Sự việc đã ngã ngũ, không thể nào thay đổi, Lâm Xuân cũng không xoắn xuýt quá lâu, chỉ là lần nào tiêu tiền thì sẽ không kìm được mà chửi thầm Sadako lần đấy. Hoặc mỗi khi tâm trạng tụt dốc, cô sẽ lôi Sadako ra, để cho ả ta cảm nhận sự nóng bỏng của ngọn lửa.
Hôm nay Lâm Xuân đang xem bói trong công viên, anh chủ nhà ma Dương Đông từ bên ngoài về, đưa cho cô thẻ nhân viên: “Anh đăng kí cho em rồi đấy, có cái này, mai sau em có thể tự do ra vào công viên, không cần anh ra ngoài đón nữa.”
“Cảm ơn anh Đông.” Lâm Xuân vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì, em chỉ cần đến xem bói nhiều nhiều là đang giúp anh rồi.” Quầy xem bói của Lâm Xuân đặt trước cửa nhà ma, nhiều người đến xem bói, việc kinh doanh của nhà ma cũng tốt lên, mấy hôm nay doanh thu tăng lên 50%, nếu không phải vì Lâm Xuân không đồng ý, Dương Đông đã bỏ tiền thuê cô xem bói ở đây rồi.
“Bao giờ rảnh em sẽ đến.” Không phải Lâm Xuân không muốn kiếm tiền, mà cô không muốn chuyện này trở nên phức tạp. Bây giờ cô mượn chỗ của Dương Đông để xem bói, dẫn khách đến giúp anh để có qua có lại, Dương Đông được lợi nên anh cũng rất niềm nở với cô. Nhưng một khi đã lấy tiền và có quan hệ lợi ích, thậm chí Dương Đông sẽ hỏi cô có đến công viên không, đến mấy lần. Lâm Xuân ngẫm nghĩ lại, thấy như thế rắc rối quá, giờ tự mình nuôi mình sẽ thoải mái hơn.
“Hôm nay làm ăn thế nào?” Dương Đông nhân tiện hỏi.
“Cũng tạm ạ, có mười mấy khách.” Lâm Xuân đáp.
“Anh nói này, em lấy tiền bói rẻ quá, mười tệ một lần là quá bèo. Còn cả quy tắc của em nữa, không xui không lấy tiền, rất bất hợp lí. Dù người tới xem bói có xui hay không thì em cũng tốn sức để bói cho người ta mà, tại sao không lấy tiền? Anh thấy, chỉ cần xem bói là phải thu tiền. Xem mà thấy vận xui, muốn bỏ cái xui đấy đi thì phải thu thêm khoản nữa, như thế mới hợp lí.” Dương Đông theo dõi Lâm Xuân lâu rồi, là một thương nhân, anh không thể hiểu nổi tâm lý của mô hình tính phí chẳng khác nào đang giúp đỡ người nghèo của cô. Anh cũng sợ cô nghĩ rằng mình không kiếm được tiền, sau này không tới nữa nên mở lời chỉ điểm cho cô.
“Em sẽ suy nghĩ thêm.” Lâm Xuân mỉm cười đồng ý nhưng trong lòng thì đau đớn khủng khϊếp. Không phải em không muốn tăng giá, nhưng tăng tiền thì tiền cũng chẳng vào ví em, thà đừng tăng giá, cứ đi theo chế độ ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh.
“Thế em cứ nghĩ kĩ, anh nói thật, sau này em có tiếng hơn, người đến đây xem bói sẽ nhiều hơn. Nếu em không có mẹo thì tới lúc đó thể nào cũng bận tối mắt tối mũi, mà chẳng khác nào đang không công.” Dương Đông nói mấy câu rồi quay về nhà ma làm việc của mình.
Lâm Xuân nghĩ một lúc, thấy Dương Đông nói cũng đúng, hai hôm nay cô ở công viên, cảm nhận được rõ ràng số người đến xem bói đông hơn trước rất nhiều. Đợt trước cô ngồi cả ngày ở đây, tổng số khách mà cô xem bói cũng chỉ khoảng một trăm người, trong đó cũng chỉ có hai ba chục khách gặp vận đen. Nhưng hôm nay, cô làm từ sáng đến trưa đã xem cho hơn một trăm người. Chỉ khi nào ăn trưa với ăn tối thì cô mới được nghỉ một lúc.
