Tương tự, Lôi Dĩnh sau khi nhận được cuộc gọi liền nhập cái tên "Viên Khả Di" lưu vào danh bạ.
Viên Khả Di ngồi xuống ghế sofa cẩn thận mang lại giày, cô dặn dò: "Nghỉ ngơi đi, sáng mai nếu anh ấy có thắc mắc gì thì cứ bảo liên hệ với tôi. Tôi về đây."
Lôi Dĩnh gật nhẹ đầu, cô đợi Viên Khả Di ra khỏi cửa rồi mới trở về phòng. Đi ngang phòng Cơ Thái, vì cánh cửa mở toang nên cô phải dừng bước lại, cầm tay nắm cửa đồng thời hướng mắt nhìn vào bên trong.
Nói Cơ Thái quái đản quả thật không sai, ngay cả dáng nằm cũng. . . e ấp không khác gì một thiếu nữ!
Hai tay gối lên mặt, bờ mông hơi vểnh cao, Lôi Dĩnh không thể ngăn lại ý nghĩ kỳ quặc đang bay nhảy trong đầu. Cô khẽ thở dài, kéo tay nắm cửa đóng chậm lại, sau đó bước về phòng của mình.
*
Sáng hôm sau
Cơ Thái tỉnh dậy trong trạng thái nhức bưng bưng nửa đầu, anh không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh có thể an toàn về đến đây chắc chắn là nhờ Viên Khả Di chứ không ai khác.
Nắng sớm xuyên qua tấm màn che treo trên khung cửa sổ, Cơ Thái nheo mắt nhìn đồng hồ, lúc này đã là 10 giờ hơn, khó trách bụng anh lại sôi lên ùng ục như thể nhắc nhở cơn đói.
Bước chân xuống giường tiến vào phòng tắm, anh tẩy rửa cơ thể xong xuôi liền mở cửa đi ra bên ngoài, như thường lệ đến phòng Lôi Dĩnh gõ nhẹ vài cái.
"Ăn sáng thôi."
Không nghe tiếng Lôi Dĩnh đáp lại, anh thầm mắng trong bụng một phen, nguyền rủa cô là nữ nhân phiền phức, đến cả việc ăn mà lúc nào cũng đợi anh "thỉnh" là sao kia chứ?!
Thanh âm "òn ọt" lại kêu lên, Cơ Thái vừa đập mạnh tay lên cửa vừa quát: "Có ăn hay không thì nói? Lại muốn chết khô ở đây để tôi mang tội có phải không?!"
Lần thứ hai vẫn không nghe động tĩnh bên trong đáp lại, Cơ Thái mất kiên nhẫn "hừ" lạnh, sau đó mặc kệ nữ nhân đáng ghét kia, anh cứ thế thong thả rảo bước tiến đến phòng khách.
Vừa đặt chân đến nơi, dáng đi lả lướt của Cơ Thái bỗng nhiên khựng lại khi anh trông thấy cùng lúc hai nữ nhân đang ngồi trên chiếc bàn dài, sắc mặt đôi bên tương phản rõ rệt, đều dán chặt lên người anh một cách chăm chú.
Bên trái là Lôi Dĩnh, nữ nhân vừa lạ vừa quen dọn đến đây sinh hoạt cũng đã được một tuần. . .
Và bên phải. . . không ai khác chính là Viên Khả Di, tia mắt của cô em họ sắc lẹm như lưỡi dao vừa được luyện bén, chỉ chạm nhẹ thôi cũng có thể gây tổn thương nghiêm trọng!
Cơ Thái: ". . ."
Toang thật rồi. . . !
Nhanh trí lấy tay xoa đầu, Cơ Thái bày ra bộ dáng uể oải: "Ôi. . . Tiểu Di a, hôm qua anh uống nhiều quá nên tinh thần vẫn chưa ổn định đây này!"
Nói rồi, anh tiếp tục giương lên đôi mắt long lanh đầy áy náy nhìn Lôi Dĩnh: "Lúc nãy tôi lớn tiếng, có phải làm cô hoảng sợ rồi không?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Xem ra. . . tên thiếu gia này lại rất cố kỵ Viên Khả Di, nội tâm Lôi Dĩnh âm thầm nhận xét.
Mặc dù không nhìn nhưng Cơ Thái thừa biết Viên Khả Di đang ném đến mình ánh mắt hình viên đạn. Anh cố ý phớt lờ, dồn lực chú ý lên chiếc bàn đầy ắp thức ăn, không cần nói cũng biết đây đều là những thứ Viên Khả Di mua từ bên ngoài mang về.
