Người Đẹp Cổ Điển Của Ông Trùm Tư Bản

Chương 47

Nửa giờ sau, Vũ Giả Diễn Viên lại cập nhật một đoạn văn bản rất dài lên diễn đàn buôn chuyện: [Mới vừa luyện múa về, không ngờ giao diện tin nhắn riêng đã bùng nổ luôn rồi, muốn nghe bóc phốt thì đọc ở đây nè… Trước khi Trình Nguyên Tịch thi đậu học viện múa thì vẫn luôn được một người từ thiện bí ẩn tài trợ, chủ tịch sân khấu kịch cũng vì thấy cô ta được bố thí nên trong đoàn múa có cơ hội gì cũng đều ưu tiên cho cô ta, mà bản thân cô ta lòng hư vinh nặng lại còn yêu danh dự, suốt ngày làm bộ làm tịch là một đóa sen trắng không tranh đua với đời nhưng lại khoe bản thân sống trong chung cư sang trọng, quen biết rất nhiều ông trùm nổi tiếng trong xã hội.]

[Cho nên tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì khi Trình Nguyên Tịch có thể giả mạo người trong lòng của ông chủ lớn, lén xăm hình chữ Phạn giống nhau, bình thường ở nhà hát lúc múa lại lấy dây cột tóc thần thần bí bí che lại, thời điểm mấu chốt cố ý để lộ trước ống kính, đây là tin đồn lăng xê có mưu tính trước của cô ta đấy, lại còn cả nước gặm khoảnh khắc ngọt ngào của cp, phải nói là đút thuốc độc mới đúng chăng, mọi người đừng bị biểu hiện giả dối của cô ta che mắt!]

[Phải rồi, tôi và Trình Nguyên Tịch đều làm chung một nhà hát, lúc riêng tư chưa bao giờ nghe thấy biệt danh Âm Âm của cô ta, trái lại cô ta có từng nói với chủ tịch nhiệm kỳ trước rằng lúc còn nhỏ bố mẹ đặt biệt danh cho cô ta là Nguyệt Lượng.]



Bài bóc phốt này cũng bị vác lên hot search Weibo không chút chậm trễ. Để chứng minh lời nói của mình là thật, Vũ Giả Diễn Viên còn công khai những bức ảnh trong phòng tập của sân khấu kịch, không phải người qua đường nào cũng có thể dễ dàng chụp được đâu.

Giờ phút này cộng đồng mạng không khỏi bàng hoàng, phần lớn đều từ bỏ thân phận fan ngay tại chỗ:

[Lúc Trình Nguyên Tịch không nói nguyên nhân đã rời khỏi giới, tôi còn thương tiếc cho cô ta, té ra là hình xăm chữ Phạn bị nổ ra thoắt cái bị lật tẩy sạch sẽ, trúng tim đen rồi chứ gì?]

[Có phải cô ta muốn gả vào nhà giàu đến phát điên rồi không? Ăn vạ kiểu này, mà cứ hở một tí là có người ẩn danh bóc phốt một tin hai tin ba tin cô ta cùng với ông chủ lớn như này có giả dối quá không, lần này lại chơi cái trò giả mạo kiếm lợi, bây giờ ép Tổng Giám đốc của Phó Thị xuất hiện công khai tổ chức họp báo làm sáng tỏ, mặt có sưng phù lên không? Âm Âm căn bản không phải là cô nha @ Trình Nguyên Tịch.]

[Đi xăm cùng kiểu với người ta là hành vi rất mất giá, thoát fan đây.]

[Là mất giá, Trình Nguyên Tịch cũng đã ngồi vào vị trí vũ công cấp cao nhiệm kỳ mới của sân khấu kịch quốc gia rồi, thế mà còn ham hư vinh như vậy, lời giải thích của cô ta trong vụ ném vỡ vòng ngọc của Tạ Âm Lâu rồi xóa video trước đây cũng nồng nặc mùi hương sen trắng, quả nhiên là lật xe rồi này.]

[Cứu với! Đợt này cộng đồng mạng bị cô ta lừa gạt biến thành mấy đứa ngốc hết luôn, biệt danh là Nguyệt Lượng mà dám đăng lên Weibo nói dối là Âm Âm, muốn danh phận hợp quy chuẩn thì cũng phải nhìn xem bản thân có thể lọt vào mắt ông chủ lớn hay không đã nha.]

