Chẩm Thúc

Chương 42

Hàn Tô liếc mắt nhìn Phong Ngập một cái, lại yên lặng thu hồi tầm mắt, nửa rũ mí mắt xuống, cũng không tiếp lời.

Làm sao nàng có thể nói người đàn ông đó là Phong Ngập chứ? Không thể nào. Làm thế không chỉ khiến Thẩm Ước Trình lúng túng, mà dì cũng sẽ rơi vào tình thế xấu hổ.

Huống chi, chuyện không vinh quang gì như vậy, nàng căn bản không muốn nhắc lại.

Hàn Tô mấy năm nay ngay thẳng, là do từ nhỏ ở bên cạnh phụ thân mưa dầm thấm lâu, từ tiểu học đã có phong thái cốt cách của văn nhân. Trên đường đi gặp qua Phong Ngập, đây chính là cái sai duy nhất của nàng trong mấy năm qua.

Đối với nàng, những trải nghiệm đó thật sự xấu hổ. Nhưng điều thực sự làm cho nàng đau đớn là chính nàng đã bẻ gãy hai chữ phong thái cốt cách ấy.

Tuyết rơi từ cành cây xuống bùn. Loại hổ thẹn này chính là tra tấn nặng nhất đối với nàng.

“Tướng quân gọi ta tới đây, là có chuyện gì sao?” Hàn Tô rũ mi, xa cách hỏi thăm.

Phong Ngập nghe ra cảm giác xa lạ trong giọng nói của nàng, trước mắt đột ngột hiện lên bộ dáng nàng mỉm cười với Thẩm Ước Trình. Một sự tức giận vô hình lập tức bốc lên trong l*иg ngực hắn.

Hắn nhìn chằm chằm Hàn Tô, khắc chế tức giận, cũng khắc chế chính mình ép hỏi nàng.

Sự im lặng kéo dài trong thư phòng từ từ khiến bầu không khí trở nên lúng túng.

Hàn Tô nghĩ đi nghĩ lại về dụng ý của Phong Ngập khi hắn cho gọi nàng tới, thăm dò mở miệng: "Tam Lang vừa rồi..."

"Gọi tên thật thân thiết quá." Phong Ngập trực tiếp cắt ngang lời nàng, hoàn toàn không muốn nghe nàng nhắc tới Thẩm Ước Trình.

Hàn Tô nhíu mày buồn bực: "Ta đã cự tuyệt hôn sự này rồi.”

Đúng vậy, nàng đã cự tuyệt. Thậm chí vì muốn nhanh chóng giải quyết, đã không tiếc hủy hoại thanh danh của mình. Nhưng nàng cũng không nghĩ tới Thẩm Ước Trình sẽ...

"Ngươi thật sự không thèm để ý thanh danh của mình." Phong Ngập cật lực khắc chế lửa giận, đè nén thanh âm.

Hàn Tô hơi do dự sau đó ngước mắt nhìn thẳng Phong Ngập: "Vậy tướng quân muốn ta làm gì? Nếu hy vọng ta rời khỏi Hách Diên vương phủ, mắt thấy không thấy tâm không phiền, ta cũng muốn như thế, nhưng chỉ sợ là dì ta sẽ không đồng ý, ta cũng khó có thể tự mình làm chủ. Nếu tướng quân thật sự nhìn ta chướng mắt, không bằng trực tiếp lên tiếng, chỉ cần ngài nói một câu, tỷ muội chúng ta sẽ có lý do rời đi, cũng coi như giúp ta, Hàn Tô cảm kích vô cùng.”

Nhìn nàng chướng mắt?

Phong Ngập gắt gao nhìn chằm chằm nàng rồi trầm mặc hồi lâu. Hắn lại đột nhiên đứng dậy, cất giọng: "Trường Viên!”

Trường Chu từ bên ngoài tiến vào, Phong Ngập phất tay áo sải bước rời đi.

Hàn Tô nhìn bóng lưng Phong Ngập sải bước đi ra ngoài, đáy mắt hiện lên nghi hoặc. Hắn gọi nàng tới đây rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ nàng làm gì sai ý hắn sao?

"Hàn cô nương." Trường Viên cung kính bẩm báo: "Người đàn ông đó tên là Tiền Vạn Lí, vì ham đánh bạc, mà nợ không ít tiền. Sau khi sự việc xảy ra, cả gia đình ông ấy bị gϊếŧ, không ai được tha. Bởi vì người đàn ông này ngày thường hay trà trộn với sòng bạc, nơi này loại người nào cũng có, trước mắt chỉ tra được mấy người khả nghi, tạm thời không thể xác định là ai mua chuộc ông ấy, vẫn đang truy lùng tung tích.”

Hàn Tô nghe Trường Viên nói, nhìn bóng lưng cao lớn của Phong Ngập rời đi, trong lòng ngạc nhiên.

"Đây là chân dung của mấy người đang trong diện tình nghi, Hàn cô nương xem thử xem có ai quen mắt không?" Trường Viên bày ra mấy bức chân dung.

Hàn Tô cẩn thận nhìn lại, chậm rãi lắc đầu: "Không biết, ta không ấn tượng gì hết."

Trường Viên nhíu mày, nói: "Được, ta biết rồi. Nếu có manh mối, ta sẽ lại bẩm báo Hàn cô nương.”

“Đa tạ..."

Hàn Tô quay đầu, nhìn theo hướng Phong Ngập rời đi, bóng dáng của hắn sớm đã biến mất trong tầm mắt nàng.

Nàng quả thật đã hiểu lầm, vốn tưởng rằng hắn gọi nàng tới đây để khiển trách nàng gặp lại Thẩm Ước Trình, không nghĩ tới là hắn muốn thông báo cho nàng về tiến độ điều tra chuyện muội muội nàng bị bắt cóc...

Hàn Tô mím môi, mi tâm cũng khẽ nhíu lại.

Muội muội bị bắt cóc, không tra ra được người đứng phía sau, trong lòng Hàn Tô vẫn luôn lo sợ bất an. Mặc dù dì có phái người âm thầm đi tìm hiểu, nhưng dù sao dì cũng không dễ điều tra. Cho dù trong lòng nàng nhớ rõ mọi chuyện, nhưng cũng không tiện hỏi chuyện dì, chỉ nghe dì nói mình phải cẩn thận chờ kẻ xấu tái xuất.

Nàng chưa bao giờ cầu Phong Ngập hỗ trợ điều tra, không nghĩ tới hắn đã sớm bắt đầu giúp nàng điều tra...

Hàn Tô đi ra thư phòng, hỏi Trường Chu và Vân Phàm vừa vặn đi qua: "Xin hỏi tướng quân đã đi đâu vậy?"

Không chỉ là muốn nói lời cảm ơn, nàng còn phải xin lỗi hắn bởi giọng điệu liều lĩnh vừa rồi của mình.