“Là cái này à?” Sở Trĩ Thủy dùng đầu ngón tay xoa xoa mặt dây chuyền.
"Ừm."
Một suy đoán kỳ quái hiện lên trong đầu Sở Trĩ Thủy, cô hỏi: "Anh từ văn phòng dịch chuyển đến đây à?"
Lần trước anh cũng đột nhiên xuất hiện ở luống rau, hơn nữa còn có phép tẩy rửa thần kỳ, dịch chuyển cũng không phải là không thể.
“Mỗi lần dịch chuyển đều cần một vật trung gian riêng, cũng không phải nơi nào đều có thể đi.” Tân Vân Mậu cau mày, trách cứ nói: “Tại sao không gọi tên của tôi?”
"Gì cơ?"
“Mỗi lần chống đối tôi đều nói nhiều như vậy, nhưng khi gặp khó khăn lại không gọi tên của tôi.” Một tia sáng xẹt qua đôi mắt đen của anh, “Nếu lúc đầu cô gọi tôi, tôi có thể đến đây nhanh hơn nữa.”
Sở Trĩ Thủy bị lời nói này làm cho choáng váng, vẻ mặt cô trở nên rối rắm, khô khốc nói: "... Tôi có thể gọi anh sao?"
"Tại sao không? Không phải tôi đã hứa với cô rồi sao?"
Thái độ của anh rất đương nhiên, nhưng chuyển biến chiến tranh lạnh lúc kỳ cục như thế này khiến cô có chút không tiếp nhận được.
Sở Trĩ Thủy sờ sờ chóp mũi, mềm mại đáp: "Được rồi, cảm ơn anh, lần sau..."
Cô có chút khó mở lời, cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Bản thân cô vốn dĩ không hay nhờ giúp đỡ, luôn luôn tự mình giải quyết, nhưng thật sự cô không thể xử lý được yêu khí.
Tân Vân Mậu phớt lờ sự ngượng ngùng của cô, anh vui vẻ nói tiếp: "Lần sau cô nên thông minh hơn, trực tiếp gọi tên của tôi."
"..."
Sở Trĩ Thủy tin rằng cô vẫn còn di chứng, bởi vì nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng nhanh, ngực nóng đến nỗi đập thình thịch giống như khi cô bị yêu quái tấn công. Nếu một con yêu quái khác nói điều này, cô có thể đã đáp lại một cách lịch sự, nhưng Tân Vân Mậu luôn quấy rối khiến cô trở nên hoảng loạn. Anh sẽ tức giận vì một chút việc nhỏ, nhưng khi cô thật sự gặp nguy hiểm lại ngàn dặm xa xôi chạy đến.
Nghĩ kỹ lại, mỗi lần bọn họ tiếp xúc đều trở nên rung tung rối loạn, dây dưa đến nỗi rối như tơ vò. Không phải là anh khiến cô không nói nên lời thì cũng là cô khiến anh không nói nên lời.
Sở Trĩ Thủy rũ mi xuống, cô che miệng ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù rất cảm ơn anh nhưng vẫn nên sửa lại một chút."
“Sửa lại cái gì?” Tân Vân Mậu bình thản đút tay vào túi nhìn cô.
Sở Trĩ Thủy giương mắt nói: "Cấp dưới đáp lời cấp trên gọi là chống đối, cấp trên đáp lời cấp dưới gọi là hướng dẫn. Tôi hướng dẫn cho anh thái độ làm việc là đúng rồi."
Tân Vân Mậu không tức giận mà còn cười: "Cô đổi cách dĩ hạ phạm thượng* mới à?"
(*) Xúc phạm tới người bề trên.
Sở Trĩ Thủy ôn tồn nói: "Chúng ta nói đạo lý một chút đi. Lúc trước đã thống nhất về giờ làm việc, anh thừa nhận tôi là người lãnh đạo trực tiếp của anh đi."
Tân Vân Mậu bị đè nén: "... Vậy khi nào thì hết giờ làm việc?"
“Dù sao hôm nay vẫn chưa đến giờ.” Sở Trĩ Thủy cúi đầu nhìn điện thoại, nhớ đến chuyện chính liền tỉnh táo lại: “Tôi phải đến xem lá trà!”
Cô trò chuyện với anh một chút, cả người liền trở nên nhẹ nhàng, cũng bắt đầu có tinh thần nghĩ về công việc trong văn phòng.