[Có phải Trình Nguyên Tịch yêu thầm cái anh tổng giám đốc Phó giàu không tả nổi đó không vậy ta, cả ngày cứ nghĩ đến việc thay thế người trong lòng của anh ta làm gì?]

[… Tôi thu hồi lời khen cô ta có mệnh thần tiên đã nói hồi trước, xin lỗi vì đã làm phiền nhá.]

[Ảnh chụp màn hình video Phó Dung Dự ở buổi họp báo: Tôi và cô Trình Nguyên Tịch không quen biết, không phải quan hệ tình nhân như trên mạng lan truyền, càng không thể có tin tức kết hôn @ Trình Nguyên Tịch mau đến xem đi nè, ở đâu ra giống dáng vẻ có hứng thú với cô?]

[Ha ha ha Trình Nguyên Tịch còn mơ mộng hão huyền muốn ông chủ lớn công khai đăng bài thông báo tin kết hôn ba ngày ba đêm, bây giờ đăng thông cáo báo chí làm sáng tỏ lên khắp internet ba ngày ba đêm cho cô…]

[Trước đây fan của Nữ hoàng múa PR khắp nơi @ Trình Nguyên Tịch là mối tình tuyệt đẹp giữa mỹ nhân cổ điển và nhà tư bản, làm ơn tha cho, tôi chỉ nhận mỗi Tạ Âm Lâu là mỹ nhân cổ điển thôi.]

[Tôi cũng mê khí chất thần tiên cổ điển của Tạ Âm Lâu, tiếc làm sao khi cô ấy rời chương trình tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể, Weibo cũng không cập nhật, có ai biết rốt cuộc người đẹp đã đi đâu rồi không?]

[Sao ai cũng nhắc đến Tạ Âm Lâu thế, chẳng lẽ chỉ có mình tôi tò mò Trình Nguyên Tịch là người trong lòng giả mạo, vậy thì ai mới là người trong lòng bí ẩn mà tổng giám đốc Phó xăm ở cổ tay thôi à?] Bên dưới bình luận nóng hổi này nhanh chóng có không ít cư dân mạng phản hồi, dần dà, những cư dân mạng ăn dưa đều chạy đến Weibo chính thức của phương tiện truyền thông đã phỏng vấn Phó Dung Dự để truy hỏi.

Trong mười phương tiện truyền thông, trước rạng sáng cuối cùng có một phóng viên tên Dương Kinh đã lấy thân mình làm gương thuyết phục mọi người: [Tối nay lúc tổng giám đốc Phó tổ chức họp báo, cô ấy ở ngay phòng trà sát bên, là một người phụ nữ cổ tay mang vòng ngọc, khí chất như thần tiên… So với người trong lòng chính quy, Trình Nguyên Tịch thua kém hơn không ít.]

Ngay khi câu này được nói ra, hứng thú của nhóm cư dân mạng đều bị dính câu hết: [Người trong lòng thật sự tồn tại hả?]

Dương Kinh chia sẻ phản hồi này: [Tồn tại, cô ấy tràn ngập khí chất thần tiên, chính là kiểu nhìn nhiều thêm một chút là muốn dập đầu bái lạy.]

Sau đó, mặc kệ Weibo truy hỏi như sóng cuộn biển trào thế nào thì cũng không tiếp tục tiết lộ sự tình bên trong nữa.

Mà xen lẫn trong đó có một bình luận mới vừa đăng lên đã bị dồn xuống như đá chìm đáy biển: [Mang vòng ngọc? Khí chất thần tiên? Sao mà giống @ Tạ Âm Lâu vậy cà.]



Cánh cửa phòng tập bị đẩy ra.

Lộ Đồng cầm thuốc dán đi vào, đèn bật sáng, nhìn quanh bốn phía lại không nhìn thấy bóng dáng Trình Nguyên Tịch. Ở nhà hát, với tư cách là vũ công cấp cao, cô ta có một chỗ riêng để tập múa, ghế sô pha và bàn trà dùng khi nghỉ ngơi được kê dựa vào giá sách âm tường, phía trên có mấy quyển tạp chí tin tức và tách trà.

