Viên Khả Di cười như không cười, tiến đến vòng tay ôm lấy cổ Cơ Thái như thuở nhỏ, nói đầy hàm ý: "Em sao có thể để anh bị trách phạt kia chứ? Chỉ cần anh biết yêu thương đứa em này, em nhất định sẽ đáp trả anh gấp bội."
Cơ Thái: ". . ."
Hay thật đấy!
Đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ nói ra câu nào liền ẩn gai chứa góc câu đó, thật không muốn tủi thân cũng không được!
Từ đầu đến cuối Lôi Dĩnh đều chú tâm quan sát hai anh em đùa giỡn với nhau, cô cảm thấy khá buồn cho bản thân vì từ trước đến nay cô cùng anh trai của mình tuy chảy chung một dòng máu nhưng chưa bao giờ thân thiết được như vậy. . .
Anh trai của cô, Lôi Lạc có thể nói là tính cách so với cô hoàn toàn trái ngược, là một người chuyên thích giao du bốn phương tám hướng, rước đủ loại phiền phức về cho gia đình.
Lôi Lạc lớn hơn cô 5 tuổi, năm nay đã ngót nghét tuổi 30 nhưng vẫn chưa có công việc ổn định, suốt ngày xin tiền ba mẹ lông bông đây đó, luôn miệng nói dối là bản thân muốn hợp tác kinh doanh, muốn hợp tác làm ăn lớn nhưng cuối cùng lại lòi ra là anh mang tiền đi đánh bạc!
Lôi gia tuy không tính là giàu sang phú quý, cũng không phải gia tộc hiển hách chỉ nghe danh đã khiến người kính nể. Nhưng quán cơm Lôi Ký duy trì suốt 30 năm nay có thể xem là cần câu cơm giúp gia đình cô ăn no mặc ấm, nuôi lớn hai anh em trưởng thành không phải thiếu thốn một thứ gì.
Vậy mà bao nhiêu số tiền tích luỹ được đều bị cái ông anh trời đánh của cô bòn rút từng ngày, thậm chí đến nay lại gây ra món nợ gần 200 vạn, đẩy đứa em gái đáng thương như cô vào tình thế khốn khổ, nỗi lòng này thật chẳng biết giãi bày cùng ai. . . !
Viên Khả Di vốn đang buông lời trêu chọc Cơ Thái, cô bất ngờ nhìn sang lại thấy Lôi Dĩnh thất thần ảm đạm, không biết vì nguyên nhân gì nhưng bản thân cũng không tiện hỏi, đành phải phớt lờ cho qua, nói lảng sang vấn đề khác: "Lôi Dĩnh, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Lôi Dĩnh bao nhiêu tuổi Viên Khả Di làm sao không biết, cô chỉ là đang cố gắng hết mức để tỏ ra bản thân đối với lai lịch của người kia hoàn toàn xa lạ.
"Tôi 25." Chú ý đến câu hỏi của Viên Khả Di, Lôi Dĩnh từ từ ngẩng mặt: "Có phải nhỏ tuổi hơn cô rồi không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Là cô tự tin về bản thân, hay là đang muốn ám chỉ tôi già đây hả?!
Cơ Thái "xì" một tiếng rồi bật cười: "Cô lớn hơn Tiểu Di 2 tuổi. Em ấy vốn sang Mỹ du học nhiều năm, mới về cách đây hơn 1 tuần thôi, sống ở trời Tây suốt từng ấy năm bảo sao lại không già trước tuổi!"
Ra là vậy. Lôi Dĩnh gật gù, cô cẩn thận đánh giá gu ăn mặc của Viên Khả Di, quả thật rất thời thượng. Mặc dù không hở hang nhưng vẫn tản ra sự quyến rũ đến mê hồn người.
Chẳng bù với cô. . . lúc nào cũng ăn vận đơn giản, tính đến thời điểm hiện tại cũng không còn nổi một xu để sắm sửa cho mình những bộ quần áo mới.
"Tôi không có ý chê bai cô, nhưng vì ngoại hình của cô rất chững chạc, hơn nữa phong cách thời trang cũng rất quý phái. . ." Không muốn Viên Khả Di hiểu lầm nên Lôi Dĩnh lên tiếng giải thích.
Đây rõ ràng là những lời khen ngợi chân thành, nhưng lọt vào tai Viên Khả Di lại đầy mùi hư tình giả ý, cô không đáp mà chỉ gượng cười cho qua, sau đó nói với Cơ Thái: "Anh ăn xong chưa? Mau giúp em một tay dọn dẹp lại chỗ này đi."
Không còn lựa chọn nào khác, Cơ Thái bĩu môi đứng lên, phụ giúp Viên Khả Di dời lại vị trí của một số vật dụng, chừa trống một khoảng lớn từ vị trí đặt tivi cho đến ghế sofa.
Chiếc ghế sofa dài do chính tay Cơ Vĩnh Triết lựa chọn quả rất đặc biệt, còn có thể kéo rộng phần mặt ghế ra, hạ lưng sofa nằm phẳng xuống biến thành một chiếc giường thu nhỏ, đủ cho một người nằm.
"Có bất tiện quá không?" Cơ Thái lo lắng nhìn ngắm xung quanh một vòng, sau đó nói: "Muốn ở lồ lộ như vậy thật sao? Không có gì che chắn xung quanh em như thế nào có thể tự nhiên được kia chứ?"
