Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 19

Lúc xe đậu trước cục quan sát Hoài Giang, trên màn hình điện thoại hiện ra 17:03. Nếu không phải vì trò chuyện làm trễ thời gian thì có thể đã về sớm hơn dự định một chút.

Sở Trĩ Thủy lấy mấy tờ báo cáo ra, thuận tay đưa cho Tân Vân Mậu ở ghế phó lái: "Bản mềm tôi đã gửi cho cục rồi, anh đem bản cứng về văn phòng là được, tôi sẽ không lên nữa."

"Cô in lúc nào vậy?" Tân Vân Mậu nhìn vào chữ ký ở góc dưới bên phải, thấy giống hệt chữ ký của anh trên iPad, bây giờ đã biến thành bản in.

Sở Trĩ Thủy: "Máy in tiện lợi, in trên đường."

Tân Vân Mậu muốn nói lại thôi: "... Trước đây rốt cuộc cô đã trải qua những gì?"

Nếu như nói trước đây hành động của cô có thể coi là chuyên nghiệp, có hiệu suất cao thì bây giờ việc mang theo máy in tiện lợi bên mình, nghe có vẻ hơi khoa trương lại biếи ŧɦái.

Sở Trĩ Thủy liếc nhìn anh thật sâu: "Chuyện trong xã hội loài người, yêu quái hỏi ít thôi."

"..."

Tân Vân Mậu nhìn chiếc xe rời đi, sau đó mới mang báo cáo lên tầng.

Bên trong văn phòng rất yên tĩnh, không thấy bóng dáng Kim Du và Ngưu Sĩ đâu, rõ ràng là vẫn chưa quay lại bộ phận hậu cần. Nhưng đây mới là tình trạng bình thường, việc kiểm tra hiện trường bồi thường luôn diễn ra với tốc độ rùa bò, thường là đến tối mới vội vàng làm báo cáo đến tận đêm khuya, hiếm khi tan làm đúng giờ.

Tân Vân Mậu ném báo cáo lên cái bàn nhỏ, anh biết buổi tối Ngô Thường Cung sẽ đến lấy, nhưng đột nhiên, anh nhìn thấy một chồng giấy nhỏ trên bàn. Đây là mẫu đơn đánh dấu công việc hàng ngày, cần phải có chữ ký của hai người. Ngày đầu tiên cô đi làm, anh đã ký một lần.

Sau đó hai bên trở mặt, Sở Trĩ Thủy không đến tìm anh nữa, Tân Vân Mậu cũng chẳng để ý gì đến chuyện đơn từ các kiểu.

Thực ra, anh ở trong cục làm việc hay không làm việc, tồn tại hay không tồn tại, cũng không ai thèm quan tâm.

Các ngón tay thon dài đưa ra, Tân Vân Mậu quét mắt qua một lượt, phát hiện trên mỗi tờ đơn đều có hai chữ ký. Anh nhớ rõ ràng là mình chỉ ký đúng một lần, nhưng trên mỗi tờ đơn chỉ cần có chữ "Sở Trĩ Thủy" ở bên trái thì sẽ có chữ "Tân Vân Mậu" ở bên phải.

Đơn đánh dấu công việc không làm quá nghiêm, nhưng cô không chỉ ký phần của mình.

Tân Vân Mậu lắc tờ giấy trong tay, đôi mắt đen như mực ngập tràn tia sáng, cười nói: "Hừm, bắt chước còn rất giống."

Ngày hôm sau, Sở Trĩ Thủy đến phòng làm việc, không bao lâu thì nhìn thấy Kim Du, người đầy vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, rõ ràng là bị công việc hôm qua hành hạ không nhẹ. Kim Du vừa buồn ngủ, vừa sa sút tinh thần, nằm gục xuống bàn.

"Hôm qua cô và anh Ngưu về lúc mấy giờ?" Sở Trĩ Thủy vừa pha cà phê, vừa hỏi.

"Sáu bảy giờ tối mới về văn phòng." Kim Du gãi đầu, nói một cách yếu ớt: "Làm xong báo cáo thì đã muộn lắm rồi, người kia còn dài dòng mất thời gian, cứ ở đó kể về kinh nghiệm du học trước đây của mình."

