Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 60: Sadako thăng cấp

Vì mua vé gấp nên Lâm Xuân chỉ có thể mua được vé lúc một giờ chiều, máy bay hạ cánh ở thành phố Tấn trước bốn giờ, hai người lại đến phòng chứa hành lí để lấy chỗ hành lí đã đáp xuống sân bay trước cả hai một ngày trời.

Không biết trợ lí Đàm đã nói với phía sân bay như thế nào, nhưng cuối cùng sự việc cô và Trần Sơ biến mất đã được giải thích là cả hai chưa kịp lên máy bay.

Đến khi giải thích xong hết thảy, khi Lâm Xuân về đến nhà thì đã là sáu rưỡi tối. Vừa vào nhà, cô đã nằm vật ra sofa, hoá thành cá muối ngay tức khắc.

Xét về độ thoải mái, ngoài sofa ra thì trong nhà cô không có gì so sánh được với khách sạn view biển ở sông Mộc Đới. Nhưng nằm ở nhà mình cũng an tâm và dễ chịu hơn.

Tính đi tính lại, hình như cô mới rời thành phố Tấn được ba ngày, sao cứ cảm giác như đi ba tháng rồi vậy.

Lâm Xuân ước gì mình được nằm phè phỡn trên sofa đến tận sáng mai, nhưng nghĩ đến hai điểm công đức ít đến đáng thương của hệ thống, bị cuộc sống hành hạ quá, cô chỉ đành rưng rưng nước mắt ngồi dậy. Cô còn không có thời gian gỡ hành lí, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho anh sếp Thang Minh Hú ở escape room, định hỏi anh buổi tối còn có khách đến chơi nữa không.

“Anh chủ ơi, tối nay có khách muốn bốc thăm không?” Lâm Xuân hỏi.

“Lâm Xuân? Em về rồi.” Thang Minh Hú sung sướиɠ khi nhận được điện thoại của cô: “Em bảo đi bốn năm ngày mới về cơ mà?”

Lâm Xuân định đi công tác xong thì sẽ đi chơi ở Đế Đô hai ngày, vậy nên mới nói với Thang Minh Hú là mình đi bốn năm ngày.

“Em về sớm.” Cô cũng không giải thích gì thêm.

“Em muốn đến hả?” Thang Minh Hú cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Tối nay có hai ba nhóm khách đấy, nhưng sắp bảy giờ rồi, nếu không thì mai em đến? Hôm nay ở nhà ngủ một giấc cho đã.”

“Không sao đâu ạ, tí nữa em đi luôn, hôm nay em muốn xem bói.” Bởi vì hệ thống chỉ còn hai điểm công đức, cô ngủ một giấc thì còn một điểm, sao cô ngủ được nữa đây.

– Ừ, thế em đến đi.

Đến khi tắt máy, Lâm Xuân đã đi ra đến cửa chung cư, mua bánh crepe ở một cửa hàng ven đường, sau đó gọi xe đến khu nhà máy. Cô sợ ngồi tàu điện ngầm chậm quá, sẽ không kịp gặp đợt khách đầu tiên.

Lâm Xuân khá may mắn, một tối có hai ba đoàn khách, tổng cộng mười sáu người, cô bói ra được ba vận xui. Có một người đang gọi điện thoại trong lúc đi cầu thang sẽ bị hụt chân, đập đầu gối, Lâm Xuân viết kết quả bói cho nhân viên đóng vai ma nữ. Còn hai người khác có kết quả xem bói giống nhau, hơn nữa lại còn liên quan đến escape room, kết quả hiện ra rằng, khi bọn họ đang chơi thì bị ván quan tài đè vào người, bị thương ngoài da.

Thang Minh Hú thấy điều này, anh giật mình hoảng hốt, tìm lí do để tạm dừng trò chơi trong mười phút, dẫn nhân viên đi vào trong kiểm tra tất cả các ván quan tài, y như rằng tìm thấy một tấm ván lỏng lẻo trong số những chiếc ván thẳng đứng nên đã đem tấm ván đó đi ngay.

Bằng cách này, Lâm Xuân chẳng những kiếm được 21 điểm công đức để nâng điểm lên hai chữ số, mà còn nhận được bao lì xì 500 tệ của Thang Minh Hú.

