Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 17

Tiết trời ẩm ướt, sau khi cơn mưa kéo dài đã tạnh, không khí mang theo sự mát mẻ. Sở Trĩ Thủy vô thức xoa cánh tay để xua đi cái lạnh vương trên ống tay áo đang dần leo lên, dò hỏi: "Rốt cuộc yêu khí là cái gì?"

"Cô có thể hiểu là loại đồ vật mà yêu quái cần có để tu luyện thành người, bây giờ yêu khí ngày càng ít đi, người thường không nhìn thấy được." Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc: "Có lẽ là cô vừa mới mở mắt không lâu, nên dễ bị yêu khí xâm nhập."

"Mở mắt?"

"Họ cầm một quyển danh sách, viết tên lên là xác định được vị trí, có thể nhìn thấy những yêu quái không hóa người và cả những luồng yêu khí bắt đầu khởi động xung quanh." Tân Vân Mậu nói: "Cũng có một số người sinh ra đã có năng lực này."

Việc thành lập cục quan sát Hoài Giang có hai ý nghĩa, một là làm công việc trong xã hội loài người, hai là thực thi pháp luật trong thế giới yêu quái. Trong cục quan sát có rất nhiều yêu quái hóa người, có phòng ban chuyên đối phó với những kẻ gây rối, giúp duy trì sự ổn định hiện tại và giải quyết những công việc phía sau.

Hiện ở trong nước có bốn cục quan sát lớn, theo thứ tự là Hoài Giang, Ngân Hải, Tất Ngô, Không Tang, mỗi cục đóng một vai trò khác nhau trong khu vực. Ruộng đất của ông Lý thôn nọ bị làm cho lung tung, rối loạn cũng bởi vì cục từng đến đây bắt yêu quái.

"Tôi còn tưởng chỉ cần nhập thông tin nhân sự vào cục là được, bây giờ hình như còn phải ghi vào quyển sách kỳ quái nào đó." Sở Trĩ Thủy chết lặng nói: "Tôi có thể chọn không nhìn thấy mấy thứ này không?"

Theo như lời của Tân Vân Mậu, những người bình thường chỉ cảm thấy lạnh ở những nơi có nhiều yêu khí, không bao giờ nhìn thấy hay chạm vào được gì.

"Đây là điều mà nhiều người tu hành cầu còn chẳng được." Tân Vân Mậu im lặng trong chốc lát, sau đó anh đột nhiên duỗi ngón trỏ ra, chạm vào trán cô: "Chắc là cô chưa quen thôi."

Ngay khi đầu ngón tay của Tân Vân Mậu chạm vào, một dòng chảy ấm áp truyền đến, từ từ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng lạnh lẽo đến khó chịu của Sở Trĩ Thủy do bị nhiễm yêu khí. Giống như cô phải đi bộ đường dài trong biển tuyết suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể bên ngọn lửa ấm áp.

"Giờ thì ổn rồi."

Sở Trĩ Thủy sờ trán, toàn thân cảm thấy thoải mái đứng lên, cuối cùng cũng có sức leo lên thửa ruộng.

Tân Vân Mậu đi trước một bước, nghênh ngang kiêu ngạo hất cằm lên nói: "Nói trước nhé, tôi sẽ không điền vào các thể loại giấy tờ của họ, cả những thủ tục rắc rối khác cũng không hiểu, lát nữa cô tự xử lý mấy thứ này."

".. . Anh sẽ không kiêu như vậy chứ." Sở Trĩ Thủy than thở: "Vốn dĩ không nên trông cậy gì ở anh."

Không lâu sau, Sở Trĩ Thủy đứng bên khu ruộng của ông Lý kiểm tra danh sách, tính toán tổng số tiền bồi thường cho toàn bộ khu đất, xác nhận không bỏ sót chỗ nào.

"Ai ui, chỗ này không phải do mấy người gây ra, vốn nó đã thế rồi, không cần bồi thường đâu." Ông Lý đem ảnh chụp so sánh, giảm bớt một ít diện tích bồi thường.

