Sở Trĩ Thủy nhận thấy Tân Vân Mậu có thái độ không tốt, nhưng hiếm khi cô cảm thấy không bị xúc phạm, ngược lại nghĩ cũng hơi buồn cười.
Anh thích thể hiện như vậy, lại chưa bao giờ đi ô tô.
Trong tâm trí của Sở Trĩ Thủy, hình ảnh của Tân Vân Mậu tựa như những đứa trẻ ở vùng núi nghèo khó, cô không so đo với hình tượng xù lông như nhím của anh, cô mở ngăn kéo trước ghế lái phụ, lấy ra một hộp kim loại chứa kẹo bạc hà: "Đây là kẹo cao su bạc hà, nếu chóng mặt thì hãy ăn cái này."
Tân Vân Mậu ngây người.
"Tôi không biết liệu yêu quái thì có bị say xe hay không, nhưng sẽ rất phiền phức nếu nôn mửa trong xe."
Sở Trĩ Thủy đưa kẹo cho anh, khởi động xe lần nữa, mở cửa sổ cho thông gió, lái xe vào đường chính một cách thuận lợi nhất có thể.
Bên ngoài cửa sổ, mây nhẹ trôi tạo bóng râm dày đặc, những con đường thẳng tắp vùng ngoại ô lúc này vô cùng thoáng đãng, đi lại rất dễ dàng.
Làn gió lùa vào trong xe, mùi kẹo bạc hà thơm mát cùng những bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau khiến Tân Vân Mậu khẽ nhắm mắt lại tận hưởng những tia nắng ve vuốt khuôn mặt. Anh lặng lẽ quan sát Sở Trĩ Thủy và phát hiện cô đang nghiêm túc lái xe, không hề để ý đến tình hình bên ghế lái phụ.
Anh dứt khoát dựa vào ghế chợp mắt.
Một lúc lâu sau, Sở Trĩ Thủy đến chính xác địa chỉ trên tờ giấy, tìm chỗ đậu xe, đồng thời đánh thức yêu quái ngồi bên ghế lái phụ. Cô không chắc liệu anh đã ngủ chưa, nhưng ngay khi cô vừa mới lên tiếng, anh lập tức mở mắt, nhìn ánh mắt rất tỉnh táo.
“Phương tiện di chuyển của con người có chút nhàm chán.” Khi bước xuống xe, Tân Vân Mậu vẫn cầm trên tay hộp kẹo bạc hà, anh lười biếng nhấc người dậy, kẹo trong hộp va chạm vào nhau tạo ra tiếng động, “... Đương nhiên, cũng không nhàm chán đến vậy."
Sở Trĩ Thủy không để ý đến việc anh nói chuyện một mình, cô đã liên lạc được với đồng nghiệp ở hiện trường. Hiện giờ họ đang ở một ngôi làng nào đó vùng ngoại thành, túp lều của Lão Lý - người dân làng - nằm trơ trọi trên cánh đồng, cách đó không xa là những dãy núi kéo dài, có thể thấy được đây là vùng ít ai lui tới.
Thật lòng mà nói, trước khi tới đây cô cũng không biết phải kiểm tra đối chiếu bồi thường cái gì, nhưng khi nhìn ruộng rau đổ nát cô liền cảm thấy có chút không đúng. Bùn đất ẩm ướt vương vãi khắp nơi, trên hoa màu đổ nát xuất hiện những vết móng vuốt kỳ lạ, như thể một trận chiến ác liệt đã diễn ra ở đây.
"Ở đây có chuyện gì vậy?"
"Ôi, làm sao mà tôi biết được, người trong cục các cô nói là đi giải quyết một số việc ở đây, lúc trở về đã thành ra thế này rồi." Lão Lý thấy sắc mặt Sở Trĩ Thủy không ổn, vội vàng nói: "Họ đã hứa là sẽ bồi thường, thưa đồng chí, cô không thể quỵt nợ được!"
