Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 40

Sự kiện vườn trà bị tấn công hiển nhiên đã làm kinh động đến cục, chuyện này không thua kém gì chuyện côn đồ xông vào đồn cảnh sát để gây rối, hoàn toàn là phách lối kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến lãnh đạo giận tím mặt. Cho dù người đàn ông da vàng mập mạp và người đàn ông da đen gầy gò hét to oan uổn, khăng khăng không biết cục quan sát tuyển nhân viên mới là con người, nhưng lời nói này không hề làm dịu đi cơn giận của các yêu quái trong cục quan sát.

Cục trưởng Hồ phẫn nộ quở trách cục quan sát làm việc sơ suất, ra lệnh sếp Miêu gác lại các công việc khác, hỏa tốc bắt tội phạm Bạch Tu đang lẩn trốn, nếu không thì anh ấy là người duy nhất phải hỏi tội.

Đêm qua Sở Trĩ Thủy còn nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm an ủi của cục trưởng Hồ, ban đầu cô không biết số lạ này của ai, sau khi bắt máy thì nghe ra giọng của cục trưởng Hồ. Hồ Thần Thụy hổ thẹn nói xin lỗi liên tục trước, rồi lại thân thiết hỏi han ân cần, bảo đảm sẽ cho cô một lời giải thích, cuối cùng cứ ám thị hết lần này đến lần khác rằng cô đừng từ chức, gần giống với ý của Hồng Hi Minh vào ban ngày.

“Cục trưởng Hồ, không sao đâu, thật ra tôi vẫn ổn…” Sở Trĩ Thủy một tay cầm chắc điện thoại, một tay vân vê mặt dây chuyền, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều đến rất nhanh.”

“Được được được, cô không sao thì tốt, tuyệt đối đừng vì chuyện này mà ghẻ lạnh chúng tôi, thật sự phần lớn yêu quái không phải như thế đâu.”

Sở Trĩ Thủy cười nói: “Vâng, tôi biết rồi, ông yên tâm đi, tôi sẽ không từ chức đâu.”

“Vậy thì được, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng không làm phiền nữa.”

“Cục trưởng Hồ, ông cũng nghỉ ngơi sớm.”

Sở Trĩ Thủy hàn huyên xong thì cúp điện thoại, trước tiên cô lưu lại số điện thoại của cục trưởng Hồ, sau đó bắt đầu lật tìm hộp đồ trang sức bên tay, lấy ra một sợi dây chuyền bạc mảnh, xỏ mặt dây chuyền vào trong sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền xanh đen vô cùng trong suốt lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, màu sắc gần giống với chiếc ô giấy Tân Vân Mậu đã mang theo hôm nay, chỉ là có thêm một lớp men bóng bên trên.

Cô thu dọn đồ đạc xong thì xem tài liệu vườn trà một lát, rồi chúc ngủ ngon với ba mẹ sau đó đi ngủ.

Sau cơn mưa dầm thì trời quang mây tạnh, cơn gió nhẹ ấm áp thư thái thổi qua làm người ta vui vẻ thoải mái.

Tuy chuyện hôm qua chấn động lòng người, nhưng buổi tối Sở Trĩ Thủy lại ngủ khá ngon. Cô lái xe đến cục như ngày thường, vừa xuống xe thì thấy bóng đen trong bụi cỏ, còn có cái đuôi linh hoạt vẫy tới vẫy lui.

“Mimi?”

Chú mèo mun chân trắng thò đầu ra từ trong phiến lá, nó dùng đôi mắt màu vàng sáng trong nhìn cô.

Sở Trĩ Thủy thường hay gặp được chú mèo mun vào buổi sáng, đa phần đều là xa xa gọi nó, thỉnh thoảng cho ăn tôm cá thì có thể thu hút nó lại, chú mèo mun bất đắc dĩ đến ngậm thức ăn liền đi, căn bản không cho cô lại gần đυ.ng chạm.

Mèo hoang đều nhanh nhạy và bản tính hoang dã khó thuần, Sở Trĩ Thủy cũng không ép buộc chú mèo, do nó đã ăn chực nhiều lần nên đến và đi rất tự nhiên.

Lần đầu tiên cô còn chưa cầm hộp cơm thì đã thấy được nó, tất nhiên cũng thấy ngạc nhiên, dứt khoát ngồi xổm xuống: “Em đang đợi chị sao?”

“Meo.”