Trong phòng rang trà nhỏ là một mảnh yên bình, nhóm nông dân trồng trà đều trú mưa ở trong nhà và không hề hay biết về những biến động của ruộng trà. Nghe nói bản thân yêu khí đã có tác dụng làm rối loạn các giác quan, nếu Sở Trĩ Thủy không được thêm vào danh sách để mở mắt, trên thực tế cô cũng sẽ không cảm nhận được sự kỳ lạ gần đó.
Sau khi Kim Du đến, còn có thể sử dụng giải trừ ký ức để xóa bỏ nó, tất nhiên cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Sở Trĩ Thủy đi ra ngoài một mình, nhưng lại cùng một thanh niên xa lạ trở về, điều này đương nhiên khiến cho mọi người chú ý. Tân Vân Mậu vừa nhìn thấy người ngoài liền không nói lời nào, anh chỉ lặng lẽ đi theo phía sau cô, có điều khí chất của anh quá bắt mắt khiến người ta không thể bỏ qua.
Những người khác tò mò nói: "Ồ, đây là..."
Sở Trĩ Thủy vội vàng giới thiệu: "Đây cũng là người trong cục của chúng tôi, là đồng nghiệp cùng văn phòng."
"À à à, người trong cục các cô đều có bề ngoài rất đẹp, đều là mỹ nam mỹ nữ cả!"
Sở Trĩ Thủy vội vàng cười nói mấy câu khách sáo.
Tân Vân Mậu liếc nhìn tình hình trong phòng, anh do dự nghiêng người hỏi: "Những người này là ai?"
"Là người đến giúp hái trà và rang trà, nếu sau này muốn hái trà trên diện tích lớn, có lẽ còn phải thuê thêm nhiều người. Có điều vốn khởi nghiệp của cục quá ít, bây giờ chúng ta tìm một ít để làm mẫu trước đã." Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng giải thích, lại nghi ngờ nói: "Sao anh lại trốn sau lưng tôi?"
Tân Vân Mậu giống như một cái bóng đi theo phía sau cô, rõ ràng là không muốn giao tiếp với người ngoài. Anh giống như không chỉ bài xích những yêu quái trong văn phòng mà còn không muốn dính líu đến bất cứ ai.
Anh né tránh không đáp mà hỏi ngược lại: "Thuê thêm người?"
"Đúng vậy, hiện tại vườn trà còn chưa chính thức đến mùa cho nên về sau lượng trà hái mỗi ngày sẽ càng nhiều."
"Cô để hai tên ở cửa tới hái không phải được rồi sao. Bọn họ đều là yêu quái thực vật cho nên rất giỏi làm những việc này." Tân Vân Mậu thản nhiên nói, "Đợi mấy người hái trà xong liền kêu Hồ Thần Thụy ném chúng vào yêu hỏa, trước tiên cứ nướng hai ba trăm năm đã, sau đó hẳn xem xét có nên đốt thành tro hay không. "
“Gừng không thể nướng lên ăn phải không?” Sở Trĩ Thủy bị ý tưởng tàn nhẫn của anh khiến cho kinh ngạc đến ngây người: “Hơn nữa dùng xong liền đem nướng bọn họ, có phải có chút...”
“Dù sao tấn công người phàm sẽ phải chịu hình phạt thiêu đốt, hơn nữa cô vẫn nằm trong danh sách nhân loại, về cơ bản vẫn có thể kết luận liên quan.” Tân Vân Mậu nói với một giọng điệu lười biếng: “Nếu không cô nghĩ Hồ Thần Thụy kia giúp yêu quái để làm gì?"
Sở Trĩ Thủy dường như đã nhận ra rằng chức năng chính của Cục quan sát Hoài Giang là giải quyết các tranh chấp giữa người và yêu quái, yêu quái và yêu quái, trách nhiệm và nghĩa vụ của họ là trừng phạt và bắt giữ những con yêu quái nguy hiểm. Tên gầy da vàng và tên mập da đen không chỉ đơn giản là tấn công con người, mà họ còn tấn công nhân viên chính phủ của giới yêu quái, cho nên việc xử phạt nặng là điều bình thường.
Nếu xem hai tên yêu quái này là phạm nhân được ân xá, vậy việc hái trà cũng xem như là lao động cải tạo, nghe có vẻ khá hợp lý.
Sở Trĩ Thủy cảm khái: “Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách giảm chi phí nhân công mà không vi phạm luật lao động.”
