Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 57: Ngọc đào

Nữ tử một thân xiêm y trắng, trên xiêm y dùng chỉ bạc thêu hoa văn mẫu đơn, nhụy hoa dùng trân châu bằng hạt gạo đính vào thành, theo bước đi của nữ tử, ánh sáng trên chỉ bạc cùng trân châu lưu chuyển, hiện ra vài phần đẹp đẽ quý giá.

Theo ánh sáng uyển chuyển nhìn lên trên, liền thấy một gương mặt trắng nõn như hoa đỗ quyên. Mày lá liễu, mắt hạnh to tròn, hai má phấn nhiễm xuân, miệng nhỏ xinh xắn.

Nàng nhìn về phía sảnh lớn dưới lầu, như đang tìm kiếm cái gì, sóng mắt lưu chuyển, sảnh lớn vốn đang ầm ĩ đột nhiên im bặt.

Trên đường đi xuống, dưới chân nữ tử bị trượt, khó khăn lảo đảo một cái, phụ nhân bên cạnh đỡ lấy nàng: “Cô nương, ta đỡ ngươi đi xuống.”

Nữ tử hơi hơi mỉm cười, nói cảm ơn.

Nụ cười này, làm cho cảnh sắc xung quanh nàng như đều khoác lên một tầng nắng xuân, còn chói mắt hơn trân châu kia.

Ánh mắt trên sảnh lớn cơ hồ đều ngắm nhìn nàng, Viên Doãn cùng Thôi thị cũng thất thần, thầm nghĩ trong Ninh An phủ còn có tuyệt sắc đến bực này, không biết là khuê tú nhà ai.

Nữ tử nhìn quanh trong chốc lát, tựa hồ như tìm được rồi, ánh mắt lộ ra vui mừng, sau đó từng bước một đi về phía bọn họ bên này. Viên Doãn cùng Thôi thị đang nghi hoặc, hai người bọn họ chưa từng quen biết nữ tử này, tiếp sau đó, liền thấy nữ tử hướng về bên cạnh bọn họ cười, gọi một tiếng: “Thẩm Việt.”

Phu thê Viên gia sửng sốt.

Thẩm Việt đã duỗi tay nắm lấy tay Chu Lê, Chu Lê cười hỏi: “Bộ váy áo này đẹp không?”

Thẩm Việt giơ tay, sửa sửa thái dương cho nàng, đáy mắt toàn là ôn nhu: “Đẹp.”

Viên Doãn thò tới hỏi: “Vị này chính là?”

Lúc này Chu Lê mới chú ý tới bên cạnh Thẩm Việt còn đứng một nam một nữ.

Thẩm Việt kéo Chu Lê qua, giới thiệu cho bọn họ: “Đây là vị hôn thê của ta, Chu Lê.”

Chu Lê thấy ăn mặc hai người không giống người nhà bình thường, phu nhân kia lại khom người hành lễ với mình, nàng lập tức cũng học đáp lễ lại như vậy.

Về sau mấy người lại hàn huyên đôi câu, Thẩm Việt sợ Chu Lê không được tự nhiên trước mặt người xa lạ, mua xiêm y xong, chia tay cùng phu thê Viên Doãn, ra khỏi Nghê Thường các.

Chu Lê muốn thay xiêm y mới trên người mình ra, nhưng nghĩ bằng hữu Thẩm Việt ở đây, xiêm y của nàng thật sự quá cũ quá thô, liền quyết định mặc bộ bạch y thêu mẫu đơn này.

Đi trên đường phố, người đến người đi, Chu Lê phát hiện, có chút người đi đường, đi ngang qua đều sôi nổi dời ánh mắt đến trên người nàng.

Tâm nàng căng thẳng. Thẩm Việt nắm tay nàng, cảm nhận được lòng bàn tay nhỏ bé của nàng có biến hoá cực nhỏ, nghiêng đầu nhìn: “Sao vậy?”

Chu Lê ngượng ngùng: “Ta mặc như vậy có phải rất kỳ quái không? Sao những người này đều đang nhìn ta vậy?”

Thẩm Việt cười: “Không kỳ quái a, bọn họ nhìn nàng, là bởi vì nàng đẹp.”

Gương mặt Chu Lê đỏ lên. Lại hỏi: “Vị cùng trường với ngươi vừa rồi, ta thấy phu nhân nhà hắn toát đầy khí độ tiểu thư quý gia, gia thế nhất định bất phàm đúng không?”

Thẩm Việt đúng sự thật nói: “Vị phu nhân kia là thiên kim nhà Đề Hạt đại nhân ở phủ thành.”

Chu Lê nghe xong, gục đầu không nói.