Viên Khả Di ghé sát tai Cơ Thái thì thầm: "Ba nữ nhân ở cùng với nhau không có gì là bất tiện cả. Uổng công em xem anh là. . . tỷ muội tốt, anh nỡ lòng nào phá hoại kế hoạch của em như vậy, hửm? Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ luôn dõi mắt quan sát anh, anh tốt nhất là nên hỗ trợ em nhiệt tình một chút!"
Cơ Thái: ". . ."
Con nhỏ đáng ghét. . . học đâu ra cái thói ăn nói ngỗ ngược thế này đây hả?!
Cơ Thái tức tối lấy tay véo má Viên Khả Di, gầm giọng quở trách: "Em ác lắm! Cực kỳ ác luôn! Đổi máu rồi có phải không? Mau trả bé heo——"
"Ái uiii!!!" Chưa nói hết câu Cơ Thái đã hét toáng lên vì bị Viên Khả Di véo mạnh vào bắp đùi, không cần nhìn cũng đủ biết nơi đó đã bầm đen thành một mảng!
Viên Khả Di lườm mắt, nhắc nhở Cơ Thái tuyệt đối không được nhắc đến hai từ "bé heo", Lôi Dĩnh mà nghe thấy còn không biết cô ta sẽ liên tưởng đến điều gì!
Cơ Thái không có biện pháp chống đối, anh mếu máo, tức giận đứng lên quay phắt lưng tiến thẳng về phòng của mình.
Đợi Cơ Thái rời đi, Viên Khả Di mới quay sang Lôi Dĩnh, nói: "Vì tôi nhỏ tuổi hơn nên từ nay sẽ gọi cô là chị cho phải phép. Cô cũng không nên quá dè dặt, cứ gọi tôi Khả Di là được rồi."
Lôi Dĩnh gật đầu, cô sáng mắt, hỏi: "Vậy. . . gọi ngay bây giờ luôn có được không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Vẻ mặt hớn hở đó là sao đây?
Có gì đáng để nôn nóng kia chứ. . . ?
Thật lòng mà nói, Lôi Dĩnh trước giờ chưa từng chủ động tiếp cận ai, cũng chưa từng cảm thấy ai thật tâm đối tốt với mình để có thể đặt trọn lòng tin lẫn sự tử tế.
Từ thời còn học cấp hai, cô đã trải nghiệm cái gì gọi là lòng tốt nên đặt đúng nơi đúng chỗ, cái gì gọi là không nên tin tưởng bất kỳ ai ngoài thân nhân của mình!
Sau sự việc lần đó, cô đối với mọi thứ xung quanh cực kỳ lãnh đạm, đối với những người cố ý tiếp cận cô lại mang theo một sự cảnh giác cao độ, phòng bị chặt chẽ.
Cho nên, ngay lúc này đây, sự xuất hiện của Viên Khả Di ở một nơi xa lạ thế này lại gây cho cô cảm giác thân thiết khó diễn tả, có thể ví như một người tha phương cầu thực vô tình gặp được đồng hương của mình nơi đất khách, ấm áp đến lạ kỳ!
Còn cảm xúc nào bằng khi bản thân đang cô đơn trống trải liền có một người tốt bụng đến bên cạnh san sẻ nỗi lòng?
Hơn nữa lại còn là con gái rượu của nữ minh tinh mà một thời cô từng sùng bái!
"Khả Di, cảm ơn em đã quan tâm đến tôi." Lôi Dĩnh chầm chậm tiến đến ghế sofa, cô ngồi xuống bên cạnh Viên Khả Di, rụt rè nói: "Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được người khác thật sự quan tâm đến mình mà không vì bất cứ điều gì cả. . ."
Đổi lại trước đây, nếu không phải vì cô xinh đẹp, vì muốn chiếm hữu cô hoặc lợi dụng cô thì cũng là muôn vàn lý do mà cô không thể dự đoán.
Viên Khả Di gia thế cực khủng, ngoại hình cũng không thua kém gì cô, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn vì được hào quang vây kín. Ấy vậy mà vẫn tận tình muốn giúp đỡ cô, muốn bảo vệ cô vô điều kiện, khiến cô không thể không cảm động trước tấm chân tình này!
Cô vốn không có bạn thân, không phải là cô chưa từng nghĩ qua nhưng quả thật cho đến lúc này cô vẫn chưa thể buông xuống phòng bị, có lẽ sự việc kia đã gây cho cô một nỗi ám ảnh tương đối lớn, khiến cô ái ngại về vấn đề sẽ có một người hiểu quá nhiều về mình.
Nhưng Viên Khả Di thì khác, có vẻ như nữ nhân này mang tâm tính thiện lương giống với bản chất cao cả của người mẹ nổi tiếng, vô tình tạo cho cô cảm giác rất an toàn, thậm chí còn muốn chủ động tiếp cận nhiều hơn, san sẻ với nhau như những người bạn chân chính.
Đó là suy nghĩ xuất phát từ nội tâm Lôi Dĩnh, còn ở khía cạnh Viên Khả Di, cô chỉ cảm thấy Lôi Dĩnh quá mức tâm cơ, quả thật nữ nhân này rất biết cách thâu tóm lòng người!
Có thể nói nôm na là thấy người sang bắt quàng làm họ! Rõ ràng trước đây cao ngạo sống khép mình là thế, nhưng đối với một vị thiên kim cao quý như cô lại tỏ ra khúm núm, hết lời khen ngợi. . . tin chắc cũng chỉ vì Viên Khả Di cô có xuất thân hào môn danh giá!
Nếu cô chỉ là một con heo ú ngờ nghệch như 6 năm về trước, làm gì có chuyện Lôi Dĩnh sẽ ở trước mặt cô bày ra bộ dáng giả dối thế này!