Không biết từ lúc nào đã hơn 9 giờ tối.
Vì học sinh đã tan học từ 7 giờ nên họ về nhà sớm, các quầy hàng rong cũng thu dọn sớm. Gần trường học hiếm khi lại yên tĩnh như thế này, mang đến cảm giác dễ chịu như một con phố yên tĩnh.
Triệu Luyến Kiều cầm chặt điện thoại, cả người hưng phấn run rẩy, vừa đi vừa hát trong đêm mưa thế này lại như một bệnh nhân tâm thần. Từ khi xuyên vào quyển sách này, cô ta đã đợi quá lâu, cuộc sống lý tưởng đang nằm ngay trước mắt, cô ta không thể kiềm chế được tâm trạng của mình.
Nghĩ đến Kiều Trăn Trăn sẽ thân bại danh liệt, mà mình lại chiếm lấy cuộc sống của nữ phụ này, Triệu Luyến Kiều cảm thấy mình vui đến mức ngu luôn rồi, con thú bông treo trên cặp rơi mất cũng không biết.
Cô ta phấn khích đi về phía trước, đi càng lúc càng nhanh, dù mưa lớn làm ướt đẫm cả người, cũng không thể ngăn cản được nụ cười trên môi. Sau một đoạn đường dài, cô ta phát hiện xung quanh yên tĩnh hơn một chút, cô ta nhìn kỹ lại thì mới phát hiện mình đi sai đường, vô tình đi đến một tòa nhà bỏ hoang.
Nói đến tòa nhà bỏ hoang, thực ra thì vị trí rất tốt, nằm phía sau trường học và khu dân cư. Trước đây nó được lên kế hoạch xây chung cư cho thuê, nhưng nhà đầu tư bị đứt nguồn vốn sau đó chạy trốn, sau khi vào tay một số người khác, cuối cùng lại không đi đến đâu cả, lâu dần nó bị bỏ hoang.
Vì rất gần trường, cho nên trước đây thường xuyên có học sinh chạy đến đây chơi. Sau đó, một học sinh đã rơi từ tầng trên xuống, mất mạng, nên sau đó có rất nhiều câu chuyện ma quái được lan truyền, cuối cùng thì không ai dám đến nữa, toàn bộ tòa nhà bị bao phủ bởi một màn sương u ám đáng sợ.
Vào lúc này, đây là nơi duy nhất gần trường mà không có đèn đường, chỉ có chút ánh sáng từ ánh đèn phía xa và sự phản chiếu của nước mưa trên mặt đất, tạo ra một cảnh tượng ma quái.
Tại sao mình lại đi đến đây? Triệu Luyến Kiều nhíu mày, tâm trạng tốt của cô ta hơi bị ảnh hưởng, khi cô ta quay đầu lại chuẩn bị rời đi, cô ta đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt tối tăm.
Trong một giây, một tiếng sấm đột nhiên vang lên trên bầu trời, sau đó là tia chớp thê lương, Triệu Luyến Kiều hét lên, ngã xuống vũng nước bùn.
"Trì... Trì Thâm?" Tim cô ta đập nhanh, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại: "Cậu đến đây làm gì?"
"Điện thoại." Trì Thâm duỗi tay về phía cô ta.
Triệu Luyến Kiều nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi không biết cậu đang nói gì."
"Điện thoại." Trì Thâm tiến gần thêm một bước.
Triệu Luyến Kiều theo bản năng lùi về sau, lòng bàn tay vô tình bị một mảnh rác công nghiệp làm trầy, một dòng máu tươi chảy ra, cô ta đau nhói rên lên một, chưa kịp nhìn kỹ, máu trong lòng bàn tay đã bị nước mưa hoà tan.
Trong lúc cô ta đang ngây ngốc, Trì Thâm đã tiến lại gần, gương mặt trắng bệch như ma cà rồng, giọng nói cũng khàn khàn, thô ráp: "Điện thoại."
Triệu Luyến Kiều đối mặt với hai mắt đen nhánh của anh, trong lòng dần tràn ngập nỗi sợ hãi. Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, run run mở miệng: "Được rồi, đợi tôi đứng lên, tôi sẽ đưa cho cậu."
Triệu Luyến Kiều nói xong, lo lắng căng thẳng cố gắng đứng lên, lùi lại một bước, sau đó lấy điện thoại ra.
Trì Thâm vươn tay đến, Triệu Luyến Kiều run rẩy đưa điện thoại cho anh, nhưng khi anh chuẩn bị lấy thì cô ta chợt rút tay lại, chạy thẳng vào khu đô thị phía sau anh.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc cô ta chạy ra, cánh tay của cô ta bất ngờ bị túm lại, sau đó có một lực rất mạnh, đẩy cô ta ngã xuống đất.
Mặt đất trước cửa tòa nhà bỏ hoang, Triệu Luyến Kiều bị va đập thật mạnh, cả người cô ta đau đớn uốn cong lại, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi ngay trước mắt.
Trong lòng cô ta hoảng sợ, nhịn đau lấy lại điện thoại, nhưng khi ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt cô ta, cô ta giật mình, rút tay lại: "Trì Thâm, tôi..."
Chưa chờ cô nói xong, Trì Thâm đã nhặt điện thoại lên, dường như muốn mở nó ra, nhưng làm vài lần cũng không thành công.
Triệu Luyến Kiều nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên phát hiện là anh hoàn toàn không biết cách dùng nó. Đúng là trong thế giới này, điện thoại thông minh chỉ mới xuất hiện được một vài năm, hơn nữa người trước mắt này là một người, thường ngày ở căn tin cũng ăn phần rẻ nhất, không có khả năng sử dụng loại điện thoại này, hơn nữa cha mẹ anh như vậy, càng ngăn không cho anh sử dụng điện thoại.