Hồi trước xem bói ở công viên, bói toán chỉ là trò tiêu khiển trong lúc cô dùng điện thoại, nhưng giờ, cô còn không có thời gian để lướt di động nữa.
Cô mở hệ thống, nhìn 630 điểm công đức của mình, cô bỗng đưa ra một quyết định, cô muốn tăng giá.
Lâm Xuân lấy tấm biển “Tạm ngừng xem bói” dưới gầm bàn ra rồi treo lên, sau đó vào nhà ma mượn máy in để in lại mã QR, rồi lại mượn một tấm bảng có thể dựng dưới đất, viết lên bằng mấy dòng chữ bằng bút highlight, lại tiếp tục dán mã QR lên, đặt biển cách bàn xem bói ba mét.
Dòng chữ Lâm Xuân viết trên bảng là: Trước khi xem bói, hãy quyên góp 5 tệ cho “Quỹ hưu trí nông thôn của Hội chữ thập đỏ”.
Nghĩa là dựa trên cơ sở ban đầu, thu thêm năm tệ phí vào nghĩa. Dù có bói ra được vận xui hay không, chỉ cần đến xem bói thì chắc chắn phải nộp năm tệ trước. Mà năm tệ này, Lâm Xuân không nhận tiền về tài khoản của mình rồi đợi hệ thống quyên góp mà cô chủ động chọn một quỹ phúc lợi cộng đồng.
Tại sao phải rách việc như vậy?
Bởi vì dù tiền không vào tài khoản của mình thì ít ra cô vẫn có thể quyết định tiền sẽ được chuyển đến tài khoản nào, đây là sự cố chấp cuối cùng của cô.
Lâm Xuân biết rằng một khi mình đặt tấm biển kia, người xem bói chắc chắn sẽ ít đi, nhưng bây giờ cô cũng không vội vã kiếm điểm công đức, sau này nếu cuống cuồng để đi kiếm điểm thì cô sẽ cất tấm biển đó đi, chả có gì phải hốt hết. Đây là lợi ích khi mình làm sếp của chính mình đấy.
– Má, không phải chứ, người ta bảo ở đây không xui không lấy tiền mà? Sao giờ muốn xem lại mất năm tệ thế này?
– Thế bạn còn muốn xem bói nữa không?
– Thôi, tôi thấy tôi không xui đâu.
Một buổi chiều, những cuộc đối thoại như vậy liên tục vang lên bên tai Lâm Xuân, cô cũng mặc kệ, không trả tiền theo quy định thì cô chả quan tâm, chỉ tập trung lướt điện thoại. Mấy hôm sau, cô nhận ra, mặc dù ít người đến xem bói hơn nhưng điểm công đức mà cô kiếm được không ít đi là bao. Có thể thấy, đại đa số những người bị cản trở bởi năm tệ đều không phải người xui xẻo, thấy vậy, cô cũng yên tâm hơn nhiều.
Bớt khách, Lâm Xuân lại có thêm thời gian nhàn hạ, nếu không có việc gì thì cô lại lướt diễn đàn dị năng, cập nhật thông tin dị năng gần đây một cách nhanh chóng, ví dụ như không gian con mở cổng ở đâu, chỗ nào có người dị năng lên cấp, những ai ra khỏi không gian con bị trọng thương, ai thoát khỏi không gian con an toàn và còn mang về bảo vật.
Những tin tức này, Lâm Xuân đọc say sưa, đọc cần mẫn, đồng thời nhanh chóng nắm vững được kiến thức về giới dị năng, cũng biết thêm rất nhiều những tin đồn mới lạ. Quan trọng nhất ấy là, tin tức trên diễn đàn chính phủ không bị chọn lọc.
Không bị chọn lọc là như thế nào, ví dụ có một số tin không bao giờ thấy được trên các trang mạng của nước nhà, phải dùng VPN thì mới được đọc. Nhưng bây giờ, có diễn đàn của chính phủ, Lâm Xuân không cần phải lôi thôi như vậy nữa, lên diễn đàn là đọc được ngay. Trong mấy ngày đầu tiên, cô vẫn còn chưa thích ứng được.
– Vcll, nhà tiên tri Tiêu Văn? Tiên tri Tiêu Văn tính ra được toạ độ?
