*
Lôi Dĩnh về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, cô vừa bước qua khỏi cửa đã nghe thấy tiếng tivi mở rất to, ngầm đoán Viên Khả Di cùng Cơ Thái lúc này đã có mặt ở nhà.
"Khả Di, Cơ Thái." Trên tay Lôi Dĩnh cầm theo hai túi ni lông chứa thức ăn đặt lên chiếc bàn ở phòng khách, cô hướng mắt về phía vị trí sofa, hỏi: "Hai người đã ăn tối chưa?"
Cơ Thái đang ngồi xem tivi bên cạnh Viên Khả Di, nghe Lôi Dĩnh gọi liền xoay đầu nhìn, không đáp mà chỉ hỏi lại: "Lúc nãy trở về không thấy cô, là đi mua thức ăn sao?"
"Không có." Lôi Dĩnh vừa mang từng món ăn trong túi ni lông đặt ra bàn vừa nói: "Tôi ra ngoài vì có hẹn với bạn, sẵn tiện ghé mua chút thức ăn về cho hai người thôi."
Ngẩng mặt nhìn Viên Khả Di, Lôi Dĩnh cảm thấy từ lúc cô bước chân vào nhà nữ nhân này hầu như chẳng buồn liếc mắt nhìn đến cô, tự nhiên trong lòng có chút không thoải mái.
"Khả Di, em ăn tối chưa?"
Lôi Dĩnh chủ động bắt chuyện, Viên Khả Di lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang, cô đáp nhạt: "Chị ăn đi, chúng tôi vừa ăn xong rồi."
Cơ Thái: ". . ."
Rõ ràng là chưa ăn kia mà? 6 giờ hai người đã về đến nơi, nhưng vì nghĩ Lôi Dĩnh đang ra ngoài mua thức ăn nên mới ngồi xem tivi chờ đợi. . .
Chờ đến đói meo cả râu, vậy mà bây giờ lại nói ăn rồi là thế nào?!
Biết Cơ Thái chuẩn bị phản ứng, Viên Khả Di lập tức ghé sát tai anh, nói khẽ: "Cô ta ra ngoài vì có hẹn với bạn, anh không nghe thấy sao? Còn nhớ những gì em đã căn dặn anh hay không?"
Cơ Thái bĩu môi, "hừ" thầm trong lòng đầy vẻ bất mãn, ngay tức khắc quay ngoắt sang Lôi Dĩnh bày tỏ tâm trạng: "Lần sau có ra ngoài cũng nên báo với tôi một tiếng, có biết tôi ở nhà đã lo lắng thế nào không?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Viên Khả Di nói thêm vào: "Phải đó. Anh ấy về đến nhà không trông thấy chị đã đứng ngồi không yên, nhớ nhung như kẻ ngốc vậy."
Trợn mắt nhìn Viên Khả Di, Cơ Thái tự hỏi không biết ai mới là người đứng ngồi không yên, vừa rồi còn ngồi chửi chó mắng mèo, trách cứ Lôi Dĩnh đi đâu mà không nói một tiếng!
Báo hại anh cũng bị vạ lây, khi không lại bị nhịn đói theo hai cái nữ nhân này!
Lôi Dĩnh hờ hững nở ra nụ cười ném đến Cơ Thái, cô giải thích: "Cả ngày không trông thấy anh, vì không có số điện thoại nên cũng không biết phải thông báo bằng cách nào. . ."
"Nhưng chị có số điện thoại của tôi không phải sao?!" Viên Khả Di cấp tốc ngồi bật dậy, cau có trừng mắt nhìn Lôi Dĩnh: "Chị đã đi đâu? Có phải đi ăn với người khác nên mới sẵn tiện mua thức ăn ở đó về cho chúng tôi luôn không?"
Chắc chắn là đi hẹn hò với tên tình nhân chết tiệt kia. . . ! Viên Khả Di không nén được cơn giận, trước đó còn nghĩ Lôi Dĩnh ra ngoài mua thức ăn nên mới bắt Cơ Thái cùng ngồi chờ, ấy vậy mà chờ mãi không thấy về, hoá ra cái nữ nhân này lại lén lút đi. . . vụиɠ ŧяộʍ, còn không biết đã đi từ lúc nào mà bây giờ mới chịu về, hỏi có tức hay không chứ?!
Cánh môi Lôi Dĩnh giần giật, động tác cũng bị khựng lại khi nghe thấy lời chất vấn từ Viên Khả Di. Cô không giấu được vẻ áy náy, tự trách bản thân đã tuỳ tiện quá mức rồi.