"Ây da. . . Em biết anh dậy trễ sẽ nấu ăn không kịp nên mua giúp anh có phải không?" Cơ Thái mặt hăm mày hở tiến đến ngồi xuống, nhưng vừa nhấc đũa lên, còn chưa kịp gắp miếng thịt nào anh đã bị cô em họ của mình đánh mạnh vào tay một phát.
"Chát!"
Cơ Thái: ". . ."
Mu bàn tay trắng trẻo của Cơ Thái rất nhanh đã ửng lên một vệt hồng, anh chu môi bất mãn, rụt tay về xoa xoa vài cái.
"Anh ăn nói sao với em đây?" Lời ít ý nhiều, Viên Khả Di trừng mắt gằn giọng.
Cơ Thái ngầm đoán có lẽ Lôi Dĩnh đã tận lực mách lẻo, đành phải cười trừ như dự tính trước đó: "Anh đã cố gắng lắm rồi, em không muốn dùng chút lòng thành để cảm kích anh sao?"
Cơ Thái vừa nói, vừa hăng hái gắp thức ăn cho vào miệng, không màng đến Viên Khả Di ngồi đó bất lực thở dài.
Lôi Dĩnh hoàn toàn không hiểu hai người họ đang nói đến vấn đề gì, cô cũng không tiện xen vào, chỉ biết giữ yên lặng quan sát.
Thỉnh thoảng cô lại đánh mắt nhìn sang nữ nhân bên cạnh, không biết tâm tính Viên Khả Di còn có thể hoàn hảo đến bực nào, vì chỉ mới gặp gỡ đêm qua mà hiện tại đã đối tốt với cô như vậy.
Chẳng là sáng nay, thời điểm Lôi Dĩnh vừa mở mắt đã nhận được tin nhắn từ Viên Khả Di gửi đến. Dòng tin nhắn ngắn gọn, đơn giản chỉ là muốn hỏi Cơ Thái đã thức dậy chưa, đương nhiên Lôi Dĩnh cũng thành thật trả lời là chưa thấy anh ta bước ra khỏi phòng.
Tưởng chừng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng không ngờ hơn nửa tiếng sau Lôi Dĩnh lại nhận được cuộc gọi, Viên Khả Di cứ thế đã có mặt và mời cô ra ngoài cùng dùng bữa.
Hai người tập trung ăn, cách một khoảng thời gian nhất định Viên Khả Di sẽ đặt câu hỏi, Lôi Dĩnh trả lời. Hầu hết đều là những câu hỏi có liên quan đến Cơ Thái. Sự việc diễn ra sau đó chính là tiếng đập cửa cùng với âm thanh quát mắng của anh truyền đến tai hai nữ nhân đang ngồi ở phòng khách.
Cơ Thái ăn rất ngon miệng, ngay lúc anh vừa cầm ly nước trên tay nốc xuống một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống đã suýt bị câu nói của Viên Khả Di làm phun hết ra bên ngoài.
"Em sẽ dọn đến đây một thời gian, có lẽ sẽ là hai hoặc ba tháng gì đó. Cơ Thái, anh ăn nhanh một chút, sau đó thu xếp giúp em một căn phòng sơ sài là được."
Cơ Thái ho sặc sụa, vừa vỗ vỗ l*иg ngực vừa phản đối: "Không. . . không được! Nhà anh bé thế này làm gì còn phòng nào dành cho em kia chứ?!"
Đừng tưởng anh không biết Viên Khả Di đang mưu tính điều gì! Từ một tháng mà đã biến thành hai, ba tháng luôn rồi. . . rõ ràng là cô muốn nới lỏng thời gian để ép anh chiếm lấy tình cảm của Lôi Dĩnh, không lệch đi đâu được!
Viên Khả Di ngoắc mắt hướng đến căn phòng nhỏ gọn nằm đối diện phòng Cơ Thái: "Còn một phòng kho không phải sao?"
Cơ Thái phùng mang trợn má: "Em cũng biết nói nó là phòng kho kia mà!" Anh thừa hiểu Viên Khả Di cố chấp đến mức nào, lập tức viện cớ: "Nơi đó. . . nơi đó dùng để chứa di vật của mẹ anh, là một nơi cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể động đến, càng không thể di dời!"
Viên Khả Di: ". . ."
Lôi Dĩnh dường như đã dần làm quen với dáng vẻ này của Cơ Thái, cô không còn quá ngạc nhiên, cũng không còn bất ngờ với tông giọng quái lạ của anh như lúc ban đầu. Cố gắng xoá nhoà sự hiện diện của bản thân, cô hoàn toàn không có ý định xen mồm vào cuộc đối đầu giữa hai người bọn họ.
