Chẩm Thúc

Chương 43

"Tướng quân đã tiến cung rồi." Trường Chu nói.

Vân Phàm ở một bên nhanh nhạy, bổ sung một câu: "Tướng quân đáng ra nên tiến cung từ sớm rồi, nhưng vì muốn chờ Hàn cô nương tới, đã trì hoãn rất lâu!"

Hàn Tô kinh ngạc, trong lòng lại sinh ra một tia hổ thẹn.

Nhìn bóng lưng Hàn Tô đi xa, Vân Phàm nhếch miệng cười, dùng khuỷu tay chạm vào Trường Chu, vẻ mặt đắc chí: "Thế nào, ta thông minh không?"

Trường Chu lười để ý đến hắn ta.

Trường Viên dựa vào cửa nhe răng cười: "Đồ ngốc."

Đôi mày bén như kiếm của Vân Phàm lập tức dựng thẳng lên, trừng Trường Viên: "Vượn tay dài, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!"

“Ngươi vừa nói gì đấy?" Nụ cười trên mặt Trường Viên lập tức không còn, tức giận xông về phía Vân Phàm.

"Ta là nói! Vượn tay dài, vượn tay dài! Lêu lêu! Lêu lêu!”

Nhìn hai người này đánh nhau, Trường Chu bất đắc dĩ lắc đầu, mặt không chút biến sắc bỏ đi.

Hàn Tô vừa trở lại Triều Chi Các, Tam phu nhân đã phái người tới mời nàng đi một chuyến. Hàn Tô thở dài, ở trong lòng đã chuẩn bị tâm lí giải thích lại một lần nữa.

Nhưng Tam phu nhân không hỏi gì nàng, chỉ nói: "Chuyện ngày hôm qua chỉ có những người ở đó nghe thấy, không ai được truyền ra ngoài. Ngày sau có người hỏi về hôn sự này vì sao mà không thành, con cứ nói là bát tự không hợp.”

Dừng lại một chút, Tam phu nhân bổ sung một câu: "Đây là ý của Hách Diên Vương."

"Vâng..." Hàn Tô chậm rãi rũ mắt xuống.

Nàng nhớ tới ánh mắt đè nén lửa giận của Phong Ngập vừa rồi.

Ánh mắt Tam phu nhân dừng trên tay Hàn Tô, hỏi: "Vết thương trên tay con thế nào rồi? Vừa nghĩ đến con tay không tiếp đao, trong lòng ta liền run rẩy."

“Đêm đó trời tối, kẻ xấu chém lung tung, lực đạo rơi xuống không lớn lắm đâu ạ." Hàn Tô cười cười: "Dì không cần lo lắng, vết thương ngoài da thì sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.”

Hàn Tô lại nghĩ đến Phong Ngập, nghĩ đến hắn lặng lẽ giúp nàng điều tra người muốn hại Hàn Sênh...

"Trên người nữ nhi tốt nhấy vẫn là đừng để bị thương, sau này nghị thân..." Tam phu nhân đột nhiên im lặng. Cháu gái bà sau này còn có thể nghị hôn sao? Kỳ thật đến bây giờ bà cũng mơ màng Hàn Tô rốt cuộc là trên đường thật sự đã mất đi sự trong sạch sao, hay là muốn chờ lang quân ở quê hương nàng.

Thôi, không nghĩ đến nữa, chỉ thêm phiền lòng thôi. Tam phu nhân đè xuống sự thắc mắc, chuyển đề tài: "Hai ngày nữa trở về Trình gia, ta luôn có cảm giác trong nhà sẽ đề nghị cho con Hàn Sênh trở về đó."

Tam phu nhân nhíu mày nhìn Hàn Tô, chần chừ một lát, mới nói: "Ta không nên nói là nhà mẹ đẻ con không tốt, nhưng ta hy vọng trong lòng con hiểu rõ. Nếu Trình gia muốn các con trở về, chắc chắn bọn họ đã có tính toán.”

“Con biết." Hàn Tô khẽ mỉm cười tiếp lời: "Nếu để chúng con ở cùng ngài, Trình gia sẽ cảm thấy tổn hại thể diện.”

Tam phu nhân nhìn Hàn Tô bình tĩnh nói ra lời này, trong lòng có chút chua xót. Bà hỏi: "Vậy con nghĩ sao? Ta tất nhiên không nỡ để các con quay lại đó. Nhưng các con trở về Trình gia so với ở lại bên cạnh ta quả thật sẽ có thể danh chính ngôn thuận hơn.”

Hàn Tô khẽ nhíu mày, cũng chần chừ.

Trình gia không phải gia tộc thanh liêm gì, hai nhà chặt đứt quan hệ, nàng ngàn dặm xa xôi đến kinh thành chỉ nghĩ đến dì, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ trở về Trình gia.

Nhưng bây giờ...

Hiện tại nàng đang thiếu tiền, nếu chuyển đến Trình gia thì sẽ không cần gặp lại hai cha con kia... Cho dù biết cuộc sống sau khi đến Trình gia sẽ không dễ chịu, trong lòng Hàn Tô vẫn dao động.

Tam phu nhân nhìn biểu tình của Hàn Tô, từ từ nói: "Không vội, mấy ngày nữa khi chúng ta trở về Trình gia chúc thọ, nhìn qua thái độ bên kia rồi quyết định cũng không muộn.”

Hàn Tô cúi đầu, tiếp lời: "Cũng đúng. Có lẽ Trình gia cũng không có ý đó.”

Chớp mắt đã đến ngày 15 tháng Chạp. Sáng sớm, Hàn Tô theo Tam phu nhân đến Trình gia, La Nhi cũng đồng hành.

Hàn Tô còn đang trong thời thụ hiếu, vẫn mặc y phục trắng. Nhưng hôm nay là đi tham dự yến tiệc, nàng cũng không tiện mặc cả người một màu trắng, cho nên nàng đã mặc một màu xanh lục nhã nhặn, bên ngoài lại bọc một chiếc áo choàng lông màu trắng. Cây trâm gỗ cài giữa tóc mây cũng đổi thành một cây trâm ngọc bích được tạo hình đơn giản.

Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của cả nhà họ Trình, nàng cũng không muốn gây sự chủ ý, chỉ có người nhà mà thôi. Hàn Tô đi bên cạnh Tam phu nhân, theo quy củ mà phúc thân chào mọi người. Trình gia đánh giá Hàn Tô từ trên xuống dưới, đầu tiên là kinh ngạc trước dung mại thanh nhã như thần tiên của nàng, sau lại khen nàng hành động và lời nói đều hợp quy củ, động tác phúc thân của nàng tựa hồ so với người khác còn có phần ưu nhã hơn một chút.

Ánh mắt tổ phụ đảo qua Hàn Tô, trong mắt hiện ra vài phần ghét bỏ —— cháu gái đúng là ưa nhìn, dung mạo dường như bù đắp được hết khuyết điểm của phụ mẫu. Điều Trình lão gia ghét bỏ, chính là bởi vì ở trên mặt Hàn Tô nhìn ra vài phần bóng dáng của Hàn Chính Khanh.