Chương 2: Hăng hái
Tiệc tối kết thúc, Phó Chỉ cùng Thẩm Tứ Niên trở về.
Trên đường cả hai người đều không nói chuyện làm bầu không khí trong xe trở nên kỳ quái.
Ở bên hắn hơn một năm, đối với tính tình của hắn cô có vài phần hiểu biết, loại tình huống này chắc chắn là bị ai chọc giận, chẳng qua là đang kìm nén không bộc lộ ra mắt thôi.
Phó Chỉ nắm lấy tay hắn, tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Tứ Niên rũ đôi mắt lạnh lùng, hờ hững liếc nhìn cô.
Hắn vẫn không nói.
Phó Chỉ không hỏi thêm, nhưng dọc đường cô cũng không buông tay hắn.
Về đến nhà, Thẩm Tứ Niên mở cửa xe đi ra ngoài trước, không đợi cô, bộ dáng lạnh lùng lộ rõ
vẻ tức giận.
Phó Chỉ vội vàng xuống xe đuổi theo hắn, từng bước đi theo sau hắn.
Hai người đi thang máy lên lầu, vừa bước vào nhà, Thẩm Tứ Niên nới lỏng cà vạt trên cổ, sau đó cởϊ áσ khoác ném lên sô pha.
Hắn đến quầy rượu, lấy ra một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly.
Phó Chỉ ngồi xuống đối diện với hắn, sợ đến mức không dám thở mạnh, cô cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy ... Có người chọc giận anh sao?"
Thẩm Tứ Niên chỉ vào chai rượu vang đỏ.
Cô thông minh lấy dụng cụ mở nút chai ra, sau đó rót ra hai chiếc ly.
Rượu tản ra mùi thơm nồng, ánh đèn chiếu xuống lộ ra sắc màu đỏ tươi.
Thẩm Tứ Niên không phải người nghiện rượu, nhưng mỗi khi tâm trạng không vui hắn sẽ uống vài ly, cô đã sớm biết thói quen này, lần nào cũng sẽ cùng hắn uống rượu, uống xong rồi lăn giường, rồi rất nhanh tâm trạng hắn sẽ bình ổn lại.
Phó Chỉ năm 19 tuổi đã ngủ qua vô số đàn ông, đối với tìиɧ ɖu͙© hay kỹ năng giường chiếu đều thành thạo.
Cho nên cách lấy lòng đàn ông, cô vô cùng hiểu rõ.
Nhưng Thẩm Tứ Niên khác với những người đàn ông đó, hắn mưu mô và đầy tính toán.
Có thể leo lên vị trí cục trưởng sao có thể tốt cho được?
Hắn nâng ly ngửa đầu uống cạn.
"Đừng uống vội như vậy." Ánh mắt Phó Chỉ rơi vào trên người hắn "Rất dễ say."
Trước đó đã uống nhiều ở tiệc tối rồi, trở về còn uống ...
“Say rượu rồi không tốt sao?” Thẩm Tứ Niên nâng mắt cười “Say rồi, thao em sẽ càng hăng hái.”
Phó Chỉ không biết là do cô chọc giận hắn hay là người khác, nhưng bất kể thế nào, có vẻ như hắn đang định trút giận lên chính mình.
Cô đứng dậy, đi đến chỗ hắn và ngồi xuống, lớn mật đưa ngón tay mò mẫm chiếc thắt lưng ở hông hắn "Anh có làm gì em cũng sẽ hăng hái."
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên nặng nề nhìn cô chằm chằm.
Hắn cảm thấy cô giống hệt một tiểu yêu tinh.
Quyến rũ, xinh đẹp, nhưng vô tâm.
Phó Chỉ không vội giúp hắn cởi thắt lưng, cô hiểu rõ đạo lý lạt mềm buộc chặt, đầu ngón tay vuốt ve, động tác chậm rãi.
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên rơi vào bộ ngực cao ngất của cô, mặc dù cách một lớp vải nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng tròn trịa đầy đặn.
Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô luồn qua khe quần đã mở, và cách một lớp qυầи ɭóŧ cầm đồ vật đang cương cứng kia.
Cảm giác tê dại lan ra từ giữa hai chân.
Người đàn ông thấp giọng gầm lên, xoay người đè cô xuống dưới.
Phó Chỉ nở nụ cười quyến rũ, đúng là đàn ông chỉ suy nghĩ nửa thân dưới, cô chỉ cần tùy tiện câu dẫn một chút là có thể làm tan rã lý trí hắn.
Thẩm Tứ Niên xé toạc phần áo phía trên, để phù hợp với bộ lễ phục dự tiệc, cô không có mặc áo ngực, chỉ dán hai miếng dán ngực trong suốt.