Tân Vân Mậu: "?"
Vẻ mặt của cô đầy khéo léo: "Đó chính là không cần con người đến làm việc."
Con người có thể làm trọng tài lao động nhưng yêu quái thì không, chứ đừng nói đến vi phạm pháp luật yêu quái.
Không lâu sau, Hồng Hi Minh và Kim Du đầy mệt mỏi đi đến, họ quan tâm vây quanh hỏi han Sở Trĩ Thủy.
Kim Du ôm lấy Sở Trĩ Thủy cọ thật mạnh, cô ấy sợ tới mức sôi trào, hối hận không thôi nói: "Cô không sao chứ? Đáng ra tôi nên đi cùng với cô!"
"Không sao..." Sở Trĩ Thủy bị cái ôm mạnh mẽ của cô ấy làm cho nghẹt thở: "Kim Du, tôi sắp không thở được."
Kim Du lo lắng hỏi: "Có phải là do bị yêu quái tấn công dọa đến rồi không!?"
"... Không phải, là do cô ôm quá chặt."
Kim Du nhanh chóng buông Sở Trĩ Thủy ra, cô ấy vẫn vây quanh tại chỗ giống như một chú cún con, cẩn thận kiểm tra xem đối phương có bị thương hay không.
Hồng Hi Minh nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Sở, em đừng sợ, chị đã thông báo cho cục trưởng Hồ và Miêu Lịch, kế tiếp cục sẽ xử lý thỏa đáng."
Sở Trĩ Thủy ngượng ngùng nói: "Chị Hồng, không ngờ còn phiền chị đến đây một chuyến..."
Cấp bậc của Hồng Hi Minh cao hơn Sở Trĩ Thủy, công việc phụ trách cũng không liên quan gì đến những thứ này, thật ra chỉ cần thông báo cho cục trưởng Hồ là được rồi. Trước đây chị Hồng nhiệt tình nói rằng nếu có việc thì tìm chị ấy, Sở Trĩ Thủy tưởng như vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi, nhưng hiện tại cô đã nhận ra đối phương thực sự rất nghiêm túc.
“Không sao đâu, chị sợ cục quan sát sẽ đến chậm nên chị mới đến đây với Kim Du.” Hồng Hi Minh nói, “Kim Du giúp chị thu dọn hiện trường, sau đó mọi người cứ về văn phòng trước đi, còn bên này để chị canh chừng cho. "
"Chuyện này hình như không thích hợp cho lắm..." Sở Trĩ Thủy hiểu được ở lại chính là tăng ca, làm gì có chuyện để lãnh đạo một mình ở lại canh giữ hiện trường chứ.
“Thích hợp, rất thích hợp!” Hồng Hi Minh nắm chặt tay Sở Trĩ Thủy, trịnh trọng nói: “Tiểu Sở, em tuyệt đối đừng nóng giận, đừng nghĩ tới việc từ chức là được.”
"..."
Cán bộ phụ trách nhân sự vì để giữ người lại đúng là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Sở Trĩ Thủy vội vàng nói: "Chủ yếu là em còn có chuyện muốn trao đổi với cục trưởng Hồ."
"Có chuyện gì vậy? Chị không chắc cục trưởng Hồ hay Miêu Lịch sẽ đến nữa. Nếu không thì ngày mai em hãy tìm cục trưởng Hồ ở trong cục đi hoặc là để chị giúp em báo cáo lại."
Sở Trĩ Thủy giải thích cho Hồng Hi Minh về chuyện của vườn trà, hy vọng có thể để cho tên mập da vàng và tên gầy da đen hái trà và tiết kiệm chi phí nhân công bán trà của cục.
Sau khi Hồng Hi Minh nghe được liền cảm thấy thần kỳ mà liếc nhìn Tân Vân Mậu - người vẫn luôn thờ ơ trong suốt quá trình, sau đó cô ấy lập tức đoán được đây không phải là chủ ý của Sở Trĩ Thủy. Cô gái nhân loại nhỏ bé này vẫn chưa quen thuộc với hoạt động của yêu giới, khi mới vào cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy yêu khí, càng không biết cục sẽ xử lí những con yêu quái tấn công nhân loại như thế nào.
Vừa nãy Hồng Hi Minh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tân Vân Mậu, hiện tại nghĩ kỹ lại cô ấy càng thấy khó tin hơn.