Đúng thật là cô không nghĩ đến chuyện phải thông báo khi muốn ra ngoài, nhưng xét theo thân phận hiện tại, hành động của cô quả thật là không tôn trọng Cơ Thái. . .
Đáng nói hơn, Viên Khả Di dường như đang rất tức giận, mà cơn giận này lại bắt nguồn từ cô, khiến tâm trạng cô mới đó đã bị chùng xuống đáng kể.
"Xin lỗi. . ." Lôi Dĩnh cúi thấp mặt, nói rất khẽ: "Lần sau tôi sẽ chú ý hơn." Vì biết hai người kia đã ăn xong cả rồi nên cô cũng xếp gọn thức ăn trở vào túi ni lông, sau đó cầm mang trở về phòng của mình.
Cơ Thái trơ mắt nhìn theo, đánh đánh vào tay Viên Khả Di, uể oải rêи ɾỉ: "Tiểu Di a. . . bây giờ chúng ta biết phải ăn gì đây? Gọi thức ăn lại phải chờ thêm cả tiếng đồng hồ nữa đấy!"
Viên Khả Di: ". . ."
Thời điểm về đến phòng, Lôi Dĩnh đứng sau cánh cửa thở nhẹ một hơi, đã đặt chân đến nơi này hơn một tuần rồi, nhưng có lẽ hôm nay chính là ngày cô cảm thấy phiền não nhất.
Viên Khả Di. . . có lẽ đang rất giận cô. Nhưng từ trước đến nay cô lại không có bạn, thật không biết khi bị giận thì nên làm thế nào để giảng hoà, để đối phương không vì thế mà chán ghét cô đây nữa?
Không có biện pháp trấn an bản thân, cô lầm lũi tiến đến mở tủ lạnh, lấy hết thức ăn trong túi chất ngay ngắn vào bên trong, gương mặt yểu xìu như vừa bị mất sổ gạo.
Có phải hay không cô đã vô tình kéo giãn khoảng cách giữa mình cùng Viên Khả Di? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mất mát, bất an cùng cực. . . !
"Lôi Dĩnh."
Tâm trạng vốn đang rầu rĩ, đôi mắt Lôi Dĩnh chợt sáng quắc lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của Viên Khả Di từ bên ngoài truyền vào, cô vội đáp: "Tôi. . . tôi nghe đây."
Vừa chất gọn thức ăn vào tủ xong, Lôi Dĩnh nhanh chân chạy đến, hít sâu một hơi liền mở toang cánh cửa.
Không chỉ có Viên Khả Di, mà ngay cả Cơ Thái cũng có mặt ở trước cửa phòng, hai người đồng loạt hướng đến cô nở ra nụ cười thân thiện.
Lôi Dĩnh: ". . ."
Rất nhanh Cơ Thái liền chen qua người Viên Khả Di, đứng thẳng tắp trước mặt Lôi Dĩnh, vừa cười "hì hì" vừa nói: "Tiểu Di thật không biết phải trái. Thỉnh thoảng buồn chán cô mới ra ngoài hít không khí, tôi lý nào lại nhỏ nhen như vậy, có đúng không?"
Dứt lời anh liền nhíu chặt hàng lông mày rậm rạp, nghiêm mặt quay ra phía sau quở trách: "Mau xin lỗi chị dâu tương lai của em đi! Lần này anh bỏ qua, lần sau tuyệt đối không được vô phép như thế nữa, có nghe rõ không?!"
Viên Khả Di phối hợp, đáp lí nhí: "Rõ rồi. . ." Nghiêng nghiêng nửa người, cô nấp sau lưng Cơ Thái hướng đến Lôi Dĩnh cười tít mi mắt: "Lôi Dĩnh, xin lỗi chị nhé."
Trước mắt là vì. . . miếng cơm manh áo, sau đó lại là vì kế hoạch to lớn mà cô đã dày công dựng sẵn, Viên Khả Di biết mình không nên tạo ác cảm đối với nữ nhân này. . . !
Một mình Cơ Thái mắng đã đủ áp lực rồi, không biết lúc nãy cô còn quát lên làm cái gì không biết!
Nhận được lời xin lỗi từ Viên Khả Di, tâm tình Lôi Dĩnh trong nháy mắt đã biến đổi kỳ diệu, từ dáng vẻ rũ rượi đã chuyển sang tươi tắn, nhẹ nhõm nâng lên ý cười: "Khả Di, em không giận tôi nữa sao?"