Sau khi bước đến, Lộ Đồng vươn tay đặt thuốc dán lên bàn trà, những người mười năm như một chỉ có nhảy múa như bọn họ trên người đều có ít bệnh lâu năm, đặc biệt là Trình Nguyên Tịch bị tổn thương eo nghiêm trọng, mỗi khi thời tiết chuyển lạnh sẽ tái phát.

Lộ Đồng có chút lơ đễnh nghĩ đến chuyện hot search đêm nay, không cẩn thận đυ.ng trúng tờ tạp chí bên tay, bỗng dưng một âm thanh vang lên khiến cô ấy cúi người xuống nhặt đồ lên theo bản năng, ngay sau đó nhìn thấy còn có chiếc di động kẹp ở bên trong.

Màn hình không cẩn thận bị chạm vào sáng lên, giao diện bài đăng trên diễn đàn cũng nhảy ra.

Lộ Đồng mắt chữ o mồm chữ a, trong lúc vô ý thấy được biệt danh của một tài khoản, ngón tay như bị ma xui quỷ khiến khẽ chạm vào, rất nhanh những bài đăng ẩn danh do tài khoản này từng đăng đều hiện ra hết.

Thời gian sớm nhất là ba năm trước đây, trên diễn đàn bóc phốt Trình Nguyên Tịch đã dọn vào nhà mới và sống trong chung cư sang trọng ở nơi tấc đất tấc vàng, nghi ngờ cô ta hẹn hò với bạn trai giàu có bí ẩn, khi đó độ nổi tiếng của cô ta thấp, phản hồi bài đăng rất ít.

Vẫn tiếp tục lướt xuống những tìm kiếm gần đây, mỗi một bài đăng đều có gợi ý đến tin đồn không thể tả bằng lời của Phó Dung Dự và cô ta, đặc biệt là về hình xăm chữ Phạn giống nhau, tất cả đều là Trình Nguyên Tịch tự mình công khai.

Rõ ràng là điều hòa kiểu đứng đặt trong góc chưa bật, nhưng sau lưng Lộ Đồng lại vô cớ rét run, đột nhiên quay đầu lại bỗng thấy Trình Nguyên Tịch mặc một chiếc váy dài màu mực nhạt không biết đã đứng ở cửa phòng tập từ khi nào, tim đập nhanh đến nỗi muốn phá họng nhảy ra: “Chị, chị Nguyên Tịch.”

Trong nhà hát, xưa nay Trình Nguyên Tịch luôn tỏ ra là một người dịu dàng, ngay cả khi bị đồng nghiệp tẩy chay, cô ta cũng sẽ không phản bác lại bất cứ điều gì, ngay cả nửa câu ác ý cũng chưa từng thấy cô ta nói ra.

Mà giờ phút này khi Trình Nguyên Tịch đi đến lại khiến Lộ Đồng cảm nhận được nỗi sợ hãi toát ra từ trong xương, động tác cứng nhắc đưa cả thuốc dán và di động đặt trên bàn trà cho cô ta, nuốt ngụm nước miếng rồi nói: “… Em đến là để đưa cái này cho chị, thuốc dán eo, không cẩn thận làm rớt di động của chị, em, em xin lỗi ạ.”

Tầm mắt Trình Nguyên Tịch từ thuốc dán màu vàng dừng lại trên di động, màn hình còn đang sáng, còn Lộ Đồng chậm chạp nhận ra rồi tắt nó đi, lúc hoảng loạn ngẩng đầu, vô tình thấy nét mặt Trình Nguyên Tịch không rõ vì sao lại để lộ một tia lạnh lẽo.

“Đồng Đồng, sau này khi đến phòng tập của chị thì nhớ kỹ phải gõ cửa trước.”

Nửa ngày sau, cô ta mới nhận lấy món đồ, lúc lên tiếng nói chuyện vẫn là giọng điệu dịu dàng như cũ.