“Lâm Xuân ơi, em đỉnh quá. Lúc trước em bảo em tự dưng rất muốn xem bói, anh còn thấy lạ, bây giờ nghĩ lại, em ở trong bóng tối cảm nhận được anh sắp gặp phải chuyện không may nên cố tình tới đây cứu anh.” Nếu tối nay Lâm Xuân không đến, một khi sự việc nắp quan tài của anh đè vào người chơi phát sinh, vậy thì không chỉ bồi thường tiền thôi đâu. Bởi bây giờ chính phủ quản lý các khu escape room rất chặt, nhất là về mặt an toàn. Hễ mà xảy ra tai nạn, ngoài việc nộp phạt ra thì còn bị ngừng kinh doanh. Khi chấn chỉnh như vậy, đền tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lượng khách hàng đã mất thì sẽ không thể tìm lại được. Vậy nên Thang Minh Hú cảm kích Lâm Xuân từ tận đáy lòng mình.

“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là vô tình thôi.” Cảm nhận trong bóng tối cái gì chứ, em chỉ sợ bị xe đâm thôi.

“Dù sao thì anh vẫn sẽ khắc ghi ân tình của em.” Thang Minh Hú đáp.

“Chuyện nhỏ ấy mà, nhưng nếu đã phát sinh chuyện này, mình có nên sửa sang lại escape room không anh?” Lâm Xuân đề nghị.

“Đúng, lát nữa anh sẽ đăng thông báo, ngày mai tạm ngừng kinh doanh, kiểm tra sửa chữa một ngày.” Cô không nói thì anh cũng định làm như vậy.

“Vậy ngày mai em không đến nữa.” Hệ thống có 23 điểm công đức, nếu như không vội sửa “sticker ông cụ” thì cũng đủ xài trong nửa tháng. Lâm Xuân tạm thời sống thảnh thơi, đợi hai ngày nữa hoàn thành công việc ở cơ quan, cô lại đến công viên để kiếm điểm công đức thêm hai hôm, thế là đủ điểm để sửa “sticker ông cụ”.

Nghĩ đến đây, Lâm Xuân hỏi tiếp: “À, mấy hôm nay em không đến công viên, anh Đông có nói gì không ạ, nếu em vẫn muốn tới thì có phiền quá không?”

Xem ra chỉ có thể bán một ít thôi, nhưng đống này tận bảy tám trăm triệu đấy, bán một ít cũng được hơn triệu đấy chứ. Lâm Xuân nghĩ thôi mà đã sung sướиɠ lắm rồi.

Trần Sơ hoàn thành việc nhập kho thì tức là anh đã xong việc, nhưng Lâm Xuân vẫn phải viết một bài báo cáo. Trợ lí Đàm yêu cầu cô viết báo cáo về những gì đã xảy ra trong đại hội trao đổi vật phẩm lần này.

Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân viết báo cáo kể từ khi đi làm, cô viết nghiêm túc đến lạ, viết suốt ba tiếng đồng hồ, rà đi rà lại để thấy không còn lỗi chính tả nào nữa thì mới gửi vào email của trợ lí Đàm.

Sau khi làm xong, cô xuống tầng rót cho mình một ly cà phê, thật ra cô không thích uống cà phê nhưng không biết công ty mua cà phê ở đâu mà vị rất thanh và thơm, không đắng chút nào.

Cô vừa uống cà phê vừa trút hết đá sức mạnh từ trong kho chứa vật phẩm ra, ngồi trên sofa bắt đầu đếm tiền một cách vui sướиɠ.

Dù gì công ty cũng có kết giới, kẻ xấu không vào được, giờ không đếm thì bao giờ đếm đây?

Đây chính là bảy tám mục tiêu nhỏ của cô đấy.

Lâm Xuân đếm từng viên một, sắp xếp mỗi viên đá dựa theo thuộc tính và màu sắc của chúng, công việc nhàm chán như vậy nhưng cô làm rất cẩn thận, khoé môi chưa bao giờ tắt nụ cười.

“Tổng là sáu trăm năm mươi ba viên.” Cô đếm xong, sực nhớ ra chuyện gì đó, Sadako còn nợ cô đá sức mạnh đấy.

Nghĩ đến đây, cô lôi mái tóc dài của Sadako ra khỏi kho hàng ngay tại chỗ: “Sadako, đá sức mạnh chị nhặt được đâu, cho em đi.”