Hai anh em mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau hệt như đang giằng co. Mất một lúc lâu Viên Khả Di mới lên tiếng, cô khoát tay nhẹ nhàng: "Nếu căn phòng đó đã quan trọng như vậy thì em cũng không làm khó anh."
Ngay lúc Cơ Thái còn chưa kịp thở phào một hơi, Viên Khả Di chậm rãi nói tiếp: "Em ngủ trên sofa cũng được. Kể từ giờ phút này, một góc ở phòng khách sẽ thuộc quyền sở hữu của em."
Cơ Thái: ". . ."
Viên Khả Di nghiễm nhiên đứng dậy, cô di chuyển đến cạnh tủ, vỗ nhẹ lên tivi rồi nói: "Em sẽ đánh dấu riêng tư từ đây đến vị trí ghế sofa, bất kỳ ai cũng không được phép xâm phạm."
Không quên lườm mắt nhìn Cơ Thái, Viên Khả Di cười nhàn nhạt: "Cậu rất thương em, anh cũng biết điều đó mà có đúng không? Nếu anh không đồng ý em sẽ lập tức gọi cho cậu, em tin chắc cậu sẽ không hẹp hòi với đứa cháu thân yêu này."
Cơ Thái cứng đơ cả họng, anh làm sao không biết Viên Khả Di chính là đang đe doạ anh, hàm ý rõ ràng đến thế kia mà!
Ai đó làm ơn trả lại cô em họ heo ú cho tôi có được không? Trước đây ngây thơ dễ mến biết bao nhiêu, sao bây giờ lại biến thành thâm sâu khó lường thế này rồi. . . ?!
Trên thực tế, Viên Khả Di đối với tính cách Cơ Thái có một sự am hiểu tường tận. Anh họ của cô trước giờ ưa nặng không ưa nhẹ, ngay cả cậu cô, Cơ Vĩnh Triết cũng biết rõ điều này mà đối xử với con trai cưng của mình không quá nuông chiều, thậm chí đôi khi ông sẽ thẳng tay trừng phạt nếu phát hiện anh gây ra những chuyện tai quái!
Từ nhỏ đến lớn, Cơ Thái mặc dù yêu thương cô em họ của mình nhưng anh cũng không ít lần mang phiền toái đến cho cô, hiện tại Viên Khả Di đã không còn là bé heo vô tri như ngày xưa nữa, cô đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi.
Nhất là đối với kế hoạch mà cô đã ấp ủ trong suốt 6 năm, cô khẳng định sẽ không để bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến nó!
Về phía Cơ Thái, kể từ lúc Viên Khả Di trở về anh đã cảm nhận được sự bất đồng rõ rệt so với 6 năm về trước. Bất quá, có đánh chết anh cũng không ngờ Viên Khả Di của ngày hôm nay còn có thể đối xử với anh tàn nhẫn như vậy. . .
Thật muốn khóc quá đi. . . !
Còn đâu cô em gái bé bỏng luôn bám dính lấy anh, luôn vì anh mà sẵn sàng lên tiếng đánh lạc hướng những người trong nhà, giúp đỡ anh vô điều kiện. . .
À mà không thể không nói, cũng vì vậy nên rất, rất nhiều bí mật của anh đều bị Viên Khả Di nắm giữ. . . bây giờ xem ra anh muốn chạy chỉ có chạy đằng trời!!!
"Được rồi. . ." Cơ Thái mím môi giậm chân, vẻ hậm hực lộ rõ: "Em muốn sao thì cứ là vậy đi. Nhưng anh nói trước, chuyện em dọn đến đây ngủ trên sofa. . . tuyệt đối không được để cho cô cô biết, có hứa không?"
Nếu chuyện này đến tai Cơ Uyển Đình, rồi lại đến tai ba của anh, tin chắc tháng sau tiền lương tiền lậu gì đều sẽ bị "cúp" hết, anh đương nhiên không muốn điều đó xảy ra!
Mặc dù bản thân giữ chức vụ giám đốc tập đoàn Cơ Thị, nhưng quả thật anh vẫn còn tiêu xài trong sự kiểm soát của Cơ Vĩnh Triết. Bất đồng với những vị thiếu gia khác, ba của anh chưa bao giờ để con trai mình vung tiền hoang phí, anh cũng không ngu xuẩn mà dám nghĩ đến chuyện làm phật lòng người cha này!