Chương 1: Ý nghĩ xằng bậy
Nam Thành về đêm ồn ào náo nhiệt, không bao giờ yên ổn.
Chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở lối vào của một hội sở lớn, tài xế phía trước xuống xe, đến phía sau mở cửa.
Thẩm Tứ Niên bước xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp, quay đầu nhìn người phía sau.
Phó Chỉ theo sát, bước ra khỏi xe, khoác tay hắn, cùng hắn đi vào.
Hôm nay, bộ chính phủ tổ chức một bữa tối từ thiện quy mô lớn, với tư cách là cục trưởng thành phố, Thẩm Tứ Niên đương nhiên được mời.
Thẩm Tứ Niên và vợ không có ở chung, cho nên mỗi lần tham gia loại tiệc này, hắn căn bản đều mang theo nhân tình.
Giống như lần này.
Dẫn Phó Chỉ đến.
Lúc hai người đến không tính là sớm, vì khi đến nơi đã thấy rất nhiều người tụ tập ở giữa sân, Thẩm Tứ Niên từ khi bước vào cửa thì không đoái hoài gì đến cô, Phó Chỉ yên lặng đi theo sau hắn, nhìn hắn bắt tay với những người có máu mặt trong giới chính trị.
Trò chuyện đơn giản, nhưng đều xuất phát từ mục đích làm ăn, Phó Chỉ nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng muốn sưng.
Trò chuyện đơn giản còn tốt, chủ yếu là ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm cô có chút không thoải mái, ngoài mặt khen cục trưởng Thẩm có diễm phúc, nhưng ánh mắt họ lại cứ nhìn cơ thể cô.
Giống như hận không thể đè cô tại chỗ, lột quần áo, lăng nhục cô.
Phó Chỉ tự biết địa vị của mình ở nơi này, dù sao cũng cũng chỉ là tình nhân được Thẩm Tứ Niên cưng chiều mà thôi.
Phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế cô, cô chỉ là một trong số đó, không có tư cách mà cậy sủng sinh kiêu.
Cho nên không vui cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thân phận của người cuối cùng mà Thẩm Tứ Niên xã giao không đơn giản, hơn nữa địa vị còn cao hơn hắn.
Hắn là thị trưởng mới của Nam Thành, Cố Bỉnh Quyền.
Thực ra có nhiều người không phục với vị thị trưởng mới có người nhà chống lưng này, nhưng địa vị cách biệt lại không dễ trêu chọc, không ai ngu ngốc mà đem cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài.
Thẩm Tứ Niên tươi cười chào đối phương, rồi bảo Phó Chỉ kính rượu: "A Chỉ, đây là thị trưởng Cố."
Phó Chỉ theo lời làm theo, kính trọng chào hỏi: "Chào ngài, thị trưởng Cố."
Cố Bỉnh Quyền cười nhẹ đáp lại.
Lúc cụng ly, ly của Cố Chỉ thấp hơn ly của đối phương.
Không bao lâu, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Quy mô của bữa tiệc rất hoành tráng, Cố Bỉnh Quyền là người đầu tiên phát biểu khai mạc.
Phó Chỉ vì để mặc vừa bộ lễ phục này mà một ngày rồi chưa ăn cơm, dẫn đến bị hạ đường huyết, cô lên lầu nghỉ ngơi, ăn hai viên kẹo, uống một chút nước mới đỡ được một chút.
Lúc xuống lầu, vừa vặn Cố Bỉnh Quyền cũng kết thúc bài phát biểu.
Ly quang rượu ảnh, ăn uống linh đình, cô đứng ở bậc cầu thang, vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn.
Cố Bỉnh Quyền nheo mắt, tim Phó Chỉ như ngừng đập.
Vừa rồi xã giao cô luôn cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn những người đàn ông khác trước mặt Thẩm Tứ Niên, đây là lần đầu tiên họ nhìn nhau ...
Đàn ông ngoài 30 không hề cổ hủ mà lại có nét chín chắn cuốn hút khiến người ta phải gục ngã.
Cô cảm thấy ai cũng được, nhưng người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không thể có ý nghĩ xằng bậy.
Cố Bỉnh Quyền chậm rãi bước xuống sân khấu, tròng mắt sâu thẳm, giống như nhìn ai là có thể thấu sinh tử của người đó.
Phó Chỉ cũng chậm rãi bước xuống lầu, thấy ánh mắt hắn nhìn cô không có ý thu lại, cô cong môi cười với hắn.
Cười đến xuân tình nhộn nhạo, câu hồn nhϊếp phách.
Giữa sân có rất nhiều người nên bầu không khí có chút ồn ào, nhưng khi hai người nhìn nhau, lại cảm thấy tất cả âm thanh bên ngoài đều bị chặn lại, xung quanh yên bình.
Phó Chỉ cười đến càng vui sướиɠ.
Trong lòng cô bắt đầu có những ý nghĩ xằng bậy, không có để ý ánh mắt của Cố Bỉnh Quyền khi hắn nhìn cô là loại chiếm hữu điên cuồng ...