Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 29.1

Nguyễn Khanh đưa Niệm Thất ra ngoài ăn tối, nhưng không đến các nhà hàng nhỏ xung quanh chung cư. Một là khi ăn nhất định phải tháo khẩu trang ra, Nguyễn Khanh hiện tại rất sợ người cùng tiểu khu nhớ kĩ anh ta, có thể nhận ra anh ta. Trước khi vấn đề về danh tính được giải quyết, Nguyễn Khanh hy vọng rằng Niệm Thất có thể tàng hình trở lại. Niệm Thất thực sự có thiên phú nấu ăn. nên cho anh ta nếm thử nhiều món ngon hơn để có thêm kinh nghiệ nấu ăn. Về cơ bản có những nhà hàng thức ăn nhanh xung quanh khu phố. Nguyễn Khanh trực tiếp sàng lọc ra, và chở anh ta thẳng đến nhà hàng màu đỏ thời thượng trong danh sách nhà hàng ngon của Giang Thành.

Vài ngày trước Niệm Thất, làm món cá luộc ở nhà. Nếu là nấu ăn gia đình, thì hương vị cũng được. Nhưng xét cho cùng, nó không giống với món chính thống trong nhà hàng. Nhưng Niệm Thất không thể so sánh, bởi vì anh ta chưa bao giờ ăn cá luộc thực sự. Nguyễn Khanh lái xe đưa anh ta đến nhà hàng cá luộc nổi tiếng nhất Giang Thành. Hơn nữa không chỉ có cá luộc, lần này Nguyễn Khanh trực tiếp gọi ba món ăn tủ: Cá luộc, gà cay và giò heo cay. Ba món ăn này kết hợp với nhau là niềm vui cho những người yêu thích vị cay. Lần trước Niệm Thất đã ăn món cá luộc nấu theo hướng dẫn trên mạng và tự đánh giá rất hài lòng. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta ăn món “cá luộc”. Nhưng khi anh ta nếm thử món cá luộc chính hiệu trong nhà hàng, anh ta bị ấn tượng bởi hương vị. Anh ta cẩn thận nếm thử, cuối cùng nói: "Rất khó, rất khó để làm ra hương vị này tại nhà." Điều này liên quan đến nhiều yếu tố như dầu, nguyên liệu và kích thước của bếp, nếu tự làm ở nhà, cơ bản nó chỉ đạt đến giới hạn hương vị của bản thân thôi .

Nguyễn Khanh đương nhiên biết, cô chỉ đưa anh ta đến đây để nếm thử những món ăn chính hiệu và mở rộng tầm mắt của anh ta. Nhưng Nguyễn Khanh híp mắt nhìn một miếng cá mỏng, rồi ngước mắt lên nhìn Niệm Thất.

Niệm Thất: "...có chuyện gì vậy?"

Nguyễn Khanh nói, "Miếng cá anh cắt ngày hôm đó mỏng hơn miếng này."

Niệm Thất mỉm cười khiêm tốn: "Chỉ là kỹ năng cơ bản thôi."

Nhìn xem, anh ta vẫn đang tự đắc.

Nguyễn Khanh cảm thấy rõ ràng sau khi nói với cô về quá khứ nghề nghiệp của mình, anh ta dường như thoải mái rất nhiều. Như trút được gánh nặng nào đó. Niệm Thất đi từ một người cổ đại chưa bao giờ ăn ớt hiện đại trở thành một người nghiện cay cấp độ cao, thời gian chỉ một tuần. Hơn nữa khẩu vị của anh và Nguyễn Khanh rất giống, đối với Nguyễn Khanh mà nói, thật sự là một bữa ăn tuyệt vời.

Sau khi ăn tối và lái xe về nhà, mặc dù Nguyễn Khanh tập trung nhìn về phía trước, nhưng từ khé mắt cô vẫn có thể cảm thấy Niệm Thất đang nhìn trộm chân mình.

Nguyễn Khanh: "..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Theo quan sát trong tuần này, Niệm Thất vẫn là một người rất lịch sự, không, phải nói rằng anh ta là một người rất quân tử. Không phải giả vờ, nhưng nếu Nguyễn Khanh ăn mặc để lộ cơ thể nhiều hơn, Niệm Thất sẽ kiểm soát ánh nhìn của mình và cố gắng hết sức để không rơi vào những nơi đó. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Nguyễn Khanh ngày càng thoải mái hơn mặc dù Nguyễn Khanh và Niệm Thất sống chung một mái nhà. Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy, dự tính của con người có sụp đổ không?