“Chị Hồng, chị Hồng, chuyện này có được không?” Sở Trĩ Thủy nhận ra đối phương đang xuất thần, liền nhẹ giọng kêu.
Hồng Hi Minh cười nói: "Được chứ, đây chỉ là chuyện nhỏ không cần phải làm phiền cục trưởng Hồ, ngày mai chị nói một tiếng với Miêu Lịch là được!"
Miêu Lịch là trưởng phòng bộ phận quan sát, chủ yếu phụ trách truy bắt yêu quái.
Sở Trĩ Thủy thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện còn đơn giản hơn cô tưởng.
Sau khi Hồng Hi Minh và Kim Du thu dọn sạch sẽ dấu vết tại hiện trường, Hồng Hi Minh liền ở lại canh giữ tên mập da vàng và tên béo da đen, đồng thời thúc giục bộ phận phát triển kinh tế trở về cục, tranh thủ tan sở sớm một chút. Sở Trĩ Thủy từ chối sau đó liên tục cảm ơn chị Hồng, cuối cùng rời đi với hai con yêu quái.
Nhưng không thể ngờ đường về lại là một vấn đề.
Sở Trĩ Thủy chỉ biết rằng Tân Vân Mậu dịch chuyển đến đây thông qua mặt dây chuyền, nhưng lại không biết Kim Du đã đến bằng cách nào.
Đến cổng vườn trà, chiếc xe quen thuộc đậu trên bãi đất bằng phẳng, tầng nước mưa bên ngoài đã cạn khô. Sở Trĩ Thủy mở cửa xe, cô định mời hai con yêu quái lên xe, nhưng lại phát hiện Kim Du và Tân Vân Mậu ở một bên đang giằng co với nhau.
Kim Du theo bản năng muốn mở cửa ghế phụ lái, nhưng Tân Vân Mậu lại khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh. Anh lạnh lùng nhìn cảnh tượng này khiến cô ấy giật mình đến nỗi không dám nhúc nhích, sau đó co ro thu cánh tay lại.
Trước đây Sở Trĩ Thủy đã lần lượt chở Tân Vân Mậu và Kim Du rời khỏi văn phòng để làm việc và đều sắp xếp cho họ ngồi ở ghế phụ lái, hiện tại họ cùng lúc ngồi chung xe thật sự phải đau đầu một chuyến. Cô nghĩ đến con yêu quái lòng dạ hẹp hòi nào đó liền ra mặt hòa giải nói: "Kim Du, cô ngồi ghế phó lái đi."
Kim Du còn chưa trả lời thì Tân Vân Mậu đã cười nhạo một tiếng: "Dựa vào đâu?"
Sở Trĩ Thủy bối rối: "Dựa vào đâu là sao?"
Tân Vân Mậu: "Tại sao cô ta ngồi phía trước mà tôi phải ngồi phía sau?"
“Không phải anh là người thích sự chú ý sao, ghế phía sau là dành cho khách quý đó.” Sở Trĩ Thủy tốt tính nói: “Nếu không thì hai người đều ngồi ở phía sau?”
Ban đầu Sở Trĩ Thủy còn lo lắng hai con yêu quái cùng ngồi ở hàng ghế sau sẽ cảm thấy xấu hổ, thật ra đối với chỗ ngồi trong xe cô không có cảm giác gì cả, có bị coi là tài xế hay không cũng không thành vấn đề.
Kim Du nghe vậy thì sợ đến mức không dám ra mặt, lắc đầu như trống bỏi, điên cuồng xua tay từ chối: "Không không không ..."
Tân Vân Mậu cũng không vui, nở nụ cười nửa miệng giễu cợt: "Cô phát hiện không thể lừa gạt liền đổi cách nói à?"
“Tôi lừa gạt gì cơ?” Sở Trĩ Thủy không biết vì sao đang không có gì anh lại kiếm chuyện, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không gạt người, tự anh đi tìm hiểu đi.”
Anh nửa tin nửa ngờ, lạnh nhạt nói: "Cô không gạt người, nhưng tôi không phải người, ai biết được chứ."
“Này này này, tự anh xem thử có phải ghế sau chính là ghế cho khách quý hay không?” Sở Trĩ Thủy đơn giản dùng điện thoại di động tìm kiếm, sau đó đưa màn hình đến trước mặt anh để chứng minh mình vô tội, kế đó trả lời một cách mỉa mai: “Phía trên còn nói ghế phụ lái sẽ nguy hiểm hơn, bây giờ đại thiếu gia đã vừa lòng chưa?"
