Ăn xong, Viên Khả Di tranh thủ lấy quần áo đi tắm. Cô duy trì vẻ mặt âm lãnh, không mở miệng hỏi Lôi Dĩnh như hôm qua mà tự ý đi thẳng vào phòng, lần này trên tay cô có mang theo dầu gội cùng sữa tắm.
Cả buổi ngồi ăn cùng với nhau, Lôi Dĩnh nuốt xuống muỗng cơm nào cũng không thấy ngon miệng, bàn ăn ba người chỉ có mỗi Cơ Thái là lên tiếng, khen lấy khen để.
Theo phán đoán của Lôi Dĩnh, có vẻ như Viên Khả Di đã dành ít thời gian để khiển trách Cơ Thái, cho nên thái độ của anh hôm nay có thể nói là tốt hơn hẳn mọi ngày, chí ít Lôi Dĩnh không còn cảm giác dè chừng như thường khi giáp mặt.
Nhưng cô cũng không cảm thấy vui vì điều đó, bởi mối lo ngại trong lòng cô lúc này to lớn hơn, dường như Viên Khả Di rất để tâm đến việc cô đã ra ngoài cùng ai và làm những gì.
Cũng phải thôi, ai bảo cô là chị dâu tương lai của cô ấy kia chứ? Viên Khả Di có quyền tìm hiểu về cô, vì có một sự thật là tình cảm hai anh em bọn họ rất khắng khít, yêu thương nhau như thế nên khó tránh Viên Khả Di sẽ đa nghi khi chứng kiến bộ dáng ấp úng của cô khi nãy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Dĩnh trầm lắng thở dài, cảm giác bí bách vô cùng khó xử. Nói không được, mà không nói cũng không xong, chẳng biết làm sao để Viên Khả Di nguôi giận.
Tối đó, Lôi Dĩnh nằm trên giường lăn qua lăn lại, suốt 15 phút trôi qua cô chỉ đặt tầm mắt của mình ở duy nhất một hướng, là chiếc đồng hồ treo trên tường.
Hơn 10 giờ rồi, không biết lúc này Viên Khả Di đang làm gì, đã ngủ hay chưa?
Cô có nên ra ngoài tìm cách bắt chuyện hay không? Nếu có, thì trước tiên cô phải nói đến chủ đề gì nhỉ?
Những đôi bạn thân khác họ sẽ thường dùng cách nào để làm lành với đối phương. . . ?
"Cạch."
Lôi Dĩnh mở cửa, cô thập thò đưa cái đầu nhỏ ra ngoài để quan sát, nhìn từ xa đã thấy ánh sáng từ chiếc tivi chiếu rọi lên bức tường ở phòng khách, cô lờ mờ đoán được Viên Khả Di có lẽ vẫn chưa ngủ.
Nhấc chậm từng bước, cô vừa đi vừa thấp thỏm lo ngại, vừa đến phòng khách đã thấy Viên Khả Di ngồi tựa lưng lên tường, ghế sofa lúc này đã được trải ra thành một chiếc giường với kích thước khá nhỏ.
Thân ảnh Lôi Dĩnh đứng lù lù ở một góc, Viên Khả Di làm sao không phát hiện. Bất quá, cô vẫn giữ thẳng mắt dán lên màn hình, giả vờ như bản thân không hề hay biết sự xuất hiện của nữ nhân kia.
"Khả Di. . ."
Ngay cả khi Lôi Dĩnh đã lên tiếng, Viên Khả Di vẫn nhất mực bày ra vẻ mặt vô cảm, không màng đếm xỉa, cô dùng tay bốc lấy hạt Macca trong chiếc hộp nhựa đang đặt lên đùi, từ tốn bỏ vào miệng nhai một cách hờ hững.
Lôi Dĩnh tỏ ra khúm núm, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Viên Khả Di, không thể không nói ánh mắt cô lúc này đang bị đôi chân dài miên man của đối phương gây chú ý, tự hỏi không biết khi ngủ làm sao có thể thoải mái mà duỗi thẳng chân được đây?
Ngủ trên sofa, quả thật là rất bất tiện!
"Khả Di, ngày mai. . . có phải ngày mai chúng ta sẽ cùng đến tham dự triển lãm tranh cổ hay không?"
Âm lượng Lôi Dĩnh thả ra rất nhỏ, như chỉ đủ để mình Viên Khả Di nghe thấy. Viên Khả Di khẽ liếc mắt sang, khó tránh cảm giác mỉa mai trong lòng.
