Khi Phó Dung Dự hủy bỏ tin tức họp báo, các phóng viên truyền thông chỉ biết đưa mắt nhìn nhau ở hội trường hội nghị của khách sạn, có một số đã sớm rút lui khỏi hội trường rồi trở về toà soạn trước, có một số vẫn còn ngồi lại ở vị trí ban đầu, cũng đang khẽ suy đoán:
“Tại sao lại đột nhiên hủy bỏ nhỉ?”
“Lẽ nào là tổng giám đốc Phó muốn thu hồi tiền vốn đã đầu tư vào việc nghiên cứu và phát triển các hạng mục mới của tập đoàn Tiêu Thị, không định hợp tác nữa sao?”
“Không phải chứ, hôm qua anh ấy còn mặc âu phục đến dự tiệc rượu của Tiêu Thị, chính đàn chị của tôi là người đã viết bản thảo tin tức cho tiệc rượu đó...”
Ngay lập tức, cửa phía đông của hội trường hội nghị được đẩy ra, phóng viên Dương Kinh vừa nói chuyện vừa theo dõi xung quanh, nhìn thấy một thư ký xinh đẹp với những lọn tóc màu nâu đậm xoăn dài đi vào, mặc một bộ váy màu vàng pha đỏ, móng tay màu đỏ cầm phần danh sách hội nghị hiện trường, thấy mọi người nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, cong môi mỉm cười quyến rũ: “Tổng giám đốc Phó đang tổ chức họp báo ở phòng bên cạnh, xin mời các vị đi theo tôi.”
Dương Kinh nhanh chóng phản ứng lại dẫn đầu đi theo qua đó trước, bên cạnh là một phòng hội nghị VIP loại nhỏ, ánh đèn sáng rực, cửa sổ sát đất có thể nhìn ra toàn bộ phong cảnh phồn hoa bên ngoài của thành phố, mà Phó Dung Dự đang ngồi trên ghế tựa ở vị trí chính giữa, bởi vì ngược chiều ánh sáng, các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ trầm lặng không có chút tình người, tạo ấn tượng đầu tiên giống như một hình bóng được điêu khắc không có chút tì vết nào.
Các phóng viên ở hội trường ai về chỗ nấy không khỏi cảm thấy hồi hộp, sau khi được cô thư ký xinh đẹp bên cạnh nhắc nhở, mới hiểu là tổng giám đốc Phó đã hủy bỏ tin tức họp báo lần này, sau đó tổ chức một cuộc họp báo khác là muốn làm rõ tin đồn về anh ở trên internet.
Đối với một nhà tư bản có tâm tư thâm sâu như Phó Dung Dự, cho dù có bị tung tin đồn dính vào scandal với phụ nữ, trong mắt của người bên ngoài, cũng chỉ được xem như một đoạn phong lưu của một người đàn ông mà thôi.
Sẽ không gây nên bất kỳ sự trở ngại nào trong việc làm ăn, không ngờ rằng anh lại xem trọng đến mức đích thân ra mặt làm sáng tỏ.
Trong chốc lát mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí người nào đó không thể kìm lại sự khâm phục thốt lên một câu: “Ông lớn này mỗi khi chơi đầu tư đều từ hàng chục tỷ trở lên cũng không thèm mảy may thay đổi sắc mặt, thế nhưng lại vì một tin đồn mà làm đến mức này nhỉ.”
Mà Dương Kinh nghe xong, ngay lập tức lấy điện thoại ra nhanh chóng đi tìm kiếm tin tức trên hot search, đã có đồng nghiệp bên cạnh đã theo dõi chuyện này từ lâu, phản ứng nhanh hơn và nói ngay tại chỗ: “Tổng giám đốc Phó, nghe nói ngài và nữ hoàng giới vũ đạo Trình Nguyên Tịch bị phanh phui chuyện yêu nhau, có phải sự thật hay không? Ngài nhìn nhận thế nào về tin đồn kết hôn được lan truyền trên mạng?”
Việc tìm kiếm trên hot search vẫn chưa xong, nên hỏi gì, cũng đã bị các nhà toà soạn khác giành trước.
Dương Kinh nôn nóng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, bên tai tự động lọc ra câu trả lời của Phó Dung Dự đối với các phóng viên truyền thông khác, ngón tay dùng sức ấn vào màn hình, gửi tin nhắn cho sư tỷ của anh ta: [Trả lời khẩn cấp, Phó Dung Dự đang tổ chức một cuộc họp báo để làm rõ tin đồn trên mạng… chị có muốn hỏi anh ấy vấn đề gì không?]