Nữ tử bên cạnh đột nhiên an tĩnh lại, Thẩm Việt khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Chu Lê nói: “Ta về sau có thể khiến cho ngươi mất mặt hay không? Ta là thôn phụ, còn là quả phụ, trong nhà không bối cảnh, cử chỉ không được tinh tế, cũng không có tài tình gì……”

Chu Lê còn muốn nói, nhưng miệng đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp che lại.

Thẩm Việt nhíu mày, ánh mặt trời trút xuống từ phía sau hắn: “Nàng đang nói gì vậy? Không cho nàng nói mình như vậy, nàng không nhìn thấy vô số ánh mắt kinh diễm trên đường này sao? Ta cũng đang hối hận dẫn nàng đi mua xiêm y rồi này,”

Lời hắn còn chưa dứt, Chu Lê nhanh chóng nói tiếp: “Có thể đi trả, đích xác quá đắt.”

Thẩm Việt cong tay lại gõ nhẹ đầu nàng một cái: “Ta là nói, nàng mặc như vậy quá gây chú ý cho người khác, tức phụ nhà ta đều bị người khác nhìn, ta hận không thể giấu nàng đi, chỉ để một mình ta nhìn thôi.”

Chu Lê nhìn về phía hắn, thấy đáy mắt hắn nhiễm ý cười, hốc mắt thế nhưng đột nhiên đỏ đỏ: “Thẩm Việt.”

Thẩm Việt lần thứ hai nắm tay nàng: “Nàng có ngốc không đây, Thẩm Việt ta muốn cưới chỉ là nàng, không phải muốn cưới nữ nhi quan gia gì đó, lại nói, bất quá ta cũng chỉ là một kẻ thôn phu, hai ta quá xứng đôi, tương lai nếu Thẩm Việt ta thật sự có thể đoạt được chút tiền đồ, của ta cũng là của nàng, phu thê chúng ta như một.”

Chu Lê bị câu cuối cùng của hắn chọc cười, lại có chút bực hắn nói bậy, đưa quyền lên đánh hắn một cái: “Ngươi đường đường là Giải Nguyên lang, còn nói mò.”

Thẩm Việt bị nàng đánh một quyền, trong lòng ngọt ê ẩm, cười hắc hắc: “Đi thôi, nàng xem phủ thành này đi, đồ bán còn nhiều hơn huyện thành của chúng ta, chúng ta đi dạo thêm một lát.”

Thẩm Việt kéo nàng đi về phía trước. Chu Lê thu hồi ướŧ áŧ ở đáy mắt, đi theo hắn.

Trong phủ thành không chỉ riêng có xiêm y trang sức xinh đẹp, món ăn chơi cũng rất nhiều, Thẩm Việt còn tính quen thuộc nơi này, dẫn Chu Lê đi vài nơi, việc này làm cho thời gian trôi qua thực nhanh, chớp mắt, trời đã sắp tối.

Chờ Chu Lê ý thức được thời gian không còn sớm, bọn họ đã không kịp chạy về Cam Thủy trấn.

“Thẩm Việt, làm sao bây giờ? Hình như đã không kịp trở về.” Chu Lê nhìn dãy núi nơi xa, mặt trời đã lặn mất hơn nửa, lo lắng nói.

Thẩm Việt thật ra một chút cũng không lo lắng: “Không thể quay về thì không trở về, chúng ta ở trọ khách điếm.”

Chu Lê đầu tiên là kinh ngạc một chút, nhưng sau đó nghĩ, dường như cũng chỉ có thể làm vậy, liền “Nga” một tiếng, sau đó tiếp tục đi dạo cùng Thẩm Việt.

Chu Lê từ miệng mọi người đi ngang qua biết được, tối nay bờ sông phủ thành sẽ có bắn pháo hoa.

Nàng từ nhỏ đến lớn, không phải ở Chu gia thôn, thì ở Thẩm gia thôn, sinh hoạt trong không gian nhỏ như vậy, còn chưa bao giờ thấy bắn pháo hoa. Chỉ nghe người ta nói qua, khi pháo hoa nở rộ, ngay cả sao trời cũng mất sắc.

“Thẩm Việt, nếu chúng ta không quay về, dứt khoát đi bờ sông xem pháo hoa được không? Ta còn chưa bao giờ thấy pháo hoa đâu.”

Thẩm Việt vui vẻ đáp ứng.

Thẩm Việt kéo nàng một đường đi đến bờ sông. Bắn pháo hoa cần tới giờ Tuất mới bắt đầu. Nhưng hiện nay bờ sông đã chen đầy người.

