"Sáng nay tôi ra đồng đi làm thì bị dọa cho giật cả mình, khu ruộng phía sau toàn là rau cải, chắc là hôm qua hai người làm rơi xuống." Ông cụ Lý cảm thấy khó hiểu: "Hai người đến bằng ô tô hả?"
Lúc đầu ông Lý không chú ý đến chuyện kỳ lạ này, nhưng khi đến gần luống rau cải mới phát hiện nơi này quần anh tụ hội, rau cải sum họp.
Theo lời miêu tả của ông ấy, Sở Trĩ Thủy hiểu ra, đám rau cải sinh trưởng tốt ở nơi có yêu khí, Tân Vân Mậu đã đánh tan rồi biến nó thành nước mưa.
Sở Trĩ Thủy nhìn ông Lý vất vả chạy tới, xấu hổ nói: "Ông cứ giữ lại mà ăn, còn đưa tới đây cho cháu nữa, vốn là cháu phải xin lỗi vì đã làm hỏng đất đai của ông..."
Ông Lý từng gieo hạt vào đất, nhưng chúng đều bị đánh nát trước khi kịp nảy mầm, cô nghi ngờ những hạt còn lại là do yêu khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà mọc lên.
"Có sao đâu, chuyện nào ra chuyện đó, đất đai đều đã được bồi thường xong xuôi, những thứ này có thể ăn hoặc đem đi bán, giá trị không hề ít đâu!" Ông Lý thật thà gãi đầu: "Với cả tôi còn chưa nhổ hết, cái xe này không thể chở hết được, không được, nửa còn lại lát nữa tôi sẽ mang đến."
"Không sao ạ, không phiền ông như vậy, số còn lại ông cứ giữ lấy."
"Nhưng rau cải của hai người thực sự rất ngon, nhà tôi cũng từng trồng giống cây này rồi, nhưng kết quả hoàn toàn khác." Ông Lý nghiêm túc đánh giá: "Sao mà càng nhìn càng thấy giống rau cải mọc ở đất nhà tôi..."
Sở Trĩ Thủy nghe vậy thì vô cùng chột dạ.
Kim Du đã trở lại sau khi chuyển số rau vào trong và rửa tay sạch sẽ, khẽ gọi sau lưng ông Lý: "Ông ơi."
"Hả, sao vậy?" Ông Lý theo bản năng quay đầu lại.
Giữa không trung, một quả bong bóng đầy màu sắc bay ra, đập thẳng vào trán ông Lý, giống như ảo mộng chỉ cần chạm tay một cái là tan ra. Ông ấy nhìn Kim Du với vẻ mặt ngây ngô, trong nháy mắt trở nên bối rối, muốn nói gì đó nhưng không thể nhớ ra nổi. Đầu óc đột nhiên trống rỗng, dường như có một đoạn ký ức bị cắt đứt.
Kim Du nắm chặt tay: "Xong rồi!"
Ngưu Sĩ đã quen với Sở Trĩ Thủy, anh ta biết đối phương đã biết sự thật, nên lúc này cũng không trách Kim Du ra tay trước mặt người mới. Anh ta coi đó là điều hiển nhiên, nói: "Tiễn ông ấy về nhà đi."
Ông Lý không nói tiếp đề tài vừa rồi nữa, cư xử như bình thường, chào tạm biệt Sở Trĩ Thủy: "Đồng chí, rau để lại đó, tôi về trước đây."
"Vâng, ông đi đường cẩn thận, vất vả cho ông rồi."
"Không vất vả, không vất vả!"
Sau khi chiếc xe ba gác rời đi, Sở Trĩ Thủy cứng đờ người, nhìn về phía Kim Du, da đầu tê dại nói: "Hai người đã làm gì ông ấy thế?"
"Chỉ khiến ông ấy không để ý đến những chuyện kỳ lạ nữa." Kim Du nhẹ nhàng nói: "Bong bóng của tôi có thể xóa trí nhớ, nhưng không gây hại cho con người."
Sở Trĩ Thủy như tỉnh lại từ trong mộng, chẳng trách trên mạng không có bất kỳ tin đồn gì về cục quan sát Hoài Giang, hóa ra đám yêu quái này còn có kỹ năng tinh vi này.