[Đồ đần, hỏi hình xăm của ông lớn đi!]
Nhờ lời nhắc nhở này của sư tỷ, Dương Kinh như thể sửng sốt, mà Phó Dung Dự đối mặt với câu hỏi phỏng vấn của mọi người, khuôn mặt tuấn tú lại không nói không cười, sau khi trả lời câu hỏi của hai phóng viên ngồi hàng ghế đầu, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt nhấn mạnh lại lần nữa: “Tôi không quen biết cô Trình Nguyên Tịch, không phải là mối quan hệ hẹn hò như trên mạng lan truyền, càng không có khả năng có tin tức kết hôn được truyền ra bên ngoài.”
“Tổng giám đốc Phó.”
Dương Kinh nâng cao giọng nói, ngay lập tức làm lu mờ bầu không khí náo động ồn ào của hiện trường, đưa micro lên hỏi: “Nghe đồn ngài xăm hình là vì tưởng niệm một cô gái tên là “Âm Âm”, mà cô Trình cũng có hình xăm như vậy, có phải quá trùng hợp rồi hay không?”
Câu hỏi này rất sắc bén, các phóng viên xung quanh đang bàn luận xì xầm đều nín thở tập trung suy nghĩ, tầm mắt của tất cả mọi người lại lần nữa hướng về Phó Dung Dự.
Tham dự cuộc họp lần này, cúc áo ở cổ tay phải của Phó Dung Dự vẫn được thắt nút chặt như xưa, dưới ánh đèn vừa hay lộ rõ các đường nét ở xương cổ tay không đến 1cm, nước da trắng lạnh, tương phản với đường nét màu bạc của chất liệu, để lộ ra cảm giác lạnh lùng cấm dục gay gắt.
Trong khi anh hướng về ống kính, các ngón tay thon dài mỏng và sạch sẽ cũng gồ lên các khớp xương rõ ràng, chậm rãi tháo cúc áo ra, sau đó, khoảnh khắc vuốt nhẹ hình xăm chữ Phạn cổ xưa đó, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là để tưởng niệm cô ấy…”
Phó Dung Dự lần đầu tiên công khai thừa nhận, trong sự kinh ngạc của các phóng viên truyền thông ở hiện trường, khuôn mặt hướng về phía trước ống kính, đôi môi mỏng tràn ra giọng nói điềm tĩnh không thể nói chen vào: “Chữ Phạn này đã được tôi xăm lên người mười năm trước, và không có bất kì quan hệ nào với cô Trình Nguyên Tịch cả, chuyện tình cảm bị phanh phui trên mạng càng là tin đồn nhảm không có căn cứ, nếu như lại có người nào đó bắt đầu loan tin đồn và gây rắc rối…”
Đôi mắt màu hổ phách của anh bị ánh sáng chiếu vào phải nheo mắt lại, nhíu lại thành một đường thẳng lạnh giá:
“Cho dù tôi có tán gia bại sản cũng sẽ tiếp đến cùng.”
Câu tiếp đến cùng này, cực kỳ có trọng lượng đè ép lên tim của mỗi người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây cũng là cảnh cáo trá hình cho toàn bộ nhân viên phương tiện truyền thông, khi viết tin tức để lên báo phải suy nghĩ kỹ càng xem có thể gánh vác được cái giá phải trả cho việc chọc giận tập đoàn Phó Thị hay không, đừng vì thu hút lưu lượng truy cập mà lại đi ngụy tạo tin đồn tình cảm của anh ấy và Trình Nguyên Tịch.
…
Câu nói này, khiến cho Dương Kinh bỗng nhiên đứng thẳng người, còn muốn hỏi cô gái mang tên Âm Âm đó là ai, bỗng nhiên bằng thị lực nhạy bén, phát hiện cô thư ký xinh đẹp đó đi đến bên phòng trà bưng cốc nước ấm rồi đi vào phòng họp VIP bên cạnh.
Chỉ được ngăn cách bởi cánh cửa bình phong rộng lớn.
Từ góc độ vị trí ngồi của anh ta xuyên qua khe hở vừa đủ nhìn, thoáng thấy một bóng dáng trong chiếc váy lụa màu trắng ngọc trai, đang yên lặng ngồi ở trong nhà, không có nhìn rõ mặt bên, nhưng nhìn được cô đang nhận lấy cốc nước mà thư ký mang đến, bàn tay đó hết sức nhỏ nhắn sáng long lanh giống như loại bạch ngọc ở dưới ánh sáng, chiếc vòng đeo giữa cổ tay rũ xuống, đẹp đến mức cảm giác dường như mong manh dễ vỡ.