– Búi Sắt lầu trên ơi, mau mua vé đi.
– Đợi tôi tra địa chỉ cụ thể.
– Trang trại Edward, phía bắc thành phố M, nước F. Tôi tra kĩ lắm rồi, anh mua vé máy bay luôn đi.
– Anh có quen thầy xem bói ở tít trên không? Bảo ổng đừng làm nghi lễ nữa, không cần ổng bói nữa đâu.
Sau đó, hàng trăm bình luận đều nhắc Búa Sắt mua vé máy bay đi. Còn đồng chí vừa nãy bảo muốn mua vé máy bay cho Búa Sắt ra nước ngoài cứu người, để lại đúng một câu “Đã mua vé” rồi không xuất hiện nữa.
Lâm Xuân không biết người ta có mua vé máy bay thật không, nhưng cô hy vọng sẽ có người đến cứu anh hùng đã gϊếŧ vu cổ sư để cứu ba mươi người dân vô tội đó.
Cô thoát khỏi diễn đàn, mở inbox của tổ sáu, đặt câu hỏi: Các anh thấy video trên diễn đàn chưa?
Thanh Không: Cái gì?
Cô đang định trả lời thì thấy Vua Biển đã gửi ảnh chụp màn hình: Có người trong đội dị năng chống khủng bố bị bắt, bị livestream toàn thế giới, xử tử công khai, trong diễn đàn đang bàn cách giải cứu.
Vua Bẩn: Bọn Lửa Xanh dám livestream thì chứng tỏ tụi nó đã rất tự tin rồi, không cứu được đâu.
Thanh Không: Đồng ý, vừa nãy tôi đã nghĩ ra cả trăm phương thức nhưng cũng không có cách nào cứu được hết. Kể cả người dị năng cấp S có gϊếŧ người để đi vào thì cũng cần phải mất một phút, nhưng bọn chúng gϊếŧ người chỉ cần có mấy giây thôi.
Sơ: Có lẽ vẫn xoay chuyển được.
Lâm Xuân nhìn thấy hai chữ xoay chuyển, ánh mắt cô sáng lên: Xoay chuyển kiểu gì ạ?
Sơ: Tiêu Văn bói ra được địa chỉ rồi.
Tiêu Văn đã bình luận tức là sẽ có bước ngoặt ư? Điều đầu tiên mà Lâm Xuân nghĩ đến là người dị năng tên Búa Sắt, người đã bình luận trong diễn đàn rằng muốn mua vé máy bay đi cứu người.
Chẳng lẽ anh ấy cứu được người thật sao?
Thanh Không: Tiên tri chưa bao giờ tiên đoán vận mệnh một cách tuỳ tiện, anh ấy bỗng dưng xem bói, lại còn bình luận trong diễn đàn, tất nhiên là đã dự cảm được điều gì đó rồi. Có lẽ là xoay chuyển được thật.
Vua Bẩn: Nhưng đi cứu người trong tình hình như này, khả năng thành công thấp lắm.
Thanh Không: Tôi cũng tò mò, cứ theo dõi thêm thôi.
Vì chuyện này nên tâm trạng của Lâm Xuân đã tụt dốc không phanh, buổi tối kết thúc công việc từ sớm rồi đi về nhà.
Tắm xong, thay quần áo ngủ, cô ngồi trên sofa xem TV một cách hờ hững, tiện thể chốt với Tống Nhiễm Nhiễm thời gian gặp nhau ở trung tâm mua sắm. Cô có nhà riêng từ lâu rồi mà mãi vẫn chưa mua giường, cuối cùng cũng hẹn Tống Nhiễm Nhiễm để cô bạn đi mua cùng mình.
Việc hay ho thế này nhưng Lâm Xuân vẫn không thể vui lên được vì chuyện chiều nay, rõ ràng cô đang xem TV, thế mà trong đầu chỉ nghĩ đến cái livestream đấy. Rốt cuộc, cô cũng không thể kìm được, mở livestream lên để xem tình hình của Từ Phi Hàng.
Trong livestream, Từ Phi Hàng vẫn nhắm nghiền hai mắt với gương mặt vô cảm, nhưng trông anh tiều tuỳ hơn ban chiều rất nhiều, bờ môi đã tróc da vì thiếu nước. Dưới phần bình luận, có người đã viết rằng.