Sở Trĩ Thủy lễ phép nói: "Được rồi, ông đừng lo lắng, chúng tôi sẽ kiểm tra tình hình tại chỗ, lát nữa sẽ nhờ ông điền vào tờ đơn, xác nhận không có vấn đề gì chúng tôi sẽ rời đi."
“Vậy là tốt rồi, thật tốt quá, tôi vừa mới gieo hạt còn chưa kịp nảy mầm, thật đáng tiếc!” Lão Lý tiếc nuối nhìn rau nát, sau đó nháy mắt ám chỉ: “Đồng chí, bọn họ nói là do động vật hoang dã quấy rối, nhưng ở chỗ chúng tôi làm gì có thú hoang nào... Rốt cuộc các người đến đây làm gì?"
Hoàn cảnh hiện trường thật kỳ quái, chẳng trách Lão Lý suy nghĩ nhiều.
Sở Trĩ Thủy nghĩ thầm mình làm sao biết được, nhưng cô vẫn nở một nụ cười trấn an, nói: "Đúng là do động vật, cảm ơn ông đã hợp tác."
Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đã chụp lại hiện trường, thanh toán hết số tiền họ phải bồi thường. Lão Lý muốn về làng lấy chút nông cụ, không thể đứng chờ mãi trên đồng được, ông nói sẽ quay lại ký tên sau một tiếng nữa.
Từ lúc xuống xe, Tân Vân Mậu chưa từng mở miệng nói chuyện với Lão Lý, thản nhiên đi theo Sở Trĩ Thủy, bộ dáng vô cùng nhàn rỗi.
Sở Trĩ Thủy cũng không trông chờ vào anh sẽ làm việc, việc kiểm tra bồi thường cũng không khó, nếu không phải nội quy và chế độ của cục, sợ bị kiểm tra thường xuyên, cô có thể tự mình xử lý.
Mặt đất bị đào lên tán loạn, cộng với mưa lớn trút xuống sườn núi, dẫm lên một chân sâu một chân cạn, lầy lội lạ thường.
Nhìn thấy Tân Vân Mậu chần chừ không tiến lên, Sở Trĩ Thủy nói: "Anh đứng đó chờ cũng được, tôi đi xem một chút sẽ trở lại."
Không cần thiết phải cả hai cùng đi, như thế cũng sẽ đỡ bẩn giày.
Tân Vân Mậu vừa định nói anh có thể trực tiếp đi, nhưng thấy rằng cô không hề quay đầu nhìn lại. Anh nhìn cô đang cố gắng giữ thăng bằng khi bước đi trên ruộng, không gì có thể diễn tả được cảm giác lúc này, vô cùng lạ lẫm.
Dường như cô coi anh như con cá trong văn phòng.
Tân Vân Mậu thỉnh thoảng tình cờ bắt gặp Sở Trĩ Thủy và Kim Du nói chuyện với nhau, hai người hay tranh luận như những đứa trẻ.
Sở Trĩ Thủy bước qua ổ gà và bùn đất, cô thấy sau chòi có một luống rau, bên cạnh có hai, ba cây trúc xanh, đổ bóng nhàn nhạt.
Khu phố xa làng, dân cư thưa thớt, có nhiều giàn leo tối đứng thẳng cạnh bên luống rau, bên dưới đặt những chiếc thùng gỗ cũ kỹ, các thùng chứa đầy nước mưa, lá rụng.
Luống rau cũng bị đổ ngả nghiêng tán loạn, sau khi Sở Trĩ Thủy chụp ảnh xác nhận tình hình, liền chuẩn bị chậm rãi đi về.
Trên mặt đất có những dấu vết sâu và nông, không biết là bóng của giàn leo hay là nước đọng ở nơi tối tăm khiến cô thật sự không còn chỗ đặt chân.
Lúc này, bóng đen trên mặt đất đột nhiên vặn vẹo, thậm chí còn chồi lên khỏi mặt đất một cách kỳ quái, gợn sóng lao về phía cô.