Mà Lộ Đồng bị ánh mắt này làm cho siết chặt ngón tay, không nhận ra được sau lưng đã đầm đìa mồ hôi lạnh: “Chị Nguyên Tịch, em đã nhớ kỹ rồi…”

Cô ấy nhanh chóng nói xong định bỏ đi, cắm đầu chạy được hai bước lại đột nhiên dừng lại.

“Vừa rồi em chưa nhìn thấy gì cả, chưa nhìn thấy điện thoại.”

Trình Nguyên Tịch đứng ở đó, cả người u tối đối lập với ánh sáng.

Ngay cả Lộ Đồng cũng đã đi ra khỏi phòng tập, khi cánh cửa ấy chầm chậm khép lại chỉ còn một khe hở là đóng kín vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ta.



Rạng sáng, trong căn phòng sang trọng ở tầng cao nhất của một khách sạn tại khu vực nhộn nhịp của thành phố Lịch, ánh đèn mờ tối.

Khi Tạ Âm Lâu tỉnh lại từ trong giấc mộng, phản ứng đầu tiên của cơ thể mới khỏi cơn ốm nặng là có luồng hơi nóng ở sau gáy cô, nó thiêu cháy một mảng da trắng mịn, mở ra hàng mi cong vυ't nhìn lại phía sau, là gương mặt tuấn tú dán sát của Phó Dung Dự cũng đang ngủ say.

Hai người thân mật khăng khít dùng chung một gối đầu, đắp lên một chiếc chăn, mái tóc đen của cô tựa như tơ lụa quấn quanh cổ tay trắng lạnh của anh, lộ ra hơi thở quyến rũ ướŧ áŧ.

Tạ Âm Lâu nằm một lát mới lặng lẽ ngồi dậy xuống giường, rời xa tinh chất thôi miên tự mang theo mùi hương tuyết tùng này.

Bước chân thật nhỏ nhẹ đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy có người ở bên ngoài.

Là Hình Lệ ngồi trên sô pha đang ăn tôm hùm đất một cách ngon miệng, trên bàn trà bày ra từng hộp từng hộp đồ ăn rắc đầy ớt đỏ cay nồng và một chai vang đỏ đã khui nắp.

Thấy Tạ Âm Lâu mặc một chiếc áo ngủ màu trắng bước ra, cô ta hít hà và nói: “Cô Tạ tỉnh rồi à.”

Thân hình gợi cảm giống Hình Lệ được duy trì tốt như thế vậy mà lại ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, cũng không ăn kiêng, thật đúng là bất ngờ.

Mà cô ta còn mời Tạ Âm Lâu thưởng thức cùng, cầm đến đây hộp tôm hùm ướp lạnh, bên trên điểm xuyết vài lát chanh vàng tươi: “Cái này ngon, không cay.”

Tạ Âm Lâu đã uống thuốc bắc đến độ chẳng thèm ăn chút xíu nào, sau khi uyển chuyển từ chối thì ngồi xuống sô pha đơn dựa bên cửa sổ sát đất: “Hình Lệ, tôi muốn tin tức, cô nói giá đi.”

Hình Lệ gặm càng tôm hùm, hàng mày thanh tú nhếch lên hướng về phía tập tài liệu ở bên cạnh: “Cô Tạ sao lại xa lạ với nhau rồi, lịch sử gia đình tổ tiên của tổng giám đốc Phó điều tra rất dễ dàng, hỏi giá, làm vậy chẳng phải là muốn tôi kiếm tiền trái lương tâm sao.”

Tuy rằng ngày thường cũng kiếm được không ít, nhưng ít nhiều gì thì Hình Lệ vẫn có thể nắm chắc chừng mực.

Tạ Âm Lâu khẽ cười, lấy tập tài liệu ấy sang lật xem.

Hình Lệ thực sự đã điều tra rõ ràng đến cả tổ tiên nhà họ Phó, trình độ chuyên nghiệp có thể so với cấp bậc của thám tử tư, cô yên lặng đọc hồi lâu, lại lật qua một tờ, tầm mắt dừng ở hàng chữ cuối cùng.

“Mười năm trước việc kinh doanh của gia đình Phó Dung Dự phá sản sao?”