Nữ nhân này. . . xem ra là sợ cô giận, sẽ để vuột mất cơ hội được gặp thần tượng của mình có đúng không?
"Phải. Chiều mai Cơ Thái sẽ đưa chị đến đó." Mặc dù không thoải mái, nhưng Viên Khả Di vẫn đối đáp vô cùng tự nhiên, chỉ có điều là trong lời nói của cô không chứa bất kỳ nhiệt ấm nào, lạnh hơn cả tảng băng đang trôi ở Nam Cực.
Lôi Dĩnh "ừm" nhẹ một tiếng như muỗi kêu, nội tâm có chút quẫn bách không biết nên làm gì tiếp theo cho phải, cô lặng lẽ cúi thấp đầu, vô tình nhìn thấy hộp Macca đang nằm trên đùi Viên Khả Di, lại nói: "Khả Di, đó. . . là gì thế? Có thể cho tôi ăn thử được không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Ăn thử?
Từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn hạt Macca qua bao giờ sao?
Hơi nghiêng tầm mắt, Viên Khả Di quan sát thái độ dè dặt của Lôi Dĩnh, cô không biết Lôi Dĩnh hiện tại so với Lôi Dĩnh năm xưa rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt. . . ?
Nữ nhân âm hàn khí lạnh, nét mặt trước sau không co không giãn, không chút huyết sắc! Suốt 3 năm học đều là vậy không phải sao? Bây giờ lại biến thành cún con trong bộ dáng rụt rè, chẳng lẽ nghĩ mình thế này thì sẽ trở nên đáng yêu trong mắt của người khác?
Nhưng quả là. . . có chút đáng yêu thật!
Viên Khả Di lăn tăn nghĩ ngợi, khoé môi vừa định cong lên nhưng rất nhanh lý trí đã buộc cô phải tự mình dập tắt!
Không được cười, tuyệt đối không được cười!
Sao phải tủm ta tủm tỉm vì cái nữ nhân thâm độc này kia chứ?!
Viên Khả Di. . . mày là thợ săn, là thợ săn đó có được không?!
Đừng có lấy dây thừng tự siết lấy cổ của mình, ngu xuẩn!!!
Hắng giọng vài tiếng, Viên Khả Di xốc lại tinh thần, hỏi bằng giọng nhạt nhẽo: "Ăn thử là thế nào? Chẳng lẽ trước giờ chị chưa từng ăn qua hạt Macca sao?"
"Chưa từng." Lôi Dĩnh đáp mà không cần suy nghĩ, cô cười nói: "Hạt Macca? Nó là tên gọi khác của hạnh nhân có phải không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Ngốc đến thế là cùng!
Lọt vào khung mắt Viên Khả Di lúc này là dáng vẻ ngu ngơ xen lẫn sự tò mò của Lôi Dĩnh, cô không biết Lôi Dĩnh có phải hay không đang giả vờ, nhưng cái biểu cảm kia xem chừng rất. . . đáng yêu!
Là một dạng đáng yêu khiến người khác khó lòng cưỡng lại luôn ấy chứ!
"Há miệng ra."
Lôi Dĩnh trợn to mắt, "hửm" nhè nhẹ bên trong cuống họng.
"Há miệng ra, tôi cho chị ăn thử." Viên Khả Di nhắc lại lần nữa.
"À. . . ừm." Lôi Dĩnh không hiểu sao phải há miệng thì mới được cho ăn, nhưng một nửa cô không muốn phản kháng, nửa còn lại cô rất hiếu kỳ vì cái loại hạt này, nhanh chóng mở he hé miệng.
Viên Khả Di bốc lấy hạt Macca cho vào miệng Lôi Dĩnh, động tác diễn ra rất chậm rãi, nhưng không hiểu vô tình hay cố ý mà ngón tay cô khẽ khàng lướt phớt lên bờ môi đối phương, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền rời đi nhưng quả tim trong l*иg ngực Lôi Dĩnh cứ thế đã thay đổi nhịp đập.
Đầu ngón tay Viên Khả Di mềm quá. . .
"Có ngon không?" Ánh mắt Viên Khả Di đặt chăm chú trên khuôn miệng nhỏ nhắn, cô nhìn Lôi Dĩnh đang cử động khớp xương quai hàm, vẻ mặt dường như rất thưởng thức.