Mái tóc của Sadako bỗng bay bay, trôi dạt ra sau lưng cô, cô ngoảnh mặt theo: “Chị đừng giả ngu nha, hôm qua chị đồng ý với em rồi, chỉ cần em để chị…”

Nhớ tới sự cố bất ngờ trong ngày hôm qua, gương mặt cô đã đỏ ửng: “Dù sao chị cũng đã đồng ý sẽ đưa đá sức mạnh cho em.”

Cho thì cho, đợi tí.

Ánh mắt cô sáng lên, không ngờ Sadako lại giữ chữ tín như vậy.

Mái tóc Sadako run run, sau đó toẽ ra một lọn tóc rủ xuống tay Lâm Xuân. Cô hiểu ý, xoè hai tay ra ngay, chụm vào nhau, chào đón đá sức mạnh.

“Bộp” một phát, mái tóc Sadako rung lên, rơi ra một viên đá sức mạnh hệ hoả to chừng nắm tay của trẻ sơ sinh.

“Có một viên thế này?” Lâm Xuân đã nghĩ đến chuyện Sadako sẽ không cho cô tất cả, nhưng một viên là quá ít.

Thế cho cưng thêm viên nữa nhé?

“Hai viên với một viên khác gì nhau?” Cô tự trả lời.

Vậy cưng muốn viên?

Lâm Xuân cau mày, bỗng cảm giác có gì đó không ổn.

Sai sai, Sadako dễ trao đổi từ bao giờ thế? Mình muốn đá sức mạnh của bả, bả cho là cũng tử tế lắm rồi, thế mà còn kiên nhẫn trả giá với mình? Hơn nữa hệ thống cũng từng nói, dù vật phẩm có ý thức tự chủ nhưng muốn nếu muốn nói chuyện thì cũng phải mất điểm công đức. Mình không phải Trần Sơ, bả lắm mồm với mình làm gì nhỉ? Chắc chắn là có âm mưu gì đó, nhưng bả toan tính cái gì cho được? Ngoài thích trai đẹp, Sadako còn thích…

Đá sức mạnh!

Lâm Xuân nhận ra có điều không ổn chợt quay người lại, y như rằng, trên chiếc bàn sau lưng cô, ngọn núi con con có sáu trăm năm mươi ba viên đá sức mạnh của cô đã bị mái tóc đen nhánh phủ lên. Mà mái tóc đen đấy bò đến, trườn dưới chân cô, luồn lách trong cái nhìn của cô, vòng qua người cô để bò đến.

“Sadako!!!!” Từ khi Sadako ra ngoài rồi bay ra sau lưng cô là nó cũng đã bắt đầu ủ mưu rồi.

Lâm Xuân kêu gào thảm thiết nhào tới, bắt đầu đại chiến giành lại đá sức mạnh với mái tóc của Sadako, nhưng cô chỉ có hai cái tay, còn Sadako lại có mười triệu sợi tóc, với lại Sadako có dị năng không gian, hơn sáu trăm viên đá sức mạnh đã bị nó cuỗm lấy, biến mất không còn tăm hơi.

Lâm Xuân đau khổ giành giật với Sadako mãi, cuối cùng cũng chỉ cướp lại được có sáu viên đá sức mạnh.

“Bà….” Cô tức đến nỗi đôi mắt đã đỏ lên, bảy tám mục tiêu nhỏ của cô cứ thế mà bay màu rồi ư? Cô muốn gϊếŧ người lắm rồi

“Bà cứ chờ đấy!” Lâm Xuân điên tiết tới nỗi đánh mất lí trí, cô chạy ngay ra quầy lễ tân, mở ngăn kéo lấy cái bật lửa rồi châm lửa tanh tách: “Tôi cho bà thêm một cơ hội nữa, nhả đá sức mạnh ra cho tôi, không thì tôi sẽ đốt bà!”

Anh Trần Sơ nói, đá sức mạnh để thăng cấp, không dùng để bán lấy tiền. Mái tóc của Sadako thấy chiếc bật lửa trong tay Lâm Xuân, sợ tới nỗi dựng hết cả tóc lên.

– Tôi đi đâu để thăng cấp được hả?

Chị là dị năng của em mà, chị thăng cấp tức là em thăng cấp còn gì.

Lâm Xuân “Hừ” với chị ta: “Chị hấp thu đá sức mạnh để thăng cấp? Không cầm đi giao dịch với hệ thống ư?”