Sở Trĩ Thủy gật đầu: "Vâng, vậy cháu cho ông số điện thoại, có vấn đề gì ông cứ gọi cho cháu nhé."

"Được, được." Ông Lý ký tên vào tờ đơn.

Sở Trĩ Thủy vừa đi đến chỗ đậu xe, vừa dùng điện thoại di động sắp xếp lại ảnh, đột nhiên lòng bàn chân nhẹ bẫng, vội cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đôi giày dính bùn đã trở nên sạch sẽ, giống như chưa từng giẫm phải bùn đất. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết bùn đất rơi ra từ lúc nào, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hoàn thành công việc trong tay.

Tân Vân Mậu đi theo cô đến chỗ đậu xe, dưới chân cũng hoàn toàn sạch sẽ.

Hai người chuẩn bị trở về, Sở Trĩ Thủy lấy iPad từ túi để ở ghế sau ra, cô tiện tay hí hoáy hai cái rồi đưa cho Tân Vân Mậu: "Anh ký tên lên trên đi."

Tân Vân Mậu tiếp nhận thứ đồ điện tử xa lạ: "Ký cái gì?"

"Đương nhiên là báo cáo." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn anh, mở cửa ngồi vào chỗ tài xế.

Tân Vân Mậu cau mày: "Ảnh đâu?"

"Đưa lên rồi." Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hỏi: "Thủ tục anh còn không hiểu, lại còn biết ảnh chụp?"

Tân Vân Mậu nhìn xuống màn hình iPad, quả nhiên nhìn thấy những bức ảnh được xếp ngay ngắn ở cuối bản báo cáo, cũng không biết cô làm lúc nào. Trước đây anh từng thấy tốc độ rùa bò của những con yêu quái khác, không ngờ cô có thể vừa đi từ ruộng về đến xe là có thể hoàn thành báo cáo.

"Anh cầm bút ký vào hai bản này." Sở Trĩ Thủy thấy anh ngồi bất động nên dứt khoát lấy Apple Pencil ra, nhét vào tay anh, lướt tay một cái lật đến trang tiếp theo: "Cả phía dưới bên phải của mặt này nữa."

Tân Vân Mậu cứng đờ người, tay cầm cây bút màu trắng, anh quan sát thấy đầu bút không có mực.

Sở Trĩ Thủy định lấy bút lại để làm mẫu: "Không vấn đề gì, dùng như bút bình thường, anh cứ ký tên lên màn hình..."

Nhưng Tân Vân Mậu lại cảm thấy xấu hổ trước sự quan tâm của cô, nhanh chóng ký tên lên tờ đơn, buồn bực nói: "Không cần cầm tay chỉ việc, không phải tôi không biết dùng, chỉ là tôi thích phương pháp nguyên thủy."

"Phương pháp nguyên thủy?"

"Đúng vậy, những phát minh mới của các người rất rẻ tiền, vẫn là giấy và bút mực ngày xưa cảm giác tốt hơn." Tân Vân Mậu cứng mồm nói.

"Nguyên thủy?" Sở Trĩ Thủy đảo mắt: "Vậy là tôi nên để anh xuống xe tự về, ngồi xe thật sự không đủ nguyên thủy."

Tân Vân Mẫu nhàn nhã dựa vào cửa kính xe, đùa cợt nói: "Nếu tôi xuống xe đi bộ về, chẳng phải uổng phí tâm tư của cô rồi sao?"

"Cái gì?"

"Muốn ở riêng hai người thì cứ nói thẳng." Tân Vân Mậu bỗng nhiên hiểu ra: "Vậy mà tôi lại ra ngoài cùng cô, giờ tôi mới nhận ra. Đây hẳn là phép khích tướng, tôi thấy hình như cô liên tục tạo cơ hội để chúng ta giao lưu thì phải?"

"..."