Chu Lê cảm thấy ngữ khí này của hắn kỳ kỳ, nhưng vẫn không rõ nguyên do, gật đầu "Ừhm" một tiếng.
Thẩm Việt cười một chút: "Đều là ý trên mặt chữ, không có gì để nói. Chờ sau này nàng thấy nhiều, biết nhiều hơn, thì cái gì cũng đều rõ."
Chu Lê nhìn hắn: "Vậy hiện tại ngươi giải thích một chút cho ta đi, câu này có ý gì, ngươi nhìn xem, cái này, "người cầm lái cầm lái phấn liên khuynh", còn có thể lý giải, chính là người cầm lái đưa thuyền tiến vào hồ sen, ép lệch một hồ sen hồng, nhưng còn cái này, "đi ngược dòng nước ngọc đào run" thì sao? Trong nước sao lại có ngọc đào? Còn run nữa? Ngọc đào run vì cái gì?"
Chu Lê mở to đôi mắt hạnh sáng long lanh, liên tiếp hỏi ra vài vấn đề, nàng là thật sự không hiểu, cho nên mỗi cái chớp mắt đều hiện ra vẻ vô tội, lời nói ra lại là những lời khiến cho người ý loạn tình mê, làm cho tâm thần Thẩm Việt nhộn nhạo không dứt.
Ngón tay xoa gương mặt nàng lần thứ hai, da thịt lúc vào đông mát lạnh, tựa như sờ vào một khối ngọc mềm lạnh, yết hầu của hắn lăn lộn một chút, thân mình lại khụy xuống dưới một chút, mặt mày bao phủ một mảnh âm u, hiện ra vài phần cảm xúc khó lường.
Thẩm Việt đột nhiên tới gần, Chu Lê ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời trên mặt lại khô nóng lên.
Thẩm Việt nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: "Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ rất khó chịu."
Chu Lê không hiểu lời hắn nói lắm: "A? Ta nhìn ngươi thôi, sao lại khó chịu?"
Thẩm Việt nhắm mắt lại, ổn định tâm thần, ngồi dậy: "Canh giờ không còn sớm, ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, đi qua xốc tường vải lên, đi về nửa bên sân của mình.
Trong lòng Chu Lê có rất nhiều vấn đề nha, một cái cũng chưa có được đáp án. Hơn nữa nhiều ngày như vậy không gặp Thẩm Việt, hắn chạy tới chỉ để nhìn trong chốc lát như vậy sao? Nàng còn muốn trò chuyện cùng hắn nữa mà.
Vì thế, nàng cầm sách đứng dậy đuổi theo.
Thẩm Việt đã mở cửa phòng ra, đi vào, đang muốn giữ cửa khép lại.
Bất ngờ có một bàn tay chống ván cửa lại, Thẩm Việt đóng cửa không được, ngước mắt nhìn: "Sao nàng còn chưa trở về phòng." Hắn hỏi.
Sau khi Chu Lê ngăn cản người ta đóng cửa, đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ. Bọn họ còn chưa có thành thân đâu, nàng chủ động đưa tới cửa như vậy, tựa hồ cực kỳ không ổn. Nàng rũ con ngươi nghĩ nghĩ, dứt khoát nắm đề tài vừa rồi hỏi tới đi, bằng không còn có thể nói được cái gì? Nói nàng nhớ hắn? Không, làm gì có.
"Ngươi làm phu tử mấy năm, cũng dạy được nhiều học trò, tối nay ngươi coi như là phu tử cho một mình ta được không, giải thích một ít trong sách cho ta đi. Câu "đi ngược dòng nước ngọc đào run" rốt cuộc là có ý gì a?"
Thẩm Việt nhấp môi: "Nàng cũng thật hiếu học."
Chu Lê thẹn thùng cúi đầu: "Ngươi là Giải Nguyên, tương lai phải làm phu nhân của ngươi, áp lực của ta có chút lớn, cho nên ta cũng muốn đọc sách nhiều chút."
Thẩm Việt nghe nàng nói, trong lòng không hiểu sao rất ấm áp, nhưng lại cảm thấy buồn cười: "Cho nên nàng mới xem mấy thứ sách này?"