Bất giác cổ họng lại run lên, cô vội nuốt "ực" một tiếng, tự trách bản thân. . . ham ăn đến mức hồ đồ! "Nhìn miệng" người ta sao lại thấy khô ran cả lưỡi, bỏng rát cả mặt thế này rồi đây?!
"Ngon lắm. . ." Lôi Dĩnh cười cong mi mắt, cô không ngờ hạt Macca gì đó lại có hương vị quá mức đặc biệt. Có chút mùi thơm của bơ đi kèm với vị béo, ngòn ngọt tan chảy.
Trong một khắc nào đó, sóng mắt Viên Khả Di gần như ngưng đọng, cô ngẩn người trước nụ cười dịu dàng đang phảng phất ở khoảng cách khá gần, đẹp tựa nắng hoàng hôn, không quá rực rỡ nhưng đủ khiến lòng người nao núng, ấm áp dễ chịu.
Lôi Dĩnh, cô ấy lúc nào cũng xinh đẹp như vậy. . .
"Khả Di. . ."
Tiếng gọi trong veo, truyền đến tai Viên Khả Di gây cho cô những cung bậc cảm xúc kỳ lạ, cô chớp động hàng mi, run run cánh môi của mình: "Hửm. . . ?"
"Tôi. . . ăn thêm có được không?" Nhìn thẳng mắt Viên Khả Di, Lôi Dĩnh thấp giọng ngượng ngùng.
Viên Khả Di: ". . ."
Vội vã ném hộp Macca đến tay Lôi Dĩnh, Viên Khả Di xoay mặt hướng về phía màn hình tivi, buông giọng hời hợt: "Mang. . . mang về phòng ăn hết đi."
Làm ơn biến đi cho khuất mắt tôi. . . tốt nhất là nên tránh xa tôi ra một chút. . .
Yêu nghiệt!!!
Cụp mắt nhìn hộp Macca trong tay mình, Lôi Dĩnh ủ rũ: "Không thể ngồi ở đây ăn với em được sao?"
"Không thể!" Viên Khả Di cứng giọng, cô cảm nhận vành tai đã nóng lên hết cả rồi, hô hấp cũng đang dần chì xuống, lập tức khoát tay: "Tôi. . . buồn ngủ rồi. Chị mang về phòng ăn đi, tôi còn nhiều lắm."
Lôi Dĩnh gật gù, thích thú cảm ơn Viên Khả Di sau đó mang hộp Macca về phòng, nằm sấp trên giường vừa ăn vừa nghịch điện thoại.
Chợt nhớ đến khoảnh khắc ban nãy, cô vốn đang cắn hạt nhưng không hiểu sao lại chuyển thành cắn môi, cười trộm mà ngay cả bản thân cũng không hay biết.
Cầm điện thoại chụp lấy một bức ảnh gửi đến Khâu Tinh Húc, Lôi Dĩnh kèm theo một dòng tin nhắn cùng icon mặt cười, cô không phát hiện nét cười trên icon đó hoàn toàn tương đồng với vẻ mặt cô lúc này, thẹn thùng chúm chím.
[Tinh Húc, là hạt Macca, anh đã ăn thử bao giờ chưa?]
Rất nhanh Lôi Dĩnh đã nhận được tin nhắn phản hồi từ Khâu Tinh Húc.
[Rồi. Viên Khả Di tặng nó cho cô có phải không?]
Lôi Dĩnh phấn khích ngồi dậy, cô không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vội nhắn lại.
[Sao anh biết?]
Khâu Tinh Húc không trả lời, chỉ gửi đến Lôi Dĩnh một icon cười ngoác cả mồm, tin nhắn tiếp theo anh lại gửi vỏn vẹn hai chữ.
[Ngủ thôi.]
Lôi Dĩnh: ". . ."
Đáng ghét thật đấy!
Ở bên ngoài phòng khách, nữ nhân nào đó vì mải nghĩ ngợi những hình ảnh linh tinh trong đầu mà trằn trọc không yên, điều hoà đã mở lạnh hết mức nhưng cơ thể cô vẫn nóng hâm hâm hệt như đổ lửa. . .
Bức bối đạp chăn bông ra khỏi người, Viên Khả Di nằm giãy giụa một lúc, cô nguyền rủa Cơ Thái bằng đủ loại ngôn ngữ, nếu không phải tại anh thì kế hoạch đã không bị chuyển hướng, báo hại cô ngày qua ngày phải đối mặt với Lôi Dĩnh. . .
Để bây giờ ngay cả ngủ cũng không được yên đây này!!!