“Ừ đấy, ông bố tiêu tiền như rác của tổng giám đốc Phó không có tư chất kinh doanh, trên thương trường có thể nói là Tán Tài Đồng Tử đúng nghĩa…” Hình Lệ nói được một lúc, tháo găng tay nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, nhìn sang Tạ Âm Lâu đang hơi cúi mặt, ngọn đèn không ở bên phía cô, bóng dáng được ánh trăng ngoài cửa sổ rọi chiếu không thấy được biểu cảm chân thật.

Hồi lâu sau, Hình Lệ lại uống một ngụm rượu, trăm lời muốn nói đều chỉ có thể cảm khái một câu: “Ông già tiêu tiền như rác không phải là người mà.”

“Mười năm trước cả gia đình chuyển khỏi thành phố Tứ.” Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu lướt qua con chữ bên trên, đôi môi khẽ mở tiếp tục đọc: “Là đến nhờ vả gia đình bên họ hàng, hiện giờ nhà họ Phó đứng đầu thế gia vọng tộc ở thành phố Lịch…”

“Đúng vậy, hai năm trước nhà họ Phó ở thành phố Lịch đã thay đổi người cầm quyền mới, hiện tại gia chủ chịu trách nhiệm cho nhà họ Phó tên là Phó Thanh Hoài.”

Hình Lệ tiếp lời, nhắc đến người này cho cô nghe: “Đừng nhìn Phó Thanh Hoài còn trẻ tuổi, thế nhưng vai vế lại là cấp bậc cao… Tính tròn lên thì tổng giám đốc Phó còn phải gọi một tiếng chú nhỏ đấy, anh ta là người có lòng hướng Phật sâu sắc nhất của nhà họ Phó, bình thường rất khó để hẹn mặt, ngay cả hạng mục đầu tư chục tỷ đưa đến trước mặt cũng chưa chắc có thể gặp mặt được.”

Ý trên mặt chữ, việc Tạ Âm Lâu muốn đến thăm hỏi nhà họ Phó ở thành phố Lịch không phải là việc dễ dàng.

Hình Lệ tốt bụng nhắc nhở: “Lúc ở nhà họ Phó, tổng giám đốc Phó có quan hệ thân thiết nhất với Phó Thanh Hoài…”

Tạ Âm Lâu chậm rãi khép tài liệu lại, mở miệng nói: “Tôi có cách.”

Hình Lệ muốn đuổi theo truy hỏi xem là cách gì, Tạ Âm Lâu đã lắc đầu úp úp mở mở trước rồi, hàng mi cong vυ't rủ xuống, nhìn dáng vẻ hóng hớt của cô ta lại nói: “Cô không cần tiền, là bởi vì Phó Dung Hồi đúng chứ?”

Hình Lệ suýt nữa thì bị cô hỏi đến ngu người, theo bản năng im bặt không thừa nhận: “Chuyện này thì liên quan gì đến giám đốc Phó chứ.”

“Trên đời này, chỉ có Phó Dung Hồi là thật sự hy vọng anh trai của mình có thể tìm được người con gái anh ấy thích kết hôn sinh con, không cần vì gông xiềng nặng nề của gia tộc mà trì hoãn hạnh phúc, và cô thích Phó Dung Hồi, đương nhiên sẽ nguyện vì anh ta bày mưu tính kế.”

Tạ Âm Lâu tâm tư sáng suốt, đã sớm nhìn ra Hình Lệ cất giấu tình ý với Phó Dung Hồi, sợ rằng người ngoài cuộc đều đã biết rõ mọi chuyện, chỉ có người trong cuộc tự cho là che giấu rất hoàn hảo.

Hình Lệ thật sự rất biết diễn nhưng vào giờ phút này lại diễn không nổi nữa, đôi mắt hồ ly liếc sang chỗ khác, không đối diện với cặp mắt xinh đẹp thuần khiết của Tạ Âm Lâu: “Xem ra không thu tiền cô là thất sách rồi… Không thì cứ cho tôi một cái giá đi.”

Tạ Âm Lâu cong môi mỉm cười nhàn nhạt, đưa một tờ danh thϊếp đến bên tay cô ta: “Lần này xem như tôi nợ cô một ân huệ, về sau khi muốn tôi trả ơn thì cứ trả lại tấm danh thϊếp này cho tôi nhé.”