Chu Lê ngẩng đầu: "Sách này sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Thẩm Việt duỗi tay, lấy quyển sách từ trên tay nàng, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Chu Lê đi theo vào, liền thấy hắn đi đến bên cạnh bàn, ném sách lên trên bàn, sau đó bỗng nhiên xoay người.
Chu Lê bị bất ngờ, kinh ngạc một chút, mà một khắc sau, một tay Thẩm Việt đã vớt nàng vào trong lòng ngực.
"A! Thẩm Việt, ngươi làm gì?" Cả người Chu Lê bị giam cầm, hồi lâu cũng không tránh thoát.
Cổ Thẩm Việt chống vào búi tóc trên đỉnh đầu Chu Lê, sợi tóc mềm mại, chạm vào da thịt trên cổ hắn, hắn nhịn không được giật giật yết hầu: "Nàng biết không, hiện tại nàng giống như nguồn nước trên sa mạc, như bánh trái giữa nạn đói, không có lúc nào không làm ta khó chịu."
Chu Lê ngơ ngẩn, không dám động, nép vào lòng ngực hắn, "Khó chịu?" Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, "Thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa quên mất, ngươi mau thả ta ra."
Thẩm Việt không buông, "Không phải nàng muốn biết đi ngược dòng nước, người cầm lái cầm lái là có ý gì sao? Ta nói với nàng......" Hắn đưa đến bên tai nàng, nhẹ nhàng thở ra, "Là hai loại tư thế......"
Thẩm Việt dán vào lỗ tai nàng, kỹ càng tỉ mỉ nói với nàng đạo lý cùng tư thế ẩn chứa bên trong hai câu thơ kia.
Chờ nói xong, Chu Lê kinh hãi, vội tránh thoát lòng ngực hắn, khuôn mặt nóng bỏng.
Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Thẩm Việt một cái, thấy hắn rũ mắt, nhìn không ra có cao hứng hay không. Chu Lê bừng tỉnh đại ngộ, vì sao lúc vừa rồi nàng hỏi Thẩm Việt vấn đề này, hắn đã bắt đầu nói khó chịu.
Nàng nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta không biết, không phải ta cố ý chọc vào vết sẹo của ngươi đâu, sau này ta không xem mấy loại sách này nữa, ngươi mau ngủ đi." Nói xong, giống như gió chạy ra khỏi phòng Thẩm Việt.
Thẩm Việt vốn định gọi nàng lại, giải thích cùng nàng một phen, nhưng nghĩ lại, chỉ còn mười ngày nữa sẽ thành thân, không thể vội trong chốc lát này. Vạn nhất nàng biết chân tướng, nói hắn lừa gạt nàng, lật lọng không gả nữa, vậy chẳng phải hắn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo.
Hắn đi qua đóng cửa lại, đi trở về trên giường, nằm yên. Trong phòng còn lưu lại một ít hương hoa, là hương hoa hồng nhàn nhạn trên tóc nàng, trong lúc nhất thời, hắn trằn trọc khó ngủ.
Chu Lê trở lại phòng, vùi cả thân mình vào trong ổ chăn.
Quá mắc cỡ. Câu thơ kia cư nhiên là miêu tả cái kia..... a a a a, mệt cho nàng còn nghiêm trang hỏi Thẩm Việt như vậy.
Nghĩ lại vừa rồi mình vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta, trong lòng hối hận không thôi. Về sau nhất định chú ý... nhất định chú ý! Xem ra không riêng thân thể, còn có ngôn ngữ, đều phải chú ý!
Bất quá...... Kỳ thật là chỉ bị Thẩm Việt ôm như vậy, cái gì cũng chưa làm, ngửi được mùi hương trên người hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn, thể xác và tinh thần nàng cũng đã bắt đầu rung động......
Nàng nghĩ này nọ không bao lâu, dần dần thϊếp đi.
Ngày hôm sau nàng thức dậy rất sớm, rửa mặt xong, vừa ngáp vừa mở cửa, liền thấy Thẩm Việt đã sớm đứng ở cửa. Lúc đầu hắn đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại.
Chu Lê bất chợt cảm thấy thất thố, vội nín ngáp, điều chỉnh tốt biểu tình trên gương mặt, cười với Thẩm Việt.
Thẩm Việt thấy nàng như thế, âm thầm khen trong lòng: Tức phụ nhà mình thật đáng yêu.
