Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 28.2

Giấu trên người, qua cửa thăm dò sẽ vang lên, còn có máy dò kim loại cầm tay kiểm tra bên người. Trong túi xách, rương kín mít dưới sự chiếu rọi của máy móc, bên trong mảy may hiện ra, cái gì cũng không giấu được. Giống như TV giám sát đầy tường vừa nhìn thấy, khiến Niệm Thất khϊếp sợ. Càng nhận ra thế giới này khác với thế giới ban đầu như thế nào. Anh ta đột nhiên muốn hỏi một câu hỏi: "Có ai trên thế giới ngày nay tập võ không?"

"Đương nhiên là có rồi." Nguyễn Khanh nói: "Võ thuật hiện đại có chiến đấu, tán thủ, boxing, võ thuật truyền thống cũng có rất nhiều người luyện. Lúc tôi đi thiếu lâm tự du lịch đã thấy có rất nhiều võ đường, những đứa trẻ kia đều tập luyện từ nhỏ. ”

Niệm Thất hỏi: "Tập luyện xong làm gì?" Có gia nhập quân đội không? ”

"Vậy cũng không phải." Nguyễn Khanh suy nghĩ một chút, "Kỳ thật tôi cũng không hiểu lắm, đại bộ phận là dùng để biểu diễn, còn có làm huấn luyện viên võ thuật, ừm... Làng giải trí làm diễn viên đóng thế? ”

Chỉ có vậy sao? Niệm Thất cảm nhận được khoảng cách của thời đại. "Võ nghệ..." anh ta nói, "Coi như có kỹ năng gϊếŧ người. ”

Nguyễn Khanh giật mình. Nười đàn ông cổ đại này bình thường đặc biệt ôn hòa, có thể mang theo nụ cười đeo tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn nấu nướng. Nhưng giờ phút này trong con ngươi màu đen của anh ta lại hiện ra một tia khác thường thâm thúy mà sắc bén. Làm cho đôi môi mỏng kia nhìn qua vô cớ đều gợi cảm vài phần. Có một khoảnh khắc Nguyễn Khanh không tự chủ được liền nín thở. Nhưng sắc bén chợt lóe qua, lại nhanh chóng che dấu. Đúng vậy, không phải biến mất, Nguyễn Khanh khẳng định, là che giấu. Tuy rằng sống chung một tuần, cùng nhau cúi đầu nhìn nhau, ăn chung bàn, dường như rất quen thuộc, nhưng Nguyễn Khanh giờ phút này rõ ràng ý thức được, kỳ thật cô đối với Niệm Thất hiểu biết còn quá ít. Nhưng điều đó không quan trọng. Niệm Thất là một người đàn ông có đầu óc rất thông minh, anh ta chỉ cần không đột nhiên mất lý trí sẽ hiểu được, ở thế giới này, ít nhất trong hoàn cảnh hiện tại, Nguyễn Khanh là người duy nhất anh ta có thể dựa vào.

"Như vậy cũng rất tốt." Niệm Thất khôi phục lại gương mặt ôn hòa, khóe miệng thậm chí có chút cảm thán ý cười, "Ngay cả đao kiếm cũng không có người dùng, nghĩ đến cũng không có người nào gϊếŧ người? ”

"Khụ, tội phạm gϊếŧ người khẳng định vẫn có, thế giới bất kể phát triển như thế nào cũng có khả năng có phạm tội." Nguyễn Khanh nói: "Nhưng giang hồ thì không tồn tại. Loại công việc sát thủ này càng không có khả năng. ” "Nào nào, tôi sẽ nói thêm cho anh."

......

......

"Cho nên tên tội phạm truy nã trên mạng này chính là ở khu thắng cảnh nhìn thoáng qua camera, đã bị phát hiện."

"Buổi hòa nhạc của Big God, hàng năm đều có thể bắt được mấy người."

"Đây chính là hệ thống Thiên Võng."

"Chuyện này, vì sao lại bị phát hiện? Anh ta ngu ngốc, anh ta đã sử dụng thẻ ngân hàng của mình để lấy tiền và ngay lập tức bị theo dõi. ” "Đây vẫn là vụ án mấy năm trước, đặt bây giờ đều là mã QR, nên tìm dễ hơn. Có tên cướp không có não, buộc tài xế taxi phải chuyển tiền vào alipay của mình, cười chết, bắt một phát chuẩn luôn. ”

"Danh tính một người, cùng tất cả những thứ này liên quan. Cho nên bây giờ anh biết danh tính quan trọng như thế nào chưa. ”

Niệm Thất đã biết, gật đầu nói: "Hai ngày trước tôi cùng người khác nói chuyện, cũng là phát hiện không có danh tính nửa bước khó đi..."

Nguyễn Khanh: “ thì ra ban ngày anh còn ra ngoài”

Riox ràng đã nói với anh ở nhà học tập trước chờ cô xong việc rồi mới nói chuyện.