– Mọi người đừng có bình luận, bọn Lửa Xanh muốn nhìn chúng ta bàn bạc đấy, mình càng trao đổi thì tụi nó càng phấn khích.
– Bọn tôi đang trao đổi cách để giải cứu.
– Ông trao đổi cách giải cứu ở đây?? Ông có cách thật à, định bí mật liên lạc với đội dị năng chống khủng bố sao?
– Ông tưởng tụi Lửa Xanh ngu lắm à? Kể cả có người dị năng hệ không gian cấp cao đi cứu người, ông thử nói cho tôi xem, có cái không gian nào xuyên qua được kết giới bảo vệ mà không bị phát hiện? Không gian con à?
Du hành không gian?!!
Lâm Xuân chớp mắt rồi lại chớp mắt, tay trái bỗng moi ra bộ tóc giả.
Mấy hôm nay Sadako đã quá quen với việc bị Lâm Xuân đe doạ, thấy Lâm Xuân lôi mình ra nên đã chủ động nói: Xuân Tương~ đừng mà, em đốt chị thì chẳng khác nào đốt hết bảy tám mục tiêu nhỏ của em đâu~
Lâm Xuân nhìn lời nhắn mất hồn đấy, cô biết Sadako chả sợ gì cả, cái bà ma đã chết nhiều năm trời cứ “đừng đừng”, bởi bả đoán chắc rằng mình sẽ không đốt bả.
“Hôm nay không đốt bà.” Cô kìm nén cơn giận rồi nói.
Xuân Tương~, em tha thứ cho chị hả?
– Tôi hỏi bà, đợt trước bà bảo sau khi bà thăng cấp là có thể đi ra nước ngoài, có thật không đấy?
Thật chắc luôn!
– Đi được đến nước F không?
Nước nào đấy?
Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lát, cầm điện thoại mở bản đồ thế giới ra, nhập toạ độ mà Tiêu Văn đã nhắn trong diễn đàn, xác định vị trí, chỉ cho Sadako xem.
“Đây này!” Cô chỉ vào bản đồ, nói.
Chị không hiểu cái này.
Lâm Xuân nhếch môi: “Thế bình thường bà bò TV, làm sao bà xác định được phương hướng?”
Chị có thể cảm nhận được phương hướng của các anh đẹp trai.
Trong mắt bà chị chỉ có trai đẹp thôi à?
Lâm Xuân câm nín, suy nghĩ một lúc rồi mở livestream lên, hỏi: “Trai đẹp này thì sao? Bà có cảm ứng được không?”
Ổng đẹp ở đâu?
Ảnh cứu hơn ba mươi người, quá đẹp trai luôn đấy!
Lâm Xuân cáu tiết muốn đập điện thoại, cô biết ngay mà, đứa mà nuốt cả đống đá sức mạnh nhưng chỉ lên được cấp ba là cái loại vô dụng.
Chị còn phân biệt được đông tây nam bắc.
Đông tây nam bắc?
Đôi mắt Lâm Xuân trợn tròn, hỏi lại cẩn thận: “Nếu tôi chỉ hướng cho bà thì bà có đi qua đấy được không?”
Đi được.
Lâm Xuân nhận được câu trả lời của Sadako, adrenaline trong cô bỗng tăng vọt, hơi thở dồn dập trong tích tắc.
Có thể, Sadako có thể xuyên qua ư? Thật hay giả vậy?
Từ từ…
Lâm Xuân nhớ đến bình luận vừa rồi, hỏi tiếp: “Kết giới thì sao, nếu có kết giới bảo vệ thì chị đi qua được không?”
Có người tạo kết giới trên TV nữa hả?
Đúng ha, chứ đm ai lại tạo kết giới trên TV làm gì?
Đôi mắt Lâm Xuân nhìn chằm chằm vào góc phải bên dưới màn hình livestream, ở đó có một chiếc TV treo tường. Mặc dù chỉ lộ ra một góc nhưng cô cực kì chắc chắn rằng đó là một chiếc TV.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, cô kích động tới nỗi tay cũng run rẩy.
Không thì… Cứ bò qua đi?
Nếu tìm được, cô sẽ kéo người ta vào TV ngay.
Còn nếu không tìm được thì cô sẽ quay về một mình.
Hết chương 61.