Mỉm cười nói: "Tỉnh?". Sáng sớm mùa đông, ánh mặt trời trắng trắng, êm dịu, rơi trên mặt hắn, tạo thành một lớp viền bạc nhu hòa trên mặt hắn.
Chu Lê gật đầu: "Ừhm."
"Đi thôi, hôm nay không mở cửa bán, chúng ta vào thành đi dạo." Nói xong, liền kéo tay Chu Lê, dẫn nàng đi ra ngoài.
Ở cửa có con ngựa, là Thẩm Việt đã chuẩn bị trước, hai người ngồi chung một con, chạy ra ngoài trấn.
Lập tức, Chu Lê khó hiểu hỏi: "Sao đột nhiên muốn vào thành nha? Không phải hôm qua nương ngươi đã nói trước khi thành thân đều không được gặp mặt sao? Ngươi còn dám mang ta vào trong thành?"
Thẩm Việt nói: "Ta mượn cớ có buổi hẹn ở phủ thành, nên đi ra ngoài. Còn việc vào thành, ta chỉ là muốn mua cho tức phụ của ta một ít trang sức cùng váy áo xinh đẹp thôi. Giá --" Thẩm Việt nói, đánh roi vào mông ngựa.
Con ngựa chạy càng nhanh. Chu Lê theo quán tính, lưng càng dán chặt vào Thẩm Việt.
"Đột nhiên lại nghĩ đi mua trang sức váy áo chi vậy nha, cũng không cần dùng."
Thẩm Việt cười: "Cũng không có gì, ta cao hứng thôi." Chỉ là hắn muốn mua thôi, bạc để đầy trong túi tiền, cô nương đợi đã nhiều năm rốt cuộc đồng ý gả cho hắn, hắn hận không thể hái sao trời vầng trăng xuống cho nàng.
Tới thành, Thẩm Việt gửi ngựa ở một chỗ khách điếm, liền nắm tay Chu Lê chậm rãi đi trên đường cái. Chu Lê không nghĩ tới Thẩm Việt lại đưa nàng tới phủ thành, nàng còn nghĩ rằng hắn chỉ muốn đi dạo ở huyện thành.
"Có nhìn trúng cửa hàng nào không?" Thẩm Việt nghiêng đầu hỏi nàng.
Chu Lê nhìn náo nhiệt ven đường, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoa mắt. Nàng chưa từng tới phủ thành, khoảng cách đi xa nhất chính là huyện thành, rốt cuộc cũng vì Cam Thủy trấn cách phủ thành một khoảng cách rất xa.
Nàng lắc đầu, tỏ vẻ không muốn vào cửa hàng.
Thường thường nhìn thoáng qua đại cô nương tiểu tức phụ cùng đi trên đường, Chu Lê thấy xiêm y người ta mặc, hoặc mới tinh, hoặc hoa lệ, lại nhìn trên đầu bọn họ, đều là trâm vàng trâm bạc, lại cúi đầu nhìn mình một cái.
Áo vải thô sơ, còn là hơi cũ.
Nàng nhỏ giọng nói: "Sớm biết muốn tới phủ thành, ta nên đổi một bộ xiêm y khác, ít nhất phải đổi một bộ không quá cũ, sau đó lại cài thêm cây trâm, trang điểm chút phấn gì đó."
Thẩm Việt nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Sao vậy? Ta cảm thấy nàng như vậy rất ổn a? Không có gì không ổn."
Chu Lê cúi đầu, rất tự ti: "Ai nha, dù sao lần tới ngươi phải nói với ta trước."
Thẩm Việt ngậm cười ý nhìn nàng, thấy nàng chôn đầu, hận không thể giấu đi bộ dáng của mình, cũng cảm thấy rất là đáng yêu.
"Đi với ta."
Tay Chu Lê bị hắn kéo, liền đi đến một cửa hàng bên cạnh. Thẩm Việt bước chân nhẹ nhàng, cơ hồ là túm nàng đi, trước khi vào cửa nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, viết ba chữ "Nghê Thường các".
Vội túm chặt tay Thẩm Việt: "Từ từ."
Thẩm Việt khó hiểu, quay đầu lại nhìn nàng: "Sao vậy?"
Chu Lê thấp giọng nói: "Chúng ta đổi nơi khác đi, cửa hàng này ta nghe nói một bộ xiêm y phải tốn ít nhất mấy chục lượng."