Đêm đen buông xuống như trời được hạ màn, cách đó không xa là sông Bạch Liên, gần chỗ đó là dòng người chen chúc xô đẩy, ồn ào náo động.

Chu Lê sợ chen chúc nhốn nháo làm nàng và Thẩm Việt lạc nhau, dứt khoát vòng hai tay lên trên cánh tay Thẩm Việt, giống một gốc mướp hương quấn quanh cây cam.

Tìm được một vị trí còn chưa có người, bọn họ ngồi xuống ngay tại chỗ.

Lúc này sắc trời đã tối, gió sông thổi tới, thổi bay tóc mai của Chu Lê, cả người nàng đột nhiên nổi lên một tầng da gà, cả người bất chợt co rúm lại một chút. Nàng ôm lấy mình, rùng mình một cái.

Ngay sau đó, một cánh tay vòng qua phía sau, ôm lấy nàng, kéo nàng hướng về bên cạnh. Nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, thân mình di chuyển, lập tức ngã quỵ vào một lòng ngực nhàn nhạt mùi mặc hương.

Chu Lê ngẩng đầu lên, liền đối diện với cằm Thẩm Việt. Đôi mắt hắn đang nhìn dòng sông nơi xa.

Chu Lê giãy giụa một chút: “Này…… Trước mặt mọi người không ổn lắm đi?”

Thẩm Việt đương nhiên sẽ không lại buông nàng ra, rũ mắt xuống, cười nói: “Nơi này là phủ thành, không ai nhận ra chúng ta, không cần sợ hãi, hơn nữa, nàng nhìn bốn phía xem.”

Chu Lê có chút khó hiểu, ngẩng đầu quan sát một vòng, nương theo ngọn đèn dầu ven bờ sông, nàng mơ hồ có thể thấy được, mọi người chung quanh, nơi gần nơi xa, cơ hồ đều là uyên ương thành đôi, mà mỗi một đôi đều có cử chỉ thân mật ái muội.

Nàng bị nóng mắt, chợt thu hồi ánh mắt, tầm mắt trong lúc vô tình xẹt qua bên cạnh Thẩm Việt, liền thấy chỗ kia đang có cặp uyên ương, nữ tử nằm trong lòng ngực nam nhân, nam tử cúi đầu, hai người hôn môi quên hết xung quanh, bởi vì cách quá gần, thường thường sẽ có vài tiếng nũng nịu hừ nhẹ truyền đến, khiến cho người ta suy nghĩ.

Hai mắt Chu Lê như bị châm chọc, vội vàng dời tầm mắt.

Chính lúc này, trên mặt sông chiếu ra một luồng ánh sáng, ánh sáng kia như một con chim ưng, bỗng chốc từ mặt đất vọt tới giữa không trung, ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “Phanh” vang lớn, pháo hoa nở rộ, hai bờ sông nhất thời sáng như ban ngày, nước sông phẳng lặng ánh lên mưa pháo hoa, lập tức biến thành một dải ngân hà rộng lớn tại nhân gian.

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, Chu Lê cũng hưng phấn duỗi tay chỉ vào bờ sông bên kia: “Thẩm Việt, ngươi xem, ngươi xem, bắt đầu rồi.”

Loạt pháo thứ nhất mới vừa biến mất, ngay sau đó, loạt pháo hoa thứ hai bay lên, lại lần nữa nổ tung.

Chu Lê ước chừng quá hưng phấn, đôi tay theo bản năng bắt lấy một chân Thẩm Việt, không ngừng lắc: “Thẩm Việt Thẩm Việt, xem a xem a!” Ngữ khí giống như tiểu hài tử trước nay chưa được ăn kẹo, đột nhiên có một ngày được ăn nên rất hưng phấn.

Thẩm Việt mỉm cười quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt nữ tử kiều mỹ, chìm trong ánh sáng pháo hoa, có vẻ phá lệ hưng phấn, lộ ra vài phần hồn nhiên. Hắn nhẹ giọng đáp lại nói:

“Đúng... rất đẹp.”

Ánh mắt Chu Lê vẫn luôn bị pháo hoa hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý người bên cạnh nói gì.

Cũng không biết pháo hoa kia nở rộ mấy lần, bỗng nhiên, cằm nàng bị nắm, một lực đạo khiến nàng quay đầu lại.

Chu Lê ngẩn ra một chút, mặt Thẩm Việt đã từ từ đưa tới. Pháo hoa sáng lạn nở rộ trong ánh mắt sâu thẳm của hắn, hắn nhìn chằm chằm nàng, không chớp mắt, nghiêm túc như ngày thường hắn đọc sách.