Tân Vân Mậu hiển nhiên vẫn chưa hài lòng, anh chậm rãi nhướng mày, quái đản nói: "Nếu như dễ dàng gặp phải nguy hiểm, không phải càng nên để cô ta ngồi ở phía sau sao? Cô cho rằng cô ta có thể mạnh hơn tôi khi gặp nguy hiểm à?"
“Sao anh lại nói đến chuyện này rồi?” Sở Trĩ Thủy vừa tức vừa buồn cười, cô bắt đầu xoa bóp thái dương, còn muốn đề nghị anh đến công trường đang thi công mà tranh cãi, ở đó còn có tiền đồ hơn cả bộ phận phát triển kinh tế.
"Ồ, dù sao thì cô cũng có tiền án."
"..."
Kim Du đối mặt với khung cảnh giương cung bạt kiếm này liền sợ tới mức không dám lên tiếng, ban đầu cô ấy đã không hiểu tại sao cách đây không lâu hai bên lại xung đột mà hôm nay cô ấy còn được xem phiên bản trực tiếp. Cô ấy không diễn tả được cảm xúc của mình cho lắm, giọng điệu của hai bên giống như đang cãi nhau nhưng hình như cũng có chút không giống?
Kim Du quyết định lúc này trở thành một con cá chết trên dòng sông, hy vọng rằng chiến hỏa sẽ không lan đến bản thân vô tội của mình.
Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, chết lặng mà xây dựng tâm lý, cô thầm nghĩ tốt xấu gì hôm nay anh cũng có ân cứu mạng, một vài tật xấu này có thể nhịn thì nhịn đi. Cô làm người phải hiểu được khoan dung và biết ơn, không thể tức giận với con yêu quái chiến tranh lạnh ấu trĩ này.
Anh vẫn thích hợp với hình thức im lặng hơn, nhưng tiếc là cô không thể cầu nguyện thêm một lần nữa.
“Được rồi, tôi không nên dây dưa với anh, chúng ta làm lại một lần đi.” Sở Trĩ Thủy nhượng bộ nói: “Kim Du, cô ngồi ở phía sau.”
“Được!” Kim Du không hề phản đối, cô ấy mở cửa sau trong giây lát, như thể đã đợi điều này rất lâu.
Lúc này Tân Vân Mậu mới lộ ra vẻ hài lòng, sau đó anh không nhanh không chậm mở cửa ghế phụ lái.
Hai con yêu quái ngày thường ở trong phòng không hề giao tiếp, Tân Vân Mậu luôn luôn làm ngơ còn Kim Du đã sớm tập thành thói quen. Tuy nhiên, lúc Kim Du lên xe lại nhìn thấy đại yêu quái đang liếc mắt nhìn mình, anh mang theo khinh thường và kiêu ngạo, hiển nhiên là tư thái của kẻ chiến thắng.
Kim Du: "?"
Cửa xe vừa đóng lại, cuối cùng cũng ngồi xuống, bộ phận phát triển kinh tế chuẩn bị trở về cục.
“Anh có thể chỉnh ghế ngồi xuống.” Sở Trĩ Thủy thấy anh mở cửa lên xe, nhưng đôi chân dài của anh lại không có chỗ để, cũng không biết anh đang muốn làm gì lại một hai muốn ngồi ở ghế phụ lái.
Tân Vân Mậu làm theo lời cô, quay đầu lại thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, hơn nửa ngày cũng không rời mắt.
Đôi mắt trong veo của cô chứa đầy hình ảnh phản chiếu của anh, cũng không biết cô đang âm thầm quan sát điều gì.
Đúng là không hề thu liễm chút nào, cứ nhìn anh chằm chằm, lại càng không có ý giấu diếm.
Anh nhịn không được hơi nhếch môi, gõ ngón tay nhắc nhở: "Nhìn cái gì vậy? Đâu phải cô chưa từng thấy qua đâu."
“Trước đây tôi cho rằng anh rất lạnh lùng, nhưng không ngờ anh lại rất biết cách quấy rối... Năng ngôn thiện biện*.” Sở Trĩ Thủy sửa lời, lại thu hồi ánh mắt, đầy chân thành nói: “Hôm nay anh nói rất tốt, sau này không cần nói nữa."
(*) Năng ngôn thiện biện : khéo nói, giỏi ăn nói.
"..."