Cô cảm nhận rõ ràng được cảm giác lạnh ngắt nơi mắt cá chân!
"Ôi!"
Đứng cách đó không xa, Tân Vân Mậu giật mình khi nghe thấy tiếng kêu.
Nếu kinh nghiệm của Sở Trĩ Thủy ở hành lang cục quan sát vẫn có thể coi là ảo giác, thì lúc này cô thật sự đã chạm vào một thứ lạnh lẽo trơn nhẵn nào đó, khiến toàn thân nổi da gà. Cô cố gắng chạy trốn, nhưng lại vấp phải vũng bùn, mất thăng bằng rồi ngã sang một bên.
Phía sau là những cơn sóng đen, trước mặt là ruộng đồng cứng rắn, đập đầu xuống chỉ sợ sẽ bị chảy máu thương nặng.
Lá trúc khẽ xào xạc trong gió.
Một giây tiếp theo, Tân Vân Mậu vọt tới bên cạnh bờ ruộng, túm lấy Sở Trĩ Thủy đang loạng choạng sắp ngã xuống đất, dùng một tay đỡ cô: "Hoảng cái gì?"
Sở Trĩ Thủy tận mắt chứng kiến
một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu Tân Vân Mậu, nó giống như một con trăn đang săn mồi, ưỡn cao thân hình đáng sợ. Cô run rẩy nói: "Sau lưng anh..."
Tân Vân Mậu quay đầu lại, đôi mắt đen của anh sáng ngời, khẽ bóp ngón cái và ngón trỏ. Chỉ trong tích tắc, tấm màn đen đang che khuất bầu trời bị đâm rách, ngay lập tức bị phân tán, biến thành một cơn mưa phùn!
Sương mù và mưa rơi tí tách, tan biến trong chốc lát, rơi xuống bùn lầy.
Anh buông Sở Trĩ Thủy ra, kiểm tra trái phải, chậm rãi bỏ vào trong túi: "Chỉ là còn sót lại chút yêu khí, tiểu yêu quái vừa thành hình cũng rất dễ đối phó."
“… Được rồi, anh xử lý được rồi.” Sở Trĩ Thủy vẫn còn đang sửng sốt, giọng nói còn hơi nhỏ, đau đầu nói: “Nhưng anh hãy hiểu rằng tôi không phải yêu quái, tôi là người thường."
Trước đây cô chưa từng nhìn thấy thứ gì gọi là yêu khí!
Tân Vân Mậu thấy sắc mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, anh quan tâm nói: "Cô sợ đến vậy sao? Rõ ràng lúc trước nói chuyện với tôi rất mạnh miệng, giờ nhìn thấy yêu khí lại sợ quá không nói nên lời."
Anh thực sự không hiểu, cô không sợ yêu quái, thế mà lại sợ yêu khí.
“Anh không hiểu gì hết!” Sở Trĩ Thủy kiên trì giải thích: “Không phải tôi sợ yêu khí, mà là tôi không thích những tồn tại vô hình, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, chẳng hạn như quỷ..."
“Ồ——” Tân Vân Mậu kéo dài giọng điệu, nhớ lại cô từng đi theo anh xuống lầu, khóe miệng anh có vẻ đắc ý: “Nếu thấy ngoại hình đẹp thì sẽ chạy theo, xấu xí thì sẽ hoảng sợ, cô cũng thẳng thắn đấy."
"..."
Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô bị anh cắt ngang, đã bình tĩnh trở lại: "Anh sai rồi. Không phải cứ ngoại hình ưa nhìn là tôi sẽ chạy theo."
Tuy nhiên, Tân Vân Mậu không tin, anh vòng tay trước ngực, nói: "Vậy sao lúc trước cô có gan xuống nhà với tôi?"
Cô liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ đơn giản là không sợ mấy thứ ngốc nghếch."
Tân Vân Mậu: "?"