?"
Biết bản thân không thể ngồi yên để Cơ Thái chịu trận, Viên Khả Di liền vỗ vỗ lên tay anh họ, giả vờ ủ rũ: "Không sao. Anh nên tiến hành sớm để cậu không phải lo lắng, chuyện công việc để mình em giải quyết được rồi."
Đọc được kịch bản trong đầu Viên Khả Di, Cơ Thái phối hợp ăn ý: "Nhưng không phải tuần rồi em bận đến ngủ không đủ sao? Sức khoẻ cũng sa sút, để một mình em đảm đương công việc nhất định sẽ không chịu nổi, lao lực quá sẽ nhập viện đấy!"
Cơ Uyển Đình: ". . ."
Cơ Vĩnh Triết, Viên Nhất Sâm: ". . ."
Buông hẳn đũa xuống, Cơ Uyển Đình nhíu mày, gắt giọng hỏi: "Con làm việc đến không ăn không ngủ sao? Như thế nào sức khoẻ sa sút, còn cái gì mà nhập viện?"
Viên Nhất Sâm ngồi lắc đầu thở dài, Cơ Vĩnh Triết có chút đau lòng thay cho cháu gái mình, cũng không muốn em gái khẩn trương lo lắng, nét mặt nghiêm trọng lập tức giãn ra: "Sức khoẻ mới là quan trọng nhất. Cơ Thái, con ở bên cạnh Tiểu Di, nên giúp cô cô chú ý một chút."
Kẻ xướng người hoạ, Viên Khả Di nói xong lại đến Cơ Thái nói, Lôi Dĩnh quan sát tình hình liền nghĩ, con gái trời sinh giống mẹ, khả năng diễn xuất của Viên Khả Di cũng không thể xem thường a!
Vậy đấy, rất nhanh cả ba vị tiền bối kia đều tin đến sái cổ, Viên Khả Di quả nhiên là "cục cưng", là báu vật của hai họ Viên- Cơ, vì nhất mực yêu thương cô nên Cơ Vĩnh Triết liền tán thành việc trì hoãn, cũng không hối thúc nữa, sợ rằng một mình cô sẽ không đủ sức cáng đáng công việc, lao lực mà tiều tuỵ từng ngày.
Thuyết phục thành công, Viên Khả Di cùng Cơ Thái liền thở phào nhẹ nhõm, ăn uống xong xuôi cũng nói lời tạm biệt để di chuyển đến địa điểm thiết đãi tiệc ngoài trời.
Khách mời đơn thuần là đối tác làm ăn, cùng với những người bạn xã giao của Cơ Thái. Các vị khách mà anh mời đến hầu như không ai biết giới tính thật của anh, vốn ham vui nên anh chỉ muốn thiết đãi sang trọng một chút, mặt khác cũng là vì danh tiếng của Cơ gia.
Ngồi trên xe, Cơ Thái liên tục căn dặn Lôi Dĩnh, cũng như lần trước, Lôi Dĩnh chỉ yên lặng lắng nghe, cất giữ những thông tin Cơ Thái vừa nói vào đại não.
"Anh bạn kia thế nào rồi? Sẽ đến chứ?" Cơ Thái cùng Viên Khả Di từ nhỏ đã rất thân, nếu nói lúc nhỏ Viên Khả Di đã ra sức bảo vệ anh, thì hiện tại anh cũng rất muốn ra sức bảo vệ cô. Lại nói, anh làm sao không biết Viên Khả Di là thật lòng yêu thích Lôi Dĩnh, nhất định phải hỗ trợ cướp đoạt cô ta về tay em gái mình!
Trước đó là do anh không hiểu rõ sự tình, nhưng liên tục mấy ngày hôm nay đã được Viên Khả Di cho biết tường tận kế hoạch của Khâu Tinh Húc, hiển nhiên anh sẽ dốc tâm dốc sức hỗ trợ, không để Viên Khả Di gánh chịu thiệt thòi.
Nói riêng Lôi Dĩnh, anh cảm thấy nữ nhân này đáng thương hơn đáng trách. Theo lời Viên Khả Di, Khâu Tinh Húc sở hữu ngoại hình cực kỳ thu hút, nhưng dã tâm lại không nhỏ, vô sỉ hèn mọn, còn sai khiến cả nữ nhân bên cạnh trèo lên giường người khác để mang về lợi ích, đáng khinh đến thế là cùng!