Thẩm Việt cười, không nói gì, vẫn kéo nàng vào trong tiệm. Có tiểu nhị đi lên, ân cần tiếp đón. Chu Lê có chút rụt rè, dời ánh mắt qua Thẩm Việt.
Thẩm Việt duỗi tay sờ sờ đầu nàng: "Đi thôi, chọn từng cái, xem có thích hay không."
Chu Lê nghiêng đầu, duỗi tay che miệng mình, nói nhỏ: "Quá đắt."
Thẩm Việt đưa đến bên tai nàng: "Cũng không cần nàng ra tiền."
Chu Lê tức khắc nghẹn lời. Thấy tiểu nhị ở một bên cười khanh khách chờ, Chu Lê chỉ phải căng da đầu đi chọn xiêm y.
Y phục trong Nghê Thường các, vải vóc, cắt, may, đều là cao cấp nhất, tuy rằng không niêm yết giá, nhưng Chu Lê sờ một cái liền biết, chắc chắn rất đắt.
Nàng ở trong lòng âm thầm mắng Thẩm Việt một câu "nam nhân phá của", tay lại tùy ý lấy trên giá áo một bộ váy áo trân châu trắng.
"Cái này?" Chu Lê lắc lắc váy áo, hỏi Thẩm Việt.
Thẩm Việt nhìn một cái, gật đầu.
Tiểu nhị theo sau liền đưa nàng lên lầu hai mặc thử.
Tiến vào phòng thử đồ mới biết, có nha hoàn bên trong không ngừng giúp ngươi thử đồ, còn có nương tử chải đầu, giúp ngươi búi tóc có thể xứng với xiêm y, nếu ngươi đồng ý, thậm chí còn có thể giúp ngươi trang điểm.
Chu Lê dưới động tác của nha hoàn, cởi cởi mặc mặc, trong lòng có chút chột dạ. Nàng là một nữ tử ở nông thôn, được người hầu hạ như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Mặc xong y phục, Chu Lê có chút không tự tin, hỏi các nha hoàn nương tử bên cạnh, các nha hoàn nương tử sớm đã ngây ngẩn cả người.
Ai ngờ được, đóa hoa dại ven đường vừa rồi, đổi một bộ xiêm y liền biến thành đóa mẫu đơn trắng xinh đẹp thoát tục.
Các nha hoàn nương tử vây quanh nàng khen ngợi một hồi, nương tử chải đầu lại ấn nàng đến trước gương trang điểm, chải đầu bới tóc cho nàng, có nha hoàn tới đánh phấn vẽ mi.
Chu Lê càng lo lắng, nàng yếu ớt hỏi: "Làm tóc trang điểm có thêm tiền không?"
Nương tử chải đầu cười, vẫn là lần đầu tiên gặp khách chất phác như vậy: "Không cần tiền, đây là nét đặc sắc của bổn tiệm, chải đầu trang điểm cũng không quá tinh tế, chỉ là tùy ý làm một chút, xứng với y phục vừa mặc là được."
Chu Lê nghĩ, trách không được y phục nơi này đắt như vậy, cũng có đạo lý......
Thẩm Việt tùy ý dạo bước trong cửa hàng, thường thường nắm lấy một bộ xiêm y tới xem, khi tự mình cảm thấy đẹp, gọi tiểu nhị đưa đi cho A Lê thử.
Bỗng nhiên, có người vỗ vai hắn: "Thẩm huynh?"
Thẩm Việt vừa quay đầu lại, liền thấy một nam tử mặt đen hơi béo ở sau người, nhận ra người tới là ai, lập tức hành lễ: "Thì ra là Viên huynh."
Viên Doãn là bạn cùng tham gia thi hương với hắn hai năm trước, năm đó Thẩm Việt đậu hạng nhất, còn hắn đứng hạng sáu. Sau đó được Đề Hạt đại nhân ở phủ thành nhìn trúng, nhận làm con rể. Hai năm trước vẫn là thư sinh giày cũ áo thô, hiện giờ lắc mình biến hoá, đã thành quý công tử lăng la tơ lụa.
Viên Doãn ngầm đánh giá Thẩm Việt: "Thẩm huynh mấy năm nay như thế nào, thành thân chưa?"
