Hồ Thần Thụy lập tức tỏ ra lúng túng, cũng may là phản ứng tại chỗ đủ nhanh, ông ấy lập tức nói xin lỗi: "Thật lòng xin lỗi, kinh phí trong cục thực sự rất eo hẹp, do đó tiền lương không được thỏa đáng."
Sở Trĩ Thủy vội vàng nói: "Không sao, cục trưởng Hồ, tôi cũng biết chuyện này có tiêu chuẩn thống nhất, chứ không phải cố ý khấu trừ tiền của ai, cho nên tôi mới nói là lý do cá nhân."
Mức lương của đơn vị đã được quy định từ trước, chênh lệch giữa cấp trên và cấp dưới không quá lớn, càng không thể chỉ tăng lương cho một người. Cho dù là lãnh đạo trong cục, cũng chỉ có cơ số cao hơn, nếu không tính hiệu suất công việc và tiền thưởng, tính từ dưới lên trên, đoán chừng ngay cả Hồ Thần Thụy cũng chỉ có thu nhập trung bình.
Cho nên vừa rồi cô không muốn dây dưa, thật sự không có cách giải quyết nào khác, hai bên sớm tụ sớm tan cho rồi.
"Thật ra là vầy, chắc Hi Minh đã nói qua với cô rồi, lúc đầu đưa cô vào bộ phận hậu cần chỉ là để cô làm quen với môi trường ở đây." Giọng điệu của Hồ Thần Thụy rất dễ chịu: "Tôi biết trình độ học vấn của cô rất tốt, sau khi tốt nghiệp công việc cũng không tệ, lúc tuyển cô vào chủ yếu là muốn cho cô vào bộ phận phát triển kinh tế."
"Bộ phận phát triển kinh tế?"
"Đúng vậy, chắc cô cũng hiểu rõ, doanh thu của đơn vị của chúng ta gắn liền với hiệu quả công việc của nhân viên, bộ phận phát triển kinh tế sẽ không dính líu tới chuyện yêu quái, mục đích chính là giúp cục tăng doanh thu và mang lại lợi ích cho mọi người."
Nói đơn giản là giúp cục kiếm tiền, rồi phát tiền cho nhân viên.
Sở Trĩ Thủy yên lặng một lúc, mới hỏi: "Cục trưởng Hồ, mạo muội hỏi một câu, trong cục, hiệu quả công việc của bộ phận phát triển kinh tế bây giờ thế nào?"
"Đây là một bộ phận mới, rất khó để nói về hiệu quả công việc." Hồ Thần Thụy trả lời đầy ẩn ý.
"Trong bộ phận có tất cả bao nhiêu người?"
"Trước kia chúng tôi làm được một thời gian nhưng hiệu quả không nhanh như vậy." Hồ Thần Thụy cười vỗ đùi: "Tôi nhớ cô rời công ty cũ là vì muốn thu nhận nhân tài, vừa vào chắc là làm phó phòng đi, để cô có thể độc lập tổ chức công việc cho bộ phận mới!"
"..."
Sở Trĩ Thủy nghe đến đây, làm sao có thể không hiểu ẩn ý của ông ấy. Đây là đang muốn cô làm tướng không binh mà.
"Có thể vừa rồi tôi không nói rõ với ông, nhưng tôi không nghĩ mình thực sự thích hợp..."
Màu mắt Hồ Thần Thụy ngả sang màu nhạt hơn nhưng nhìn kỹ thì vẫn là màu nâu cam, ông ấy rất nghiêm túc hỏi: "Tiểu Sở, tương lai cô có định ở Hoài Giang không? Hay sẽ đi các thành phố khác?"
Trong đầu Sở Trĩ Thủy hiện lên cảnh đêm sầm uất của trung tâm thương mại thành phố Ngân Hải, nhưng giờ đó đã là chuyện xưa cũ, thậm chí chi tiết quá khứ đã dần mờ đi, hiển nhiên đó không phải nơi mà cô nên về.
Cô cụp mắt nói: "Ba mẹ tôi đều ở Hoài Giang, nên tôi sẽ không đi đâu nữa."
