Sở Trĩ Thủy cầm tài liệu của bộ phận phát triển kinh tế trên tay, lẽ ra cô không nên đồng ý ngay, phải mượn cớ cần thương lượng với người nhà, sau đó quay lại cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề thiệt hơn của chuyện này, nhưng khung cảnh trước mắt rất giống khung cảnh trước khi cô mới vào làm. Hoặc là nói, khi đó cũng chưa phải công ty, chỉ là một studio nhỏ, sau này chuyển văn phòng đến cạnh trường học, tiếp theo chuyển vào tòa nhà khang trang trong trung tâm thương mại.
Đã từng có người đưa tài liệu vào tay cô như vậy nhưng cuối cùng lại vắt óc suy nghĩ để cô trả lại cổ phần.
Cô đã nghĩ đến không chỉ một lần, nếu cô là người thành lập đội thì liệu sẽ có một kết khác không? Niềm đam mê, sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ vẫn chưa tắt, gió vừa thổi tới ngọn lửa ấy lại bùng lên, thiêu đốt trái tim khiến cô không chịu nổi.
Sở Trĩ Thủy đột nhiên không muốn trốn tránh, lúc này cô đưa ra quyết định, nhẹ nhàng nói: "Cục trưởng Hồ, tôi cảm thấy Kim Du của bộ phận hậu cần nói không chừng sẽ thích hợp với bộ phận phát triển kinh tế..."
Bộ phận mới không có ai, đành phải lập một đội. Ngưu Sĩ phụ trách nhà ăn và xanh hóa, nên không thể rời khỏi bộ phận hậu cần, cũng không còn lại mấy người.
"Không thành vấn đề, Hị Minh, cô thu xếp đi." Hồ Thần Thụy đồng ý, hào phóng nói: "Còn ai nữa không?"
"Còn có Tân Vân Mậu của bộ phận hậu cần."
Vừa nghe cái tên, người ta lập tức thấy hơi xa lạ, chủ yếu là vì người trong phòng rất ít khi gọi tên anh.
Hồ Thần Thụy và Hồng Hi Minh đều sửng sốt, họ nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Hồng Hi Minh ngập ngừng xác nhận: "Tiểu Sở, cô nói là..."
Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy vẫn như thường, cô giải thích: "Có lẽ chị Hồng ít khi gặp anh ta, anh ta cũng là người của bộ phận hậu cần."
"Thật ra thì cậu ta..."
Hồ Thần Thụy dùng ánh mắt mang ý ngăn cản nhìn về phía Hồng Hi Minh, tò mò hỏi: "Cô cảm thấy cậu ta thích hợp với bộ phận phát triển kinh tế sao?"
Sở Trĩ Thủy đương nhiên đã để ý đến màn trao đổi ánh mắt của hai con yêu, nói thật, Tân Vân Mậu đúng là không chăm chỉ làm việc, khó trách lúc này họ lại làm ra vẻ mặt kỳ quái, muốn nói lại thôi. Ở bộ phận hậu cần, anh luôn giữ vững tinh thần lười biếng, thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn qua giống như không thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề.
Sở Trĩ Thủy chột dạ ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói tiếp: "Hiện tại anh ta đúng là hơi vô tổ chức, nhưng chuyện này cũng liên quan đến môi trường làm việc. Tôi cảm thấy thả anh ta vào một môi trường mới, tìm một công việc thích hợp hơn, nói không chừng có thể khơi dậy nhiệt huyết của anh ta."
Đây cũng lời trong lòng cô.
Cô cảm thấy Tân Vân Mậu không sống thu mình như vẻ bề ngoài, chỉ là môi trường hiện tại chưa đủ tốt, giống như một học sinh lúc học cấp hai thì lang thang lêu lổng, tách xa đoàn thể, nhưng bằng một cách nào đó, khi lên cấp ba thì trở nên hòa đồng. Nếu quả thật có tính cách lạnh nhạt, sẽ không nghĩ đến việc trả ơn sau khi được đối xử tốt.
Nói thật, hiện tại cô chưa xác định được anh có phù hợp với cái gì, nhưng nếu cứ vật vã ở môi trường cũ thì sẽ giống như một đầm lầy đọng nước. Đôi khi, chỉ cần được cho cơ hội thay đổi thì mọi thứ đều có thể.
Hồ Thần Thụy khẽ cau mày, trầm tư hồi lâu, sau đó mới thử dò xét: "... Cô cho là cậu ta sẽ trở nên nhiệt huyết hơn sao?"