Nó tan biến trước mắt trong giây lát, nhưng một dư ảnh cực kỳ mỹ lệ đã lưu lại trong tâm trí Dương Kinh.
Ngay khi anh ta xúc động muốn đứng dậy, cô thư ký xinh đẹp ở phía sau bình phong trong nháy mắt nhìn sang phía anh ta, ngón trỏ sơn móng tay đỏ để vào giữa môi, làm động tác im lặng.
Không biết vì sao Dương Kinh như ma xui quỷ khiến ngồi trở lại, mồ hôi nhễ nhãi, giống như đang nắm giữ một bí mật trọng đại nào đó, trong các phóng viên truyền thông, các vị đồng nghiệp ở hiện trường, duy nhất chỉ có mình anh ta vô tình phát hiện ra cô gái khiến cho tổng giám đốc Phó phải xăm tên lên người, đang ở hiện trường buổi họp báo với phóng viên!
Tạ Âm Lâu uống xong ngụm nước, tựa lưng lên ghế sô pha, dược tính đến muộn khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, đuôi mắt mảnh khảnh nhẹ nhàng rũ xuống, nốt ruồi lệ trên nước da trắng nõn trở nên dịu dàng khác thường.
Cho dù là như vậy, cô vẫn giữ vững tinh thần, lắng nghe từng chữ mà Phó Dung Dự nói trên buổi họp báo.
Anh từ đầu đến cuối đều không hề lộ ra nửa phần tươi cười với phương tiện truyền thông, ánh đèn sáng rực chiếu lên đường nét góc nghiêng của anh, vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm, thỉnh thoảng, khi không có ai có thể nhận ra tại thời điểm đó, ánh mắt sẽ dừng lại ở bên này một lát.
“Tổng giám đốc Phó làm vậy đâu phải là tổ chức cuộc họp báo cho phóng viên, rõ ràng là đang cảnh cáo công khai những phương tiện truyền thông đã bịa đặt tin tức này.” Hình Lệ ở bên cạnh thì thầm nói chuyện với Tạ Âm Lâu, thuận tiện ở khoảng cách gần mà thưởng thức sắc đẹp.
Thế gian này, có ai mà không thích nhìn Tạ Âm Lâu, nhìn một giây thôi là linh hồn cũng như bị câu đi.
Nếu để cho những phương tiện truyền thông bên ngoài kia phát hiện người ở bên trong là vị này, phỏng chừng cả hội trường của buổi họp báo sẽ xảy ra chấn động.
Cô thấy chuyện xăm hình vẫn bị một vài phóng viên truy hỏi không ngừng, mà Phó Dung Dự hoàn toàn làm rõ tin nhảm kết hôn được loan đi, đã đơn phương kết thúc buổi họp báo này, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Rất nhanh đã có nhân viên làm việc đến sơ tán, bên ngoài âm thanh sôi nổi cũng không còn ồn ào náo động nữa.
Ngay lập tức, Tạ Âm Lâu nằm ở trên ghế sô pha, yên lặng nhìn Phó Dung Dự bước đi vào, dừng ở trước mặt cô, chưa được cho phép nhưng vẫn vô cùng tự nhiên mà xoa mặt cô, những đầu ngón tay ấm áp mềm mại vuốt ve nước da trắng nõn, giọng nói lãnh đạm lạnh lùng đã được trút bỏ: “Khoan hãy ngủ, anh dẫn em đi ăn chút gì đó.”
Không đợi cô mở miệng cự tuyệt, Hình Lệ vô cùng thức thời đứng dậy xuất hiện nói: “Tổng giám đốc Phó, nhà hàng đã được đặt xong rồi.”
Bên ngoài cảnh đêm dày đặc giống như được vẩy mực tàu, nguyên do là mùa đã chuyển mát, Tạ Âm Lâu còn đang uống thuốc bắc, thân thể nhỏ bé không chịu nổi bị cảm lần nữa, Phó Dung Dự cởϊ áσ khoác âu phục quấn hoàn toàn lên người cho cô, ôm lấy cánh tay thon dài, mềm mại đến mức lấy mạng của anh.
So với được em trai mình chăm sóc, hành động như thể đang bảo vệ báu vật quý giá dễ vỡ của Phó Dung Dự, khiến cho Tạ Âm Lâu triệt để mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, đầu ngón tay hơi cong nắm chặt lấy tay áo âu phục, trong mũi đều ngửi thấy toàn là mùi cây tuyết tùng quen thuộc.
Một chữ cô cũng chưa nói ra, nhưng hồi tưởng lại Phó Dung Dự ở buổi họp báo nói thời gian xăm hình đó là từ mười năm trước.