"Vậy tôi nghĩ cô không nhất thiết phải từ chối ngay. Thứ nhất, mặc dù hiện tại trong cục không tính hiệu suất công việc, nhưng lương của đơn vị chúng tôi cũng tạm được, khi bộ phận phát triển kinh tế đi vào nề nếp, nói không chừng đãi ngộ sẽ tốt hơn so với các công ty tư nhân ở Hoài Giang. Thứ hai, đôi khi người ta cũng chú trọng đến địa vị xã hội, cho dù tình huống bên trong thế nào, có danh tiếng bày ra, vẫn có thể hù dọa người khác."
"Ít nhất ở mảnh đất Hoài Giang này, cục quan sát vẫn có chút trọng lượng."
Sở Trĩ Thủy biết cục trưởng Hồ nói không sai, nếu không ban đầu cô đã không chọn nơi này.
Con người tồn tại không khó, nhưng muốn sống vẻ vang thì tất nhiên phải nỗ lực hết mình, phải chấp nhận trả giá lớn.
"Cục trưởng Hồ, xin hỏi ông có tài liệu gì về bộ phận phát triển kinh tế không?"
"Hi Minh, cô đi lấy giúp tôi." Hồ Thần Thụy phân phó: "Cô biết chỗ để."
Hồng Hi Minh nhanh chóng đưa tới.
Tài liệu về bộ phận phát triển kinh tế không nhiều, các dự án cũng chỉ có thể coi bán thành phẩm.
Cục quan sát không trực tiếp ra mặt kiếm tiền, mà sẽ đăng ký một công ty nhỏ để vận hành chuyện kinh doanh, đương nhiên đến nay vẫn không có lợi nhuận, thậm chí còn lỗ do phải trả chi phí hoạt động. Nếu đơn vị này tính hiệu suất làm việc thì nhân viên sẽ làm việc tốt hơn, cũng có nhiều cách để kiếm tiền, chẳng hạn như đầu tư công nghệ vào các trường cao đẳng và đại học.
Sở Trĩ Thủy nhanh chóng lật xem tài liệu, trong nháy mắt đã nắm được tình hình.
Đôi mắt hoa đào của Hồ Thần Thụy híp lại, chờ câu trả lời của cô.
"Cục trưởng Hồ, ông mới vừa nói, điều kiện tiên quyết là bộ phận phát triển kinh tế đi vào nề nếp nhưng bây giờ rõ ràng chúng ta còn cách mục tiêu đó khá xa." Sở Trĩ Thủy nói khó: "Nếu như kết quả cuối cùng không tốt, hoặc sau này có biến động, e rằng..."
Hồ Thần Thụy ôn hòa nói: "Dĩ nhiên nếu cô có thể làm tốt, cục nhất định sẽ không xem nhẹ tâm huyết của cô."
Sở Trĩ Thủy nói qua nói lại với lão cáo già một phen, cuối cùng cũng giải quyết được một số việc cụ thể.
Cục trưởng Hồ cam kết với cô: Thứ nhất, chỉ cần bộ phận phát triển kinh tế đạt được lợi nhuận, cho dù có lãi bao nhiêu thì sau hai năm, cô sẽ được cân nhắc lên vị trí trưởng phòng. Dĩ nhiên, chuyện này giống như vẽ cái bánh để qua cơn đói, trong bộ phận mới không có người, thảo luận chuyện trưởng phòng, phó phòng cũng vô nghĩa. Thứ hai là hệ số hiệu suất của Sở Trĩ Thủy phải được điều chỉnh lên cao nhất, có thể coi như động lực để cô làm việc chăm chỉ hơn. Thứ ba, nhân sự là do cô điều động để giúp bộ phận phát triển kinh tế nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn.
"Bộ phận quan sát là bộ phận cốt lõi trong cục, giải quyết các tranh chấp giữa người và yêu, trong lúc giải quyết tranh chấp giữa người và yêu, có lẽ sẽ không còn sức lực để làm việc khác. Ngoại trừ bộ phận quan sát, cô có thể sử dụng bất kỳ người nào mà mình muốn, miễn là cô cảm thấy có thể giúp cục tăng doanh thu."
Nghe được sự hào phóng của ông ấy, Sở Trĩ Thủy không tiếc lời nói: "Bao gồm cả cục trưởng Hồ sao?"
Hồ Thần Thụy sửng sốt một chút, nhưng cũng không khó chịu, cười híp mắt: "Chỉ cần cô thích, tôi dĩ nhiên có thể."
Lãnh đạo là đang khiêm tốn với kẻ sĩ, sao cô có thể không biết điều được, cô chỉ đang kiểm tra thái độ của ông ấy thôi.