Liều Thuốc Hối Hận Cho Tra Nam

Chương 4


Thế mà… Liễu Mộng Ly lại dùng một loại ánh mắt vừa cảnh giác lại khϊếp sợ nhìn Giang Châu.

Đối với nàng mà nói, Giang Châu chưa từng ôm hai cô con gái, lại còn nói muốn ôm con!

Hắn tuyệt đối không có ý nghĩ tốt gì!

Không chừng, là vì muốn bán con!

Liễu Mộng Ly lập tức kích động.

Nàng ôm lấy hai đứa bé, liên tiếp lùi ra sau, cứ núp ở góc tường.

"Giang Châu, tôi nói cho anh biết, nếu anh có ý đồ xấu với các con, tôi sẽ liều mạng với anh!"

Liễu Mộng Ly cắn răng nói.

Giang Châu sững sờ.

Hắn biết Liễu Mộng Ly hiểu lầm.

Đang chuẩn bị mở miệng giải thích, nhưng sau một khắc, trong đầu chợt hiện ra lời mà Liễu Mộng Ly vừa mới nói với hai cô con gái.

Chờ chút.

Nàng vừa mới… nói cho con ăn gà?

Nhưng nhà mình nghèo rớt mồng tơi, trứng gà cũng không có, gà từ đâu ra?

Giang Châu kinh hãi.

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Hắn nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, ổn định tâm thần, thử dò hỏi: "Trong nhà không hề nuôi gà, em lấy đâu ra gà làm cho con ăn?"

Liễu Mộng Ly sững sờ.

Nàng không ngờ chủ đề của Giang Châu bỗng nhiên thay đổi nhanh đến như vậy?

Nhưng, nàng vẫn cho rằng Giang Châu mồm mép tép nhảy muốn đoạt hai con, nên vội vã nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của Giang Châu, cắn răng nói: "Không cần anh quản! Dù sao một miếng cũng sẽ không cho anh!"

Giang Châu lần này đã thật sự chắc chắn!

Hắn, trọng sinh đến trước một ngày mẹ con ba người tự sát!

Liễu Mộng Ly còn chưa làm chuyện điên rồ!

Hắn còn có cơ hội!

Giang Châu giờ bị niềm hạnh phúc lớn lao nhấn chìm.

Hắn đặt một đôi tay ở trước người, vừa xoa vừa bóp, cảm xúc trên mặt vừa phức tạp lại mừng rỡ.

"Liễu Mộng Ly, em… tuyệt đối không thể làm chuyện vi phạm pháp luật!"

Giang Châu nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, nói từng câu từng chữ.

Liễu Mộng Ly sững sờ.

Cứ như tâm sự bị người ta nhìn trúng.

Nàng giật giật bờ môi, muốn phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời.

Đồng thời, l*иg ngực của nàng như bị người ta bóp chặt.

Hốc mắt đỏ hoe, đôi bàn tay để dọc ở bên người nàng cũng siết chặt.

"Mặc kệ vi phạm pháp luật hay không, tôi chỉ muốn muốn con của tôi được ăn no."

Liễu Mộng Ly ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Giang Châu, trong ánh mắt tràn đầy hận ý: "Không mượn anh xen vào! Dù sao tôi cùng con chết đói cũng không liên quan gì đến anh!"

Giang Châu không nói chuyện.

Hắn biết, giờ này khắc này, dù mình nói gì đi nữa, Liễu Mộng Ly cũng sẽ không nghe hắn.

Giang Châu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời.

Giờ chắc khoảng 2-3 giờ nhiều.

Tính toán thời gian, Liễu Mộng Ly phải hơn 9 giờ đêm mới đi ra ngoài làm chuyện điên rồ.

Giang Châu đứng lên, thân thể cao lớn khiến ba mẹ con hoảng sợ không thôi.

Nhưng không ngờ là ngay sau đó, Giang Châu lại nhấc chân đi ra bên ngoài.

"Em ở nhà chăm sóc hai con, chờ anh trở lại!"

Tiếng nói vừa kết thúc, đã không thấy bóng dáng của Giang Châu.