"Thế giờ phải làm gì với đống rau cải này đây?" Ngưu Sĩ hỏi: "Cô có muốn mang về nhà không?"
Sở Trĩ Thủy lắc đầu: "Không cần, anh Ngưu, anh cứ đưa tới nhà ăn đi, rau này vẫn tính là của cục."
"Được rồi! Vậy là trưa nay có thêm món rau cải rồi!" Ngưu Sĩ háo hức nói.
Đến trưa, quả nhiên nhà ăn của cục quan sát có thêm hai món rau, nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn hai mặn hai chay.
Kim Du gắp lấy gắp để món rau cải, ăn vô cùng nồng nhiệt, khen không dứt miệng: "Rau cải này ăn ngon quá!"
"Bởi vì là rau tươi." Sở Trĩ Thủy quả thật cũng nếm được vị giòn ngọt nhưng cũng chỉ là mùi vị mà rau cỏ nên có.
"Không, không phải vậy, tôi không nói được nguyên nhân, chỉ thấy hương vị đặc biệt thơm ngon..." Kim Du đứng lên, bụng vẫn sôi ùng ục vì đói: "Tôi đi lấy thêm một ít, trước kia chưa ăn rau nào thế này!"
Sở Trĩ Thủy chỉ cho rằng cô đồng nghiệp mỗi khi ăn sẽ thành dũng sĩ diệt mồi, cách giải thích nghe tương đối khoa trương, cũng không để chuyện này trong lòng.
Cô còn đang suy nghĩ đến chuyện nhảy việc, nếu cục quan sát có khả năng xóa trí nhớ thì việc trở lại cuộc sống bình thường rất dễ dàng. Nếu nghỉ việc ở cục, tên cô sẽ biến mất khỏi danh sách, đón một quả bong bóng xóa trí nhớ, hẳn là tất cả những gì không hợp lý sẽ bị lãng quên.
Việc cần ưu tiên bây giờ là tìm được một công việc phù hợp.
Học vấn và kinh nghiệm làm việc của Sở Trĩ Thủy đều thuộc hàng xuất sắc, đại học Ngân Hải thuộc hàng TOP ở Trung Quốc, tìm việc ở thành phố Hoài Giang không khó với cô nhưng tìm được một công việc phù hợp lại rất khó.
Giá nhà ở thành phố Hoài Giang là năm con số, nhưng mức độ phát triển kinh tế kém xa Ngân Hải. Mức lương cho các vị trí khác nhau khá thấp, mức lương thấy nhan nhản ở Ngân Hải có thể là mức lương cao ngất ngưởng ở Hoài Giang.
Một nơi làm việc ổn định là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng thời gian chuẩn bị quá dài, Sở Trĩ Thủy đã rơi xuống cái hố của cục quan sát, cô không chắc liệu mình có gặp phải tình trạng tương tự nếu nhảy việc sang nơi khác không.
Lúc rảnh rỗi, Sở Trĩ Thủy dành thời gian đi phỏng vấn với các công ty khác ở thành phố Hoài Giang, thỉnh thoảng có những vị trí được trả lương cao, nhưng sau đi nghe ngóng đã biết chắc là hố lửa, không thể tan làm đúng giờ, ngoài ra nội bộ còn chia bè chia phái, không ngừng đấu đá.
Trên bàn ăn, Sở Tiêu Hạ hiểu được suy nghĩ của Sở Trĩ Thủy, khuyên nhủ cô: "Nếu không cứ làm việc ở cục đi, tiền lương thấp một chút cũng không sao, dù sao nhà mình cũng không thiếu..."
"Chuyện lần trước của con làm mẹ và ba con sợ hết hồn, ba mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ cần con chăm sóc tốt cho bản thân, thế được không?" Tạ Nghiên lo lắng, bà biết con gái mình là người có chính kiến, cũng không thích biểu hiện ra ngoài, thường tự mình quyết định.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy sắc mặt lo lắng của ba mẹ, rõ ràng họ đang nhớ về chuyện cũ. Cô cảm thấy hơi chua xót, vội vàng nói: "Ba, mẹ, con tự có cân nhắc, hai người yên tâm."
Sau khi khảo sát một vòng, tạm thời chưa tìm thấy công việc mới, cũng đã đi một vòng thành phố Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy vẫn lái xe đến cục, trên đường nhìn thấy một quán trà sữa.