Đến trước cổng nhà hàng RexF, nơi anh lựa chọn tổ chức bữa tiệc ngoài trời với sự góp mặt của hơn 20 vị khách. Nhà hàng thiết kế sang chảnh bậc nhất trong thành phố, chỉ cần bước xuống xe đã có vệ sĩ ra tiếp đón, cung kính dẫn dắt Cơ Thái cùng Lôi Dĩnh tiến vào trong.
Không gian rộng lớn được bao phủ bởi hai hàng cây xanh, trải dài theo lối dọc từ cửa ra vào đến vị trí sân khấu. Ngoài ra, nơi này còn được bố trí hồ bơi, đầy ắp thức ăn và rượu ngon đặt sẵn trên bàn, những ánh đèn nhấp nháy trên cao đủ loại màu sắc, khung cảnh tuyệt đẹp.
Thời điểm Cơ Thái bước vào, hầu hết khách mời đã có mặt đều tiến đến, nâng ly chúc mừng anh. Lôi Dĩnh đi sát bên cạnh đều bày ra dáng vẻ tươi cười, sẵn sàng chào đáp lại bất kỳ ai tiếp cận cô cùng Cơ Thái.
Dãy bàn bên trái nằm ngay cạnh hồ bơi, nữ nhân tóc nâu ngồi cùng hôn phu của mình, từ lúc hai nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện, cô liền dồn hết lực chú ý lên người Lôi Dĩnh, nhìn một hồi lâu lại buông tiếng thở dài, trong mắt có chút ghét bỏ.
"Diệc Hành, anh nói xem, chúng ta cùng Cơ gia vốn không có giao tình, như thế nào hắn lại gửi thiệp mời đến chúng ta kia chứ?" Âu Mộng Giao gắt gỏng, cô vốn đã không ưa Lôi Dĩnh, nay nhìn thấy người ta cao quý hơn mình, thi thoảng lại chạm mặt thế này càng khiến cô khó chịu hơn.
Vỗ về bàn tay Âu Mộng Dao, Liêu Diệc Hành từ tốn giải thích: "Dượng của hắn là Viên Nhất Sâm, ông ta cùng ba của anh vốn có giao tình, có lẽ thiệp mời này là từ Viên Nhất Sâm mà đến. Được mời liền tốt, không được mời mới đáng lo, em tuyệt đối đừng sinh thêm chuyện."
Cái gì mà được mời liền tốt, không được mời mới đáng lo, Âu Mộng Dao cảm thấy hai cha con họ Liêu chỉ được cái sĩ diện hão! Nhắc đến Viên Nhất Sâm, cô lại phải cười thầm lão già tiểu nhân Liêu Kiến Hán, trước mặt thì xưng anh xưng tôi, sau lưng lại tìm cách lật đổ người xem mình là bằng hữu!
Liêu Kiên Hán, lão già này giỏi nhất là gì? Là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, luôn cho rằng Viên Nhất Sâm cũng như lão, suốt ngày chỉ nghĩ đến tranh quyền đấu đá, giành giật cái danh xưng "ông trùm nông sản" gì đó, cá nhân cô lại thấy chính vì Viên Nhất Sâm không quan tâm những thứ này, dốc lòng mở rộng con đường kinh doanh mới có thể tạo ra một Viên thị cường thế như hiện tại.
Tạm gác qua vấn đề này, cô tiếp tục chú ý đến Lôi Dĩnh, lại lầm bầm trong miệng: "Nữ nhân chết tiệt! Vì anh trai ôm món nợ 200 vạn mà vô tình được Cơ Thái cứu nguy, bây giờ còn đường đường chính chính bước chân vào Cơ gia, sao mà may mắn thế không biết!"
Lần trước, Liêu Diệc Hành sau khi tìm hiểu đã kể hết cho cô nghe, thú thật là càng nghe càng cay, căm tức vì ông trời như thế lại đãi ngộ quá tốt với Lôi Dĩnh. Còn bản thân cô, năm này sang năm khác đều cất công tìm kiếm, ấy vậy mà tìm mãi lại ra một tên thiếu gia vô dụng, bệnh tật khắp người, thật không muốn nổi điên cũng không được!