Tất nhiên là không rồi.

Hệ thống: “Tôi chỉ thu 20% phí giao dịch thôi.”

Lâm Xuân: “…”

Cậu còn dám ra đây thừa nhận!

Cô càng tức hơn: “Hệ thống, vật phẩm cướp đồ của vật chủ thì phải làm sao? Tôi rất nghi ngờ rằng cậu phái chị ta tới đây để làm gián điệp ăn chặn tiền của tôi.”

Cô có bốn vật phẩm, Sadako là đứa lừa tiền nhất.

Xuân Tương~ Sao gái lại nói người ta như thế, người ta chỉ muốn thăng cấp thôi mà.

Hệ thống “Hừ” một tiếng, khinh mạt: “Tôi lừa cô mà còn phải cần gián điệp à?”

Lâm Xuân: “…”

Sao nghe có sức thuyết phục thế nhỉ?

Bỗng nhiên, đầu ngón tay cô nóng rát, cô đau quá vội vàng thả tay ra thì mới nhìn thấy mình vẫn đang bật lửa.

Sau nỗi thống khổ như vậy, Lâm Xuân dần bình tĩnh lại, cô lẳng lặng mở giao diện của hệ thống, kiểm tra đặc tính của Sadako, sau đó nhận ra nó đã xuất hiện thêm một đặc tính mới.

Mái tóc dài của Sadako, cấp bậc: cấp ba. Năng lực xuyên không gian được phát triển, có thể dẫn người xuyên qua. Tiến thêm một bước để đến với mục tiêu “Trên thế giới này không có cái TV nào mà Sadako đây không bò qua được” của Sadako.

Thăng cấp thật? Cái mục tiêu dấm dở gì thế này, bả nuốt nhiều đá sức mạnh như thế chỉ để bò TV à?

Từ từ, Sadako thăng cấp nghĩa là cô không thể lấy lại được số đá sức mạnh của mình nữa ư?

Tiền của mình, bảy tám mục tiêu nhỏ của mình, tài chính độc lập của mình!

Anh Trần Sơ nói rồi thây? Giới dị năng dễ kiếm tiền nhất, sức mạnh mới là quan trọng.

Lâm Xuân nói đầy bất lực: “Anh Trần Sơ, anh Trần Sơ nói tôi hấp thu đá sức mạnh để lên đến cấp B, ai ngờ bà mới là người thăng hai cấp. Ngoài việc dẫn đường thì năng lực xuyên không gian mạnh hơn có ích lợi gì?”

Nếu Sadako hấp thu đá sức mạnh lên tới cấp B thì cô sẽ không nói gì hết, tạm thời mình cũng phát triển theo. Dù gì Sadako cũng nói đúng mấy câu, bả thăng cấp nghĩa là mình thăng cấp. Nhưng từ cấp một lên cấp ba có ngang hàng với từ cấp F lên cấp B không?

Có ích chứ, muốn du lịch nước ngoài không? Chị dẫn cưng đi nhó. Miễn vé máy bay, miễn visa, miễn thuế, còn có trai đẹp ở nước ngoài nữa nè~

“Cút!” Nếu được bảy tám mục tiêu nhỏ như thế, còn gì mà cô không làm được nữa đâu?

Quả nhiên, cô cũng hiểu ra rằng, để độc lập về tài chính không hề dễ dàng như vậy.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Sadako rất đỉnh, mọi người đừng mắng nữ chính ngu ngốc nhé, nữ chính xui xẻo như vậy, nghĩ thôi cũng biết là cô ấy không thể nào độc lập về mặt tài chính được. Với lại, mình cảm thấy nữ chính cảnh giác với người ngoài nhưng lại khá tin tưởng người thân của mình. Hệ thống cũng tốt, Sadako cũng tốt, dù cả hai toàn chọc chó người ta nhưng thực chất đều đang bảo vệ nữ chính, vậy nên nữ chính sẽ không đề phòng hai người ấy, có thể móc mỉa và cãi nhau nhưng bọn họ sẽ không hơn thua như vậy, nếu không thì mệt mỏi lắm. Với lại, hệ thống tương đương với dị năng của nữ chính, hệ thống lợi hại thì nữ chính mới có thể lợi hại. Theo đó, vật phẩm thăng cấp cũng đồng nghĩa với việc nữ chính thăng cấp.

Hết chương 60.