Sở Trĩ Thủy biết "người kia" mà Kim Du đang đề cập tới chính là trưởng bộ phận Ngô Thường Cung. Con yêu quái này rất giỏi dùng mánh lới, bám vào cái chức lãnh đạo để bắt nạt kẻ yếu, ỷ vào việc Kim Du có ít kinh nghiệm, tính cách lại mềm mỏng để chèn ép đối phương, không có chuyện còn muốn khoe khoang về bản thân, giống hình tượng người đàn ông trung niên tiền kiếm chẳng được bao nhiêu nhưng nói thì rất nhiều.

"Trưởng bộ phận Ngô còn đi du học nữa hả?" Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy đầy sự nghi ngờ: "Mọi người còn phải kê khai cả học vấn à?"

"Học vấn gì?" Kim Du ngây thơ chớp mắt mấy cái: "Tôi đến từ vùng sông nước, anh ta đến từ biển, đây không gọi là kinh nghiệm du học thì là cái gì?"

"..."

"Haiz, anh ta từng làm ở cục Tất Ngôn, bên kia ở gần biển." Kim Du bĩu môi: "Sau khi được điều đến đây, anh ta lúc nào cũng nói Hoài Giang không bằng Tất Ngô, thậm chí còn không gần biển nên trông quê mùa, không cao cấp."

Sở Trĩ Thủy chân thành nói: "... Tôi lại cảm thấy không phải cứ là hải sản thì sẽ cao cấp hơn tôm cá nước ngọt."

"Ai nói không phải, chủ yếu là chúng tôi đều ở dưới nước, nếu không sao lại bị anh ta bắt lấy nhắc mãi chứ." Kim Du than thở: "Cô nhìn anh Ngưu mà xem, đâu có gì phải phiền não."

Sở Trĩ Thủy cho rằng chuyện này không liên quan đến giống loài, hoàn toàn là do Kim Du quá dễ bị bắt nạt, nhưng tính cách đâu phải nói đổi là đổi được. Cô trấn an: "Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có muốn uống chút cà phê không?"

"A, vậy có được không?" Kim Du đã ngửi thấy mùi thơm thơm đắng đắng ấy từ lâu, thật ra rất tò mò về hương vị của cà phê, nhưng khi được mời lại thấy hơi ngượng ngùng, lộ ra sự rụt rè của mình: "Nhưng tôi chưa uống bao giờ."

"Chỉ là cà phê hòa tan thôi, không phải cà phê ngon."

Sở Trĩ Thủy pha cho Kim Du một tách cà phê nóng, đối phương chăm chú nhìn toàn bộ quá trình, tò mò về thức đồ uống có màu đậm kia.

"Tôi còn nghe nói có thứ gọi là trà sữa." Kim Du lạ lẫm quan sát, thổi nhẹ lên miệng cốc.

"Đúng là có, nhưng gần cục không có quán trà sữa."

Kim Du dè dặt nhấp một ngụm, vui vẻ cười, hài lòng nói: "Cái này uống ngon quá."

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy cô ấy uống cà phê hòa tan mà cũng thấy ngon, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác thương hại, tình mẫu tử trỗi dậy.

Ban ngày, trưởng bộ phận Ngô hầu như không xuất hiện, hơn nữa bộ phận hậu cần cũng đã ổn định.

Sở Trĩ Thủy đã xử lý xong các loại bảng biểu, định chuyển qua xem trang web tuyển dụng, nhưng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ông Lý, người nông dân lần trước. Trái tim cô nhảy lên một nhịp, nhanh chóng nhớ lại quá trình trong đầu, chắc chắn mình không làm sai gì lúc đến kiểm tra.

"Alo, chào ông ạ."

"Alo, đồng chí, hôm qua mấy người để quên đồ ở hiện trường này!" Ông Lý lớn tiếng nói: "Nếu không phiền, cho tôi cái địa chỉ, tôi đưa tới cho."

"Quên đồ?" Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Chắc là chúng cháu không quên gì..."

"Mấy người làm rơi hết rau cải vào ruộng của tôi! Hôm nay tôi mới nhìn thấy!"

"Rau cải gì cơ ạ?"

Cũng không lâu lắm, ông nông dân Lý ngồi xe ba gác tới trước cửa cục quan sát Hoài Giang, Kim Du và Ngưu Sĩ giúp dỡ những bó rau cải tươi khỏi xe. Rau này rõ ràng là vừa mới được nhổ lên khỏi đất, những chiếc lá ướt đầy sương sớm, phần rễ còn mang theo đất ẩm.