"Khụ..." Niệm Thất thì thầm, "Đui loanh quanh thôi. ”

"Hiểu rồi, tôi hiểu rồi, chỉ là giậm chân tại chỗ." Nguyễn Khanh vừa nghĩ là có thể hiểu được vì sao Niệm Thất lại đi ra ngoài đêm.

Bệnh nghề nghiệp!

"Trước tiên chúng ta tìm hiểu khu vực xuangh quanh đã, để lúc còn gặp nguy hiểm còn tìm cách trốn phải không?." Cô trêu chọc.

Mặc dù Niệm Thất không nói gì, nhưng biểu hiện đau răng dường như đang nói: tại sao cô biết được tất cả.

Nguyễn Khanh bật cười. "Thông tin kém, bạn bè." Nguyễn Khanh nói, "Giữa anh và tôi chênh lệch một ngàn năm. Lượng thông tin tôi biết được trong một năm có thể cả cuộc đời anh cũng không thể tiếp cận được. ”

"Nói như vậy tương đối trừu tượng, tôi lấy ví dụ." "Ví dụ như trẻ con ở đây, bắt đầu từ tiểu học, mõi khối có khoảng 12 lớp, một lớp 45 người, toàn trường sáu lớp gần như là hơn ba ngàn người." "Điều đó có nghĩa là một đứa trẻ có thể nhìn thấy 3.000 người mỗi ngày khi vào trường. Anh có thể làm điều đó không? ”

Niệm Thất thở dài: "Không thể."

Nguyễn Khanh nở nụ cười. Quay đầu nhìn lại, trời đã tối đen, thấm thoát thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Niệm Thất đang ngồi trong phòng khách, phòng bếp sạch sẽ. Nguyễn Khanh đứng lên: "Đi thôi, hôm nay đừng nấu cơm nữa, ra ngoài ăn. ”

Niệm Thất ngoan ngoãn đeo khẩu trang đi theo Nguyễn Khanh ra ngoài. Lúc này rất nhiều người tan làm, thang máy hơi chậm. Nguyễn Khanh nhân cơ hội này giải thích cho Niệm Thất hệ thống đăng ký hộ khẩu của nhà nước.

Niệm Thất thở dài nói: "Nghiêm mật như vậy. ”

"Đúng vậy." Nguyễn Khanh cũng lo lắng, "Cho nên thật sự rất khó khăn, tôi rất lo lắng. ”

Niệm Thất ngược lại an ủi cô: "Thật sự không được, cùng lắm thì tôi ra đường biểu diễn. ” Không phải võ cổ truyền đều dùng để biểu diễn sao.

"Quản lý thành phố là người đầu tiên bắt anh." Nguyễn Khanh hù dọa anh ta, "Không có danh tính, có thể làm công việc cực kỳ thấp kém vất vả hơn, hơn nữa người thuê anh còn đặc biệt hiểu rõ,sẽ tìm cách ức hϊếp anh, bởi vì ah là người không có hộ khẩu danh tính, anh sẽ sợ bị cảnh sát bắt , cho nên không ép buộc anh thì ép buộc ai a. ”

"Trước kia có kẻ gϊếŧ người chạy trốn, tiền tiêu xong, cũng chỉ có thể vác gạch, đào mỏ than, ăn trấu rau, về sau thật sự chịu không nổi dứt khoát tự thú, thà ăn cơm tù còn hơn sống kiểu này."

"Đúng rồi." Nguyễn Khanh bỗng nhiên tò mò, "Làm nghề của anh, kiếm được bao nhiêu? ”

Cô thực sự tò mò. Trong tiểu thuyết miêu tả loại sát thủ chuyên nghiệp này một cách bí ẩn, nhưng tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, hiện giờ có cơ hội gặp được người thật, làm sao có thể không hỏi một chút. Trên đời này không có con công đực nào có thể rụt đuôi trước mặt con cái. Niệm Thất tay đút vào túi quần, hết sức thẳng lưng: "Tôi đã làm việc này trong nhiều năm, kiếm được hàng ngàn lượng vàng, châu báu đầy rương."

Vốn là có thể cho anh ta một cuộc sống tốt như người giúp việc. Nguyễn Khanh cảm thấy bị thị uy. "Ồ, ở đâu?" Cô nâng cằm lên, mỉm cười hỏi.

Niệm Thất nhụt chí: "Nó ở... bên kia. ” Thang máy đang đến.

"Vậy là tốt rồi." Ngón tay Nguyễn Khanh xoay chìa khóa xe, vui vẻ cười, "Đi thôi. ”

Bưng bát của ai, nghe lời ai. Ai kiếm tiền, ai nói chuyện. Nền tảng kinh tế xác định cấu trúc thượng tầng.

Hiểu không? ...... Hiểu đấy.

Niệm Thất ngửa mặt lên trời thở dài, theo Nguyễn Khanh bước vào thang máy.