Cơ Thái phẩy phẩy tay: "Không giận không giận." Anh mất kiên nhẫn đẩy vai Lôi Dĩnh tránh sang một bên, vội vã tiến thẳng vào trong ngó nghiêng một vòng: "Lôi Dĩnh, hai túi thức ăn vừa nãy đâu rồi? Mới đó cô đã ăn sạch rồi sao?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Viên Khả Di hận không thể lao đến đạp vào mông Cơ Thái một phát, cô vội vã tiến đến kéo tay anh họ của mình, dùng lực siết mạnh để nhắc nhở: "Anh cũng thật là! Muốn ăn cùng chị ấy thôi có phải không, từ từ đã nào!"
Cơ Thái bĩu môi, đành phải đứng yên chờ đợi. Viên Khả Di xoay người nhìn Lôi Dĩnh, mân mê lọn tóc bên vai, giữ nguyên vẻ thản nhiên rồi nói: "Thật ra. . . vì sợ chị ăn một mình sẽ buồn chán nên anh ấy cố ý vào đây gọi chị ra ăn cùng. . ." Đảo mắt nhìn qua nhìn lại, cô hỏi bằng giọng khe khẽ: "Hai. . . hai túi thức ăn vừa nãy đâu rồi nhỉ?"
Lôi Dĩnh mỉm cười: "Tôi cất nó vào tủ lạnh rồi, để bây giờ tôi mang ra bếp hâm nóng lại. . ."
"Để tôi giúp cô!" Cơ Thái mừng rỡ phóng vụt đến vị trí tủ lạnh, gấp rút lấy thức ăn ôm hết vào người, chạy một mạch trở ra phòng khách.
Trong phòng chỉ còn lại Viên Khả Di cùng Lôi Dĩnh, Viên Khả Di đẩy tầm mắt sang Lôi Dĩnh thì phát hiện người kia cũng đang nhìn mình.
"Xin lỗi nhé." Viên Khả Di bày ra vẻ mặt tự trách: "Sẽ không có lần sau đâu, tôi sẽ cẩn thận lời nói của mình hơn."
Rõ ràng là lỗi của cô nhưng Viên Khả Di lại hai lần nói tiếng xin lỗi, Lôi Dĩnh không khỏi áy náy: "Không phải lỗi của em, là do tôi tự ý ra ngoài không thông báo làm hai người phải lo lắng, tôi mới là người cần xin lỗi. . ."
Đương nhiên là lỗi của cô! Viên Khả Di thầm mắng một tràng trong bụng, nào là nữ nhân không biết điều, nào là lăn loàn trắc nết, đã ở nhà hôn phu tương lai mà còn dám vác xác đi gặp tên tình nhân chết tiệt đó!
Tuy vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ tươi cười, chôn vùi tia dư quang vừa loé lên không để đối phương phát hiện: "Chị không trách tôi là tốt rồi. Nhưng mà. . ." Cô hơi nghiêng mặt, nheo lại một bên mắt: "Chị nói có hẹn với bạn, có thể cho tôi biết là người bạn nào không?"
Không ngờ Viên Khả Di vẫn bám riết chủ đề này, Lôi Dĩnh nhất thời không biết phản ứng. Cô không quen nói dối, cũng không muốn nói dối Viên Khả Di, đành phải cắn cắn vành môi, ngập ngừng mất một lúc.
Nắm bắt biểu tình đáng ngờ, Viên Khả Di càng chắc như đinh đóng cột suy luận của mình là đúng! Cô lại chửi rủa linh tinh trong bụng, buông giọng nhạt nhẽo: "Chị không muốn nói thì thôi vậy."
Âm cuối vừa ngắt, Viên Khả Di cũng vội bước đi, Lôi Dĩnh đành phải cúi thấp đầu lẽo đẽo theo sau, cô thật không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
Thời điểm hai người ra đến nơi thì Cơ Thái đã hâm xong thức ăn, anh mang lần lượt các món cơm canh đặt ra bàn, cười vô cùng vui vẻ: "Ăn thôi. Khẩu vị của cô đúng là tốt thật, tôi nghe nói cơm gà ở quán này ngon lắm!"
Không thể phớt lờ sắc mặt không chứa độ ấm của Viên Khả Di, Lôi Dĩnh buộc phải tỏ ra hào hứng: "Phải đó. Khả Di, em ăn thử xem, cơm gà Đường Ký quả thật rất nổi tiếng. . ."
Viên Khả Di nhìn dĩa cơm gà mà muốn nuốt không trôi, nhưng vì dạ dày đã kêu lên òn ọt khiến cô không cách nào từ chối, đành phải cầm muỗng lên ăn cho có lệ, cũng chẳng thiết tha đáp lại nửa lời.
Lần này là cô sơ ý. . . lần sau nhất định phải theo sát hơn mới được!
Tuyệt đối không thể để nữ nhân kia lén lút trốn ra ngoài gặp gỡ nhân tình!!!