Giang Châu nằm trên giường cỏ trong nhà lúc này đã mở mắt ra.
Đầu của hắn còn đang đau đớn từng trận.
Nhưng một ý nghĩ chợt va vào não hải.
Hắn nhìn lên ba bóng lưng vô cùng quen thuộc trước mặt.
Ba bóng lưng chỉ tồn tại ở trong mộng của mình mà không thể tiếp xúc được, giờ lại xuất hiện chân thực như vậy ở trước mặt của mình?
Hắn… hắn không phải đang nằm mơ chứ?!
"Liễu… Liễu Mộng Ly?"
Giang Châu thử mở miệng, gọi một tiếng.
Hắn kinh ngạc phát hiện, giọng nói của mình cũng không còn là tuổi già sức yếu, mà chính là tràn đầy thanh xuân cùng sức sống của thanh niên!
Giang Châu cúi đầu, lướt cực nhanh trên người mình.
Đây là bộ quần áo rách tung toé còn có miếng vá.
Còn có một đôi giày vải hở miệng.
Một đôi bít tất rách nát màu sắc khác nhau.
Đây… đây không phải thứ mà mình mặc lúc trẻ sao?!
Suy nghĩ trong đầu rốt cục càng ngày càng rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, hướng về Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đi tới!
Vậy mà… lúc này Liễu Mộng Ly đã nghe thấy Giang Châu gọi mình.
Nhìn thấy Giang Châu đột nhiên đi về phía mình, nàng giật nảy mình, theo bản năng vươn tay, che hai đứa con nít ở sau lưng mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Giang Châu, hoảng sợ run rẩy nói: "Giang Châu! Anh muốn làm gì?!"
Bước chân của Giang Châu ngừng ngay tại chỗ.
Trong cái đầu còn đang hỗn loạn, suy nghĩ bắt đầu nhanh chóng trở lại.
Ký ức tiền hậu thế nhanh chóng tách ra, hắn rốt cục nghĩ tới, giờ này khắc này hắn, vẫn là thằng cha hồ đồ mà toàn thôn công nhận!
Là thằng ngu không ai chịu nổi!
Giang Châu vội ngừng bước.
Hắn đứng ở trước mặt của Liễu Mộng Ly, cắn môi, thân thể run rẩy nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly cùng hai Nãi Đoàn Tử ở trước mặt.
Hốc mắt chợt nóng hổi, nhìn lấy ba người.
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt lập tức lăn xuống.
Trong l*иg ngực, giống như là một dòng nước nóng đang dâng trào, Giang Châu gắt gao nhìn chằm chằm ba mẹ con trước mặt.
Hắn về đến rồi!
Liễu Mộng Ly cùng hai đứa bé, cứ như ác mộng quấy nhiễu cả đời hắn, là áy náy cả đời hắn!
Giờ đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình!
Hắn có rất… rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng toàn bộ những lời vừa tới bên miệng, lại… lại có chút lặng câm, không biết nên mở miệng như thế nào.
Ấn tượng qua bao năm rộng tháng dài, sao chỉ có thể qua dăm ba câu là có thể thay đổi?
Giang Châu có chút chân tay luống cuống.
Hắn xoa xoa đôi bàn tay, hốc mắt đỏ bừng, ngồi xổm người xuống, nhìn về phía hai cô con gái đáng yêu đang trốn ở sau lưng của Liễu Mộng Ly.
"Đoàn Đoàn, Viên Viên..."
Hắn cố dùng giọng thật dịu dàng, kêu lên hai cái tên đã vô số lần xuất hiện trong mộng của mình.
"Lại đây, đến chỗ của ba ba nào."
Giờ này khắc này, Giang Châu chỉ muốn ôm hai cô con gái của mình thật chặt.
Đây chính là ruột thịt máu mủ của mình!