Thẩm Việt đúng sự thật nói: "Còn chưa thành thân."
Viên Doãn rất kinh ngạc: "Còn chưa thành thân? Không nên a, Thẩm huynh chính là cử tử bộ dạng anh tuấn nhất trong các cử tử chúng ta, ngay cả tuần phủ đại nhân cũng tính nhận ngươi làm rể, sao còn độc thân đến nay?"
Thẩm Việt nói: "Trong nhà đã nói xong hôn sự cho ta."
Viên Doãn bừng tỉnh đại ngộ "Nga" lên một tiếng, nhưng thấy Thẩm Việt một thân trường sam, vẫn như năm đó gặp nhau lúc thi hương, trường sam vải thô, không có gì thay đổi, nhà hắn lại ở nông thôn Cam Thủy trấn, trong nhà đã định hôn sự, đại khái cũng là nữ tử ở nông thôn.
Nữ tử nông thôn phần lớn đều dốt đặc cán mai, hành vi thô bỉ. Còn bộ dạng sao, hàng năm đều phải làm lụng trên đồng ruộng, chắc còn đen hơn mình. Cũng khó xử cho vị Thẩm Giải Nguyên tài hoa hơn người này, làm cử tử cùng khoa thi, Viên Doãn âm thầm tiếc hận cho Thẩm Việt một phen.
Lúc này, một nữ tử từ trên lầu đi xuống, Viên Doãn vội vàng đón: "Phu nhân, cẩn thận bậc thang."
Viên Doãn đưa phu nhân đến trước mặt Thẩm Việt, giới thiệu một phen, nội tâm cũng rất tự hào, phu nhân nhà bọn họ, là thiên kim nhà quan, bộ dạng tuy không coi là quá xuất chúng, nhưng khí chất cũng khó ai bì được.
Thôi thị mắt một mí, xương gò má cao, không coi là rất xinh đẹp, nhưng dáng vẻ rất có bộ dáng tiểu thư khuê các, thấy Thẩm Việt, đầu tiên là âm thầm kinh diễm một chút, rồi sau đó lễ phép dò hỏi: "Thẩm Giải Nguyên cũng là cùng phu nhân trong nhà tới Nghê Thường các này sao?"
Viên Doãn vội vàng sửa đúng nói: "Phu nhân, Thẩm huynh chưa cưới vợ, hẳn là mang vị hôn thê tới đây dạo phố."
Thẩm Việt gật đầu.
Thôi thị hiếu kỳ nói: "Không biết vị hôn thê của Thẩm Giải Nguyên là thiên kim nhà ai?"
Nàng vốn nghĩ, bộ dáng nhân phẩm như Thẩm Việt, thế nào cũng đến xứng với nữ tử quan gia rồi, nhìn tướng công nhà nàng đi, thi hương đứng thứ sáu, đã bị phụ thân nhìn trúng. Nhóm mười thứ hạng đầu tiên trong kì thi hương, chỉ cần chưa thành thân, trên Lộc Minh Yến sẽ có các quan viên châu phủ địa phương đánh giá, có thể so với trong kinh bắt rể khi yết bảng.
Thẩm Việt không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nhà vị hôn thê của ta ở cùng thôn, là nữ tử thôn dã, thật sự không phải là thiên kim gì."
Thôi thị nghe xong, đại khái cũng có ý tưởng như Viên Doãn, nàng từ nhỏ đều chơi đùa cùng cô nương quan gia, đối với nữ tử hương dã, ấn tượng của nàng đều chỉ dừng lại ở các nha hoàn bà tử nhóm lửa nấu cơm, bưng trà đổ nước trong nhà bọn họ.
Ba người đang nói chuyện, liền thấy lầu hai có một nữ tử đi xuống, là một phụ nhân mặt đen tròn.
Viên Doãn cùng Thôi thị ngầm thấy đáng tiếc, nghĩ thầm, Thẩm Giải Nguyên tuấn mỹ cư nhiên ghép đôi với nữ tử như vậy. Nhưng rất nhanh đã phát hiện nhận sai người, y phục của phụ nhân là kiểu của tiểu nhị trong cửa hàng.
Phụ nhân nghiêng người nhường đường, làm thế tay "mời" với người phía sau, mới thấy một bạch y nữ tử chậm rãi buống xuống bậc thang.