Lúc này Hình Lệ không thoái thác, lau khô tay xong, trịnh trọng nhận lấy cất vào trong túi xách hàng hiệu của mình.

Đêm càng về khuya, Tạ Âm Lâu nhìn thời gian thấm thoát đã sắp hai giờ rồi, cô bệnh nặng mới khỏi không thể thức đêm được, thế là không ở phòng khách đợi Hình Lệ ăn tôm hùm đất xào cay nữa.

“Tôi đi ngủ, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút…”



Trong khoảng thời gian sau đó, Phó Dung Dự đều ở lại thành phố Lịch để hợp tác với hạng mục của Tiêu Thị, lại lựa chọn thời điểm khác để tổ chức họp báo. Về phía Tạ Âm Lâu, cô cũng trực tiếp bị anh nhốt trong khách sạn, thời gian rảnh rỗi thì cầm di động lướt Weibo rồi check-in hết một lượt những quán ăn ở phố ẩm thực gần đó.

Cô không đề cập đến việc muốn đi tìm Tạ Thầm Thời, cũng không ầm ĩ quay về cửa hàng sườn xám.

Phần lớn thời gian đều là uống hết thuốc bắc rồi ở trong phòng ngủ cho hết ngày.

Điều này làm cho Phó Dung Dự dễ dàng sinh ra một loại ảo giác là Tạ Âm Lâu đã bằng lòng một lần nữa trở lại bên anh, dù cho không có Hình Lệ bên cạnh cũng không cần lo lắng sau khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn xong rồi trở về sẽ không tìm thấy bóng dáng người ta nữa.

Buổi chiều ngày thứ ba.

Trong căn phòng sang trọng rộng rãi xa hoa, chân trước Phó Dung Dự vừa dẫn theo đoàn thư ký đến Tập đoàn Tiêu Thị một chuyến, chân sau Hình Lệ đã đạp trên giày cao gót quyến rũ đẩy cửa tiến vào.

Đập vào mắt là Tạ Âm Lâu đang mặc một chiếc sườn xám bằng lụa mỏng màu xanh lá, mái tóc dài đen mượt dùng trâm cài vấn lên đơn giản. Cô đang ngồi trên sô pha mân mê thứ gì, còn Thang Nguyễn cũng ăn mặc rất chỉnh tề thì xách theo chiếc rương gỗ quy củ đứng ở bên cạnh.

Hình Lệ tò mò đi qua, trong giọng nói thoáng có chút giật mình: “Thiệp mời?”

Tạ Âm Lâu ngẩng đầu, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng đặc biệt thanh tú, khi cười rộ lên thì nốt lệ chí dưới mắt cũng kiều diễm thêm đôi phần: “Không hẹn được Phó Thanh Hoài, nhưng ba ngày trước Thang Nguyễn đã lấy danh nghĩa phường Biệt Chi giúp tôi có được một cuộc hẹn đặt may sườn xám cho cụ bà nhà họ Phó.”

Danh thϊếp trên tay cô lại không viết ba chữ Phường Biệt Chi.

Mà là bố ruột của cô - tên Tạ Lan Thâm.

Càng là dòng họ có gốc rễ lâu đời thì quy củ lại càng rườm rà, nghĩ đến việc đến thăm hỏi nhà cũ nhà người ta là chuyện phải chú trọng, bình thường đều sẽ hẹn thời gian trước, lúc đi còn có thể tự mình đưa một tấm danh thϊếp cá nhân để thể hiện lòng tôn kính.

Khi Tạ Âm Lâu đứng dậy rời khỏi khách sạn, cô thản nhiên dặn dò Hình Lệ: “Phó Dung Dự đi tham dự họp báo, buổi tối anh ấy còn tiệc rượu phải tham gia, chắc chắn không thể về được…”

Hình Lệ nghe, như lạc vào cõi mơ mà nghĩ rằng thế này có nghĩa là tất cả đã được sắp xếp rồi ha.

Tạ Âm Lâu cười một cái với cô ta rồi giao nhiệm vụ cho cô ta: “Nếu Phó Dung Dự phái người đến đón tôi đi tiệc rượu, Hình Lệ, phiền cô tìm cớ thoái thác giúp tôi.”