Lão Đại Cố Chấp Cuồng Của Tôi

Chương 35

Sau khi hiểu được điểm này, tim cô ta bắt đầu đập nhanh lên: "...Cậu muốn làm gì, tôi có thể giúp cậu."

Trì Thâm dừng lại một chút, nâng mắt lạnh lùng nhìn cô ta, mặc cho nước mưa cuốn trôi mọi cảm xúc. Triệu Luyến Kiều càng ngày càng lo lắng, khi cô ta muốn lùi lại, Trì Thâm đột nhiên đưa điện thoại cho cô: "Ảnh chụp mà cậu chụp đâu?"

...Vừa rồi anh quả nhiên phát hiện ra cô ta. Triệu Luyến Kiều nuốt nước bọt, run run nhận lại điện thoại. Điện thoại đã bị mưa làm ướt, may mắn là điện thoại của cô ta là điện thoại chống nước, mặc dù có chỗ ướt nhẹ, không nhạy lắm, nhưng cô ta vẫn mở được nó lên.

Trong album, có hơn mười tấm ảnh của anh và Kiều Trăn Trăn, tất cả đều là những bức ảnh chụp lén trong mấy ngày qua.

Trì Thâm nhìn những bức ảnh này với biểu cảm không rõ ràng, không ai đoán được cảm xúc của anh.

Triệu Luyến Kiều không nhịn được mà kiếm đường trốn, nhưng lý trí nói với cô ta là thể lực của cô ta không bằng Trì Thâm, nếu bị bắt trở lại, có thể phải chịu khổ hơn nữa.

"Xóa đi." Anh nói.

Triệu Luyến Kiều giật mình, nhanh chóng loay hoay xóa ảnh, sau đó đưa điện thoại cho anh xem: "Nhìn này, đã xóa hết rồi."

Trì Thâm nhìn một cái, sau đó không nói gì nữa.

Đáy mắt của Triệu Luyến Kiều hiện lên một chút tự mãn, trong lòng thầm nghĩ đồ quê mùa đúng là đồ quê mùa, ngay cả việc xóa ảnh mà còn không biết, huống hồ là cô ta đã lưu ảnh trong tài khoản mạng xã hội từ lâu, hoàn toàn không thể bị anh xóa sạch được.

Cô ta nhìn xuống, cong môi, định tìm cách trốn thoát, nhưng đột nhiên điện thoại trong tay cô ta bị cướp mất, cho đến khi cô ta bừng tỉnh lại, điện thoại đã bị Trì Thâm ném xuống đất, vỡ thành mảnh vụn.

"Cậu làm gì vậy?!" Khoé mắt cô ta muốn nứt ra.

Trì Thâm không nói một lời, nhặt một cục đá trên đất, ném mạnh vào các mảnh vỡ điện thoại, một lần nữa, lần thứ hai, màn hình điện thoại vỡ thành những vết nứt giống như mạng nhện, vỏ cũng bị gãy thành từng khúc, anh vẫn tiếp tục đập, vóc dáng gầy yếu của anh trong cơn mưa như một gã đồ tể.

Ban đầu, Triệu Luyến Kiều còn tức giận, nhưng dần dần cô ta phát hiện, mặc dù anh đã cắt tóc, thay quần áo bẩn thúi, trở thành một người bình thường, nhưng bản chất anh vẫn là tên biếи ŧɦái đã theo dõi nữ sinh suốt hai năm.

Anh hoàn toàn không phải người bình thường.

Triệu Luyến Kiều nuốt nước bọt, chầm chậm đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn, lúc này anh đột nhiên quay người lại.

Triệu Luyến Kiều giật mình, lùi một bước, toàn bộ cơ thể căng thẳng, cầu xin: "Tôi... Tôi biết lỗi rồi, bây giờ đã xóa ảnh, điện thoại cũng bị hỏng rồi, cậu có thể tha cho tôi được không...?"

"Tất cả đều do cậu." Trì Thâm đứng dậy, nhìn xuống cô ta.

Triệu Luyến Kiều hoảng sợ đến mức nước mắt sắp rơi xuống: "Cái gì?"

"Mọi chuyện bất hạnh của cậu ấy, tất cả đều do cậu." Trì Thâm tiến đến gần, giọng nói khàn đặc như một con quạ tên ăn thịt người, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng mỗi từ đều chứa đựng một sự thê lương: "Tại sao cậu lại muốn làm phiền cuộc sống của cô ấy?"

"... Tôi không biết cậu đang nói gì cả?" Triệu Luyến Kiều cuối cùng cũng không chịu được bầu không khí này, run rẩy khóc, cô ta vừa khóc vừa nhìn xung quanh hy vọng có ai đó kịp thời đến cứu cô ta.

Nhưng mà, con đường không một bóng người, chỉ có mưa to đầy trời.

"Nếu cậu chết, tất cả sẽ kết thúc phải không?" Giọng nói bình tĩnh, nói ra câu tàn nhẫn nhất.

Triệu Luyến Kiều ngẩn ngơ nhìn lên, đối mặt với Trì Thâm một lúc lâu, mới nhận ra điều gì đó. Cô ta hét lên, xoay người như điên, lao thẳng vào tòa nhà bỏ hoang.

Trì Thâm lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của cô ta dần biến mất, cuối cùng đuổi bước theo sau.

Triệu Luyến Kiều lảo đảo chạy vào tòa nhà bỏ hoang, mới phát hiện mình đã đưa ra một quyết định sai lầm như thế nào…