Chu Lê đột nhiên có chút khẩn trương, đốt ngón tay theo bản năng bấu chặt, lại quên mất nàng đang bắt lấy chính là chân Thẩm Việt, ước chừng là hơi dùng sức quá mạnh, Thẩm Việt đột nhiên hừ một tiếng, nhíu nhíu mày.

Trong lúc nhất thời, lại một cái pháo hoa bắn lên không trung, phanh —— nổ mạnh.

Sau đó không khí lập tức thay đổi, Thẩm Việt lui trở về. Chu Lê cũng mới phát hiện mình niết đau đối phương, yên lặng chuyển mắt đi xem mưa pháo hoa giữa không trung.

Chỉ là tròng mắt hai người sẽ thường xuyên chuyển về phía đối phương bên này, lôi kéo, liên kết, tựa như giữa bọn họ còn có chuyện gì chưa hoàn thành, chỉ thiếu một thời cơ.

Hai người giống như bị dây leo quấn ở bên nhau, dây rậm rạp chi chít, lúc nào cũng cạ vào bọn họ, mang đến một loại ngứa ngáy khó chịu.

Pháo hoa ước chừng gần nửa canh giờ sau kết thúc, mọi người bên bờ sông dần dần tan đi, Thẩm Việt dắt tay Chu Lê, đi đến phố xá phồn hoa, tìm nơi ở trọ.

Thẩm Việt nghĩ Chu Lê đi dạo một ngày, cũng đã mệt mỏi, bởi vậy khi thấy gian khách điếm đầu tiên liền đi vào.

Thẩm Việt nói với chưởng quầy: “Hai gian phòng.”

Chưởng quầy cười, “Khách quan ngại quá, chỗ chúng ta chỉ còn một gian,” nói, ánh mắt đảo qua trên người Chu Lê cùng Thẩm Việt, “Nhị vị có ở không?”

Chu Lê cúi đầu, liền nghe Thẩm Việt dứt khoát trả lời: “Ở.”

Nàng nghe tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Việt một cái.

Đăng ký xong, lập tức có tiểu nhị tới dẫn bọn họ lên lầu, tới cửa phòng, tiểu nhị liền lui xuống.

Chu Lê vào cửa trước, Thẩm Việt theo sau một bước, nhân tiện trở tay đóng cửa. Chu Lê nghe được tiếng kéo chốt, xoay người lại, đối mặt với Thẩm Việt.

Trong phòng để hai trụ đèn, đầu giường một cái, ở cửa một cái, hỗ trợ lẫn nhau, ái muội không rõ.

Hai người nhìn nhau, lúc này đây, ai cũng không có né tránh, dây leo quấn quanh bọn họ từ lúc xem pháo hoa tại bờ sông lan tràn đến tận đây, dây leo siết chặt, hai người đồng thời đến gần đối phương một bước.

Thẩm Việt duỗi tay, kéo nữ tử đến trước mặt, ôm vào trong lòng ngực, vùi đầu hôn xuống.

Môi cùng môi chạm nhau, ướŧ áŧ lại triền miên, đèn ở cửa chiếu bóng hai người lên song cửa sổ, khó khăn chia lìa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi bấc đèn cháy sắp tàn, bỗng nhiên, Thẩm Việt cảm thấy tay hắn dường như tự có ý chí riêng, từng chút từng chút, từ vòng eo Chu Lê, một đường trượt xuống đến trên ngọc đào* mượt mà của nàng.

nhamy111: thiệt chớ, tới giờ tui mới hiểu, "ngọc đào" là mông ý chời quơi

Một loại xúc cảm kì quái khiến thân mình Chu Lê run lên, vẫn là lần đầu tiên có nam tử sờ đến nơi đó, nàng có chút xấu hổ, lại có chút chờ mong.

Chỉ là trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy Thẩm Việt ra: “Thành ra thế này có phải ngươi rất khó chịu không?”

Thẩm Việt ánh mắt mê muội, thanh âm nhiễm vài phần du͙© vọиɠ, có chút khàn khàn: “Còn ổn.”

“Này…… vẫn nên ngừng đi.” Miễn cho lát nữa lại đυ.ng chạm đến tự tôn của hắn.

Nói xong, Chu Lê liền muốn tránh ra.

Thẩm Việt mắt thấy trong lòng ngực sắp trống rỗng, không khỏi buột miệng thốt ra: “Kỳ thật…… Cái kia không nhất định phải dùng cái kia.”

“A?” Trong lúc nhất thời Chu Lê nghe không hiểu.

nhamy111: Cái kia với cái kia.... mặc sức thúc đẩy trí tưởng tượng của các nàng luôn 🤭🤭