Chú mèo mun ưu nhã đi đến, thân thiết vây lấy cô dụi dụi, còn dùng cái đuôi nghịch ngợm quấn lấy cổ tay cô, không như ngày thường ăn cá xong thì quyết đoán chạy đi.

Sở Trĩ Thủy thụ sủng nhược kinh xoa đầu chú mèo, cảm nhận được sự nhiệt tình và săn sóc chưa từng có của nó, vỗ về cơ thể ấm áp và mềm mại của chú mèo. Cô ngồi xổm xuống nựng nó nhưng lòng lại sinh ra ảo giác, hình như nó muốn an ủi cô, đặc biệt ở đây đợi cô rất lâu.

“Không được, chị phải đi rồi, sắp đến giờ rồi…”

Sở Trĩ Thủy liếc nhìn thời gian, phát hiện không thể chìm đắm thêm nữa, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi làm.

“Meo—“

Chú mèo mun nói tạm biệt với cô xong, cơ thể thoáng cái đã biến mất trong bụi cỏ.

Lúc Sở Trĩ Thủy vào văn phòng của bộ phận phát triển kinh tế còn chưa đến tám giờ, Kim Du còn chưa có mặt, chỉ có Tân Vân Mậu mặc áo đen. Cô phát hiện con yêu quái này thích mặc quần áo tối màu, kiểu dáng chi tiết các kiểu không giống nhau, nhưng chủ đạo là màu tối.

Sau khi vườn trà bị tấn công còn có một chuyện xảy ra thay đổi, đó là bức tường Berlin của bộ phận phát triển kinh tế sụp đổ, một người một yêu kết thúc chiến tranh lạnh, lần nữa bắt đầu giao tiếp bình thường.

Sở Trĩ Thủy vừa đặt túi xách xuống, vừa chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Tân Vân Mậu vừa định trả lời, bỗng dưng anh cau mày, hồ nghi quét mắt nhìn cô: “Cô vừa gặp người nào?”

“Tôi có thể gặp người nào?” Sở Trĩ Thủy hoang mang: “Trong cục không phải chỉ có mình tôi là con người thôi sao.”

“Không đúng.” Tân Vân Mậu đứng dậy, anh đến gần cô chút, ánh nhìn quan sát cô một vòng, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Có mùi.”

“Mùi gì?” Sở Trĩ Thủy thấy anh nghi thần nghi quỷ, cô dứt khoát cầm một sợi tóc đặt trên đầu mũi ngửi ngửi, chỉ có mùi hương của dầu gội đầu: “Hôm qua dầm mưa xong đã tắm rồi…”

“Khó ngửi.”

“…”

Tật xấu của anh nhiều thật, còn oán trách loại chuyện này, bắt bẻ cả mùi dầu gội đầu của người khác.

“Sao đến chuyện này mà anh cũng quản?” Sở Trĩ Thủy chế nhạo: “Ngày nào cũng mặc một cây đen y chang nhau còn không biết ngại nói tôi?”

Tân Vân Mậu phớt lờ câu nói của cô, anh giơ tay nhẹ búng ngón tay một cái, gương mặt lạnh lùng cứng nhắc theo đó mà giãn ra: “Giờ thì đỡ nhiều rồi.”

Sở Trĩ Thủy không biết anh làm cái gì, cô không cảm thấy có chỗ nào thay đổi, sợi tóc vẫn vương mùi hương như trước, tiện tay vén nó sang một bên: “Vô duyên vô cớ.”

Tân Vân Mậu đang định ngồi xuống lại, lúc cúi đầu lại bị ánh sáng chiếu qua. Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, gần như vô hình nằm trên cần cổ sạch sẽ của cô, chỉ khi có ánh sáng mặt trời chiếu qua mới làm cho nó lấp lánh trong veo.

Anh giơ hai ngón tay ra khều khều, không hề chạm vào da thịt cô, kéo ra một mặt dây chuyền quen thuộc, treo trên sợi dây chuyền lưu chuyển ánh sáng rực rỡ.

Tân Vân Mậu ngơ ra: “Thì ra đeo lên rồi.”

Hơi ấm mặt dây chuyền được ngấm từ cơ thể cô truyền đến dần dần xâm nhập vào đầu ngón tay của anh.

Sở Trĩ Thủy trực tiếp kéo mặt dây chuyền về, hờ hững nói: “Chú ý chút, sắp tám giờ rồi.”

Theo ước định của hai bên, cô là lãnh đạo phòng ban trong thời gian làm việc, không thể nói bậy lung tung, không biết lớn nhỏ.