Sở Trĩ Thủy đáp như đinh chém sắt: "Dĩ nhiên rồi, muốn thay đổi cũng là một loại bản năng."
Thậm chí đến cô cũng không thể lúc nào cũng đi bắt cá, anh cũng không thể lúc nào cũng lười biếng sống qua ngày.
Cô thầm nghĩ.
Hồ Thần Thụy gật đầu: "Được, tôi đồng ý với cô, chuyện này sẽ được thu xếp ổn thỏa."
Rõ ràng là định xin nghỉ nhưng giờ lại biến thành người tiên phong trong việc kinh doanh. Đây là điều cô không ngờ trước khi bước vào cửa.
Cũng may là thái độ của Sở Trĩ Thủy thay đổi khá nhanh, cô dứt khoát thảo luận với Hồ Thần Thụy, vạch ra một số ý tưởng trong tương lai.
Hồ Thần Thụy chăm chú lắng nghe, lúc nào cũng phụ họa theo: "Tiểu Sở, tôi thấy ý tưởng của cô rất tốt, tôi thật sự không giỏi mấy thứ này, nếu không bộ phận mới đã không chậm trễ đến bây giờ, cô cứ dựa theo kế hoạch của mình mà làm, tôi tin tưởng năng lực của cô."
Sở Trĩ Thủy khẽ thở phào, bị rắn cắn mười năm vẫn sợ dây, nhưng nãy giờ cô nói xa nói gần, cục trưởng Hồ không hề quản cô.
Hai bên trao đổi vui vẻ.
"À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, nếu cô đã quyết định ở lại, thì nên chú ý hòa đồng với đồng nghiệp." Hồ Thần Thụy nói xong chính sự, trở lại dáng vẻ nghiêm túc, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị lạ thường.
Chắc là chuyện cô chờ đợi thời cơ để báo thù, muốn giải quyết mâu thuẫn giữa cô và trưởng phòng.
Sở Trĩ Thủy trong lòng chợt rét lạnh, nhưng trên mặt vẫn là vẻ cung kính, khôn khéo, giả bộ khó hiểu nói: "Cục trưởng Hồ có ý gì?"
Cô đoán trưởng phòng Ngô sẽ đi tố cáo, nhưng cô không tin bên kia dám nộp đơn, làm vậy sẽ vạch trần chuyện anh ta bỏ bê công việc trong thời gian dài.
Hồ Thần Thụy than thở: "Ngô Thường Cung nói cô xé cua trong nhà ăn để thị uy, thể hiện sự oán hận và bất mãn với anh ta, điều này đã gây ra bóng đen tâm lý mạnh mẽ đối với anh ta. Tình cảnh gϊếŧ người liên hoàn này khiến anh ta đứng ngồi không yên cho đến tận hôm nay."
Sở Trĩ Thủy: "?" Xé cua trong nhà ăn? Gϊếŧ người liên hoàn?
Cô đột nhiên không phản ứng kịp, hoang đường nói: "Nhưng tôi chỉ ăn cua chiên thôi mà, ăn cua thì phải xé đôi ra mới ăn được chứ, trưởng phòng Ngô nghĩ nhiều rồi."
Đường não của mấy con yêu này đúng là kỳ lạ!
Cô vốn tưởng rằng vị lãnh đạo không ra dáng lãnh đạo kia chỉ uất ức đến mức ăn không ngon, sao anh ta lại nghĩ cô sẽ dùng cách này để thị uy, tỏ thái độ với anh ta?
Đúng là mở ra một hướng suy nghĩ mới về nạn bắt nạt nơi công sở, cũng không biết Ngô Thường Cung rốt cuộc là loại cua gì, phải bảo ba mẹ ra chợ mua nhiều chút mới được.
"Anh ta nói nếu không phải cố ý nhằm tới thì tại sao cô không ăn cua đồng mà lại đi ăn cua biển?"
"Bởi vì chưa tới mùa cua đồng." Sở Trĩ Thủy nói thật, cô vẫn luôn nhạy bén như vậy, lại có ý ám chỉ: "Với cả cua lông hồ Dương Trừng đắt hơn, cục trưởng Hồ, ông cũng biết đấy, lương trong cục bây giờ..."
Hồ Thần Thụy sẽ không rơi vào một cái hố hai lần, ông ấy lập tức cười, xoa lòng bàn tay vào nhau, đổi chủ đề: "Thật ra tôi nghĩ cua biển cũng tốt, cứ ăn cua biển đi, không có vấn đề gì!"
Đây chính là không truy cứu chuyện này nữa.