Không, không đúng. Nguyễn Khanh chợt nhận ra mỗi lần Niệm Thất liếc nhìn đôi chân của cô , đó là sau khi cô ấy tăng tốc hoặc giảm tốc độ. Cô chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh ta!

Nguyễn Khanh liếc nhìn gương chiếu hậu, bật đèn xi nhan bên phải và bắt đầu giảm tốc độ. Niệm Thất đang thắc mắc tại sao Nguyễn Khanh lại đậu xe ở ven đường, Nguyễn Khanh xoay vô lăng nhìn chằm chằm Niệm Thất: “Anh muốn gì?”

Niệm Thất chớp chớp mắt, vội vàng biện hộ như chợt tỉnh: “Cô hiểu lầm rồi , tôi không muốn coi thường cô . . . "

"Tôi biết." Nguyễn Khanh nói: "Anh xem tôi đạp phanh, đúng rồi, từ coi thường không dùng được nữa, gọi là cợt nhã."

Chỉ cần cô không hiểu lầm. Niệm Thất thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp giải thích, Nguyễn Khanh đã nói: "Không được."

Niệm Thất: "Ờ..."

"Anh muốn lái xe sao?" Nguyễn Khanh nói: "Không được."

"Tôi biết anh đang xem tôi lái xe. Xoay vô lăng và đạp ga tưởng chừng rất đơn giản. Nhưng thứ này không phải là xe ngựa, chỉ cần vẫy roi và ghìm cương. Tốc độ và sức mạnh của nó cũng đủ để đánh sập ngôi nhà. Một khi làm sai sẽ là mạng người." Nguyễn Khanh đang điều khiển tay lái với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy trước đây. Niệm Thất có tiền án, giả vờ ngủ để lừa cô, nửa đêm lẻn ra ngoài lúc cô không biết. Cô phải làm cho anh hiểu sự nghiêm túc của việc lái xe.

"Anh muốn lái xe cũng được, chờ chuyện danh tính xử lý xong, tôi lập tức đưa anh đi trường dạy lái xe học lái xe, chờ anh lấy bằng lái xe, tôi sẽ cho anh lái xe." "Nhưng mà, Niệm Thất, để tôi nói cho anh biết, nếu cậu dám lái xe của tôi hoặc xe của người khác mà tôi không biết, đừng trách tôi vô tình, tôi sẽ lập tức giao nộp anh cho nhà nước!" "Người xuyên không, nên đóng l*иg sắt, lên bàn phẩu thuật!"

Giọng điệu và ánh mắt của cô trở nên sắc bén hơn. Niệm Thất đã biết từ khi gặp cô trong bệnh viện biết cô là một cô gái có nhiều ý tưởng và tính khí thất thường. Anh ta lập tức cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình: "Tôi đang suy nghĩ về điều đó. Cảm thấy khi đi ra ngoài không phải lúc nào cũng là cô lái xe sẽ rất mệt mỏi. Nếu tôi học lái xe, tôi có thể lái xe cho cô. "

Lời này nghe thật mát tai. Niệm Thất này tốt hơn nhiều so với loại ngu ngóc Triệu Hạo. Lúc nhất thời Nguyễn Khanh rung động, may mắn đầu óc còn tỉnh táo.

"Đừng làm vậy với tôi." Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm NiệmThất, "Đừng dùng thái độ này lừa gạt tôi. Niệm Thất, tôi đã nhìn thấu anh rồi, đề nghị anh đừng giả bộ nữa."

Niệm Thất kinh ngạc nhìn cô một lúc, không khỏi mỉm cười cụp mắt xuống. Ngẩng lên lần nữa, ánh mắt và nụ cười đã khác. Thái độ hòa nhã, nghe người ta thuyết phục, ăn nói dễ nghe vốn có từ khi gặp nhau nay đã biến đâu mất. Đôi mắt anh ta hơi sâu. Phải là người có kinh nghiệm sống thì mới có đôi mắt sâu như vậy. Giờ khắc này, vốn là rất xa sinh mệnh, ngăn cách thời gian và không gian, một đời liếʍ máu lấy mạng người, chưa từng có tới gần Nguyễn Khanh ngay trong tầm tay .