Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 26: Không Biết Khi Nào Đã Hết Một Buổi Tối

Triệu Hải Bình không khỏi khϊếp sợ, chẳng lẽ trò chơi này có thể tăng cấp phần cứng kết nối ý thức à? Hay là kỹ thuật thực tế ảo vốn đã duy trì cơ chế như vậy, chỉ là những trò chơi khác không thể phát huy tất cả chức năng của mũ giáp thôi?

Còn về chuyện hắn đã vượt qua thời gian bao lâu trong thế giới ảo thì hắn cũng không rõ lắm.

Bởi vì hắn không ngừng chết trong trò chơi này nên có đôi khi thời gian sẽ dừng lại, có đôi khi lại nhanh chóng chuyển động, chỉ trong vài phút đã là mấy ngày đêm.

Hắn phát hiện, khi mình chơi trò chơi này sẽ vô cùng chuyên chú, thậm chí có thể hoàn toàn chuyên tâm.

Dựa theo lẽ thường, người chơi cũng biết mệt. Mà mệt mỏi thì dù trò chơi có hay thế nào cũng không thể chơi liên tục trong mấy tiếng đồng hồ được, huống hồ còn là trò chơi liên tục bị chém chết như này nữa.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm thấy mệt, thậm chí còn cảm thấy mình vẫn có thể chơi tiếp.

Giống như mỗi lần phó bản khởi động lại là sự mệt mỏi về tinh thần của hắn cũng biến mất vậy.

Thậm chí bây giờ nhớ lại, hắn vô cùng hoài nghi thời gian hắn trải qua trong trò chơi còn lâu hơn tám tiếng rất nhiều.

Chỉ là khi hắn đội mũ giáp muốn đi vào trò chơi thì lại không thể, chỉ thấy có một dòng chữ nhắc nhở:

“Mỗi ngày từ 6:00 đến 22:00 là thời gian bảo trì của trò chơi, mong mọi người chơi game vừa phải, sinh hoạt trong hiện thực cũng rất vui mà!”

Giỏi lắm!

Trò chơi chịu khổ này còn có hệ thống đề phòng người chơi trầm mê vào game đúng không?

Được rồi, thời gian như vậy cũng có điểm lợi, ít nhất sẽ không bị thụt lùi so với những người khác.

Có vài trò chơi lúc mới mở máy chủ mới, người có nhiều thời gian trực tiếp chơi liên tục trong hai, ba ngày để vượt qua phó bản, còn những người chơi không có nhiều thời gian đành phải cố nén bi thương khi bị thụt lùi, phải mất một tới hai tháng mới vượt qua.

Ám Sa sắp xếp như vậy làm phần lớn mọi người đều có thể ở trên cùng một vạch xuất phát.

Ngoài một số nghề nghiệp phải đi trực đêm ra.

Tóm lại, ngày đầu tiên đã kết thúc như vậy đó.

Triệu Hải Bình vẫn cảm thấy chưa đã thèm.

Hắn với trò chơi này có thể nói là vừa yêu vừa hận. Một mặt cảm thấy độ khó của nó quá cao, quá khổ, nhưng mặt khác lại không dừng lại được vì kỹ thuật thực tế ảo vượt thời đại với độ chân thực trăm phầm trăm của nó.

Triệu Hải Bình rời giường rửa mặt rồi cầm di động bắt đầu tìm kiếm thảo luận liên quan tới Ám Sa.

Hắn chỉ kịp thể nghiệm hai phó bản sát thủ và chiến binh, hơn nữa còn chưa nghĩ ra ý tưởng gì để vượt qua phó bản.

Hắn cân nhắc một lúc, nếu người chơi thể nghiệm đều được sàng chọn kỹ càng thì chắc chắn bên trong sẽ không thiếu cao thủ trong trò chơi trí tuệ.

Không chừng những người khác có thể tìm thấy phương pháp vượt qua phó bản thì sao?

Cho dù không có thì nhìn những người khác kêu khổ cũng có thể làm mình thoải mái hơn một chút.

Cũng không thể chỉ có một mình hắn bị NPC chém chết liên tục trong phó bản chứ?