Cổ Tịch cũng bắt đầu được gửi nặc danh đến cho cô vào mười năm trước, năm nào cũng có.
Thế gian này phàm là có quá nhiều sự trùng hợp, thì ắt sẽ bất thường.
Tạ Âm Lâu nén những nghi ngờ giống như lớp sương mù dày đặc này xuống, bình tĩnh chủ động nói chuyện phiếm với anh: “Anh và Trình Nguyên Tịch làm sao quen biết được nhau vậy?”
Bầu không khí trong xe có chút yên tĩnh, chỉ có ánh đèn nơi cảnh đêm phồn hoa lướt qua nhanh chóng bên ngoài cửa sổ, chiếu rõ lên góc nghiêng của Phó Dung Dự, cách cô gần đến lạ thường, lời cô nói tuy rằng nhỏ nhẹ, nhưng đọc rõ từng chữ rất rõ ràng.
Hình Lệ ở ghế phụ còn chưa kịp mở miệng, đã bị một ánh mắt của Tạ Âm Lâu khiến cô ngồi im tại chỗ.
Ngón tay Phó Dung Dự thon dài có lực đi nắm lấy đầu ngón tay cô, có chút lạnh, anh bảo Hình Lệ bật hệ thống sưởi trong xe cao lên, dường như việc của Trình Nguyên Tịch này, thua xa rất nhiều so với vấn đề cơ thể vô cùng quan trọng của Tạ Âm Lâu.
Sau một lúc, mới không nhanh không chậm trả lời cô: “Bố anh bị đột quỵ do say rượu trước khi qua đời, những năm đó là nhờ mẹ ruột của Trình Nguyên Tịch chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, bọn họ và ông nội anh sống cùng nhau.”
Từ những câu nói ngắn gọn này, Tạ Âm Lâu phớt lờ những lời nói trước đó, nhạy bén nắm bắt được những tin tức trọng yếu, hé môi lại hỏi: “Anh không sống cùng với ông nội sao?”
“Rất ít.” Phó Dung Dự cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, có vài chuyện cũ, cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần trong cổ họng, mới có thể nói ra một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng như thế, giống như đang kể cho cô nghe một câu chuyện bình thường không gì đặc sắc: “Lúc đó anh ở trong nhà anh họ của ông nội, sau khi thế hệ trước lui về ở ẩn, những người ở trong nhà cao cửa rộng cũng thích chọn mấy người cháu hợp ý họ đến làm tròn nghĩa vụ hiếu thảo của con cháu, lúc đó anh đã từng đọc mấy cuốn sách thánh nhân, cũng hiểu biết một ít về đồ cổ, anh được ông nội đồng ý thu nhận và giúp đỡ.”
Cho dù Phó Dung Dự nói qua loa, Tạ Âm Lâu cũng là xuất thân con nhà quyền thế, biết rõ truyền thống mấy đời của các gia tộc bề ngoài trông như thể là một đứa con có hiếu có đức có tài, kì thực xung đột trong nội bộ lại rất gay gắt, có thể so sánh với các gia đình đế vương của thời xưa.
Tất cả những gì Phó Dung Dự học được đều không dễ dàng, phần nhiều đến từ những khó khăn gian khổ trong những năm tháng được thu nhận.
Cô xưa giờ không thích vạch vết sẹo của người ta ra, giữ lại cho anh ba phần thể diện, lại nhắc lại chủ đề lần nữa: “Chỉ là con gái của một nhân viên bảo mẫu mà thôi, nhà anh trái lại đã tận tâm tận lực giúp đỡ họ.”
Giọng điệu này, khiến cho đáy mắt sâu thẳm của Phó Dung Dự như có ý cười, rất nhanh Tạ Âm Lâu đã phản ứng lại rằng mình ghen tị quá nhiều.
Cô nhấp môi, muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng Phó Dung Dự nhanh hơn cô một bước nói: “Sau khi mẹ của Trình Nguyên Tịch đã vứt bỏ cô ta và rời đi, ông nội anh đã nhận và nuôi dưỡng cô ta như con cháu, để cô ta bầu bạn với Phó Dung Hồi.”
Nếu vậy tính ra Phó Dung Hồi và Trình Nguyên Tịch mới là chân chính sớm tối sống chung suốt mười năm, trái lại Phó Dung Dự sống ở bên ngoài, chỉ có thời gian rảnh mới có thể trở về nhà thăm ông nội.
Lúc này, Hình Lệ ngồi ở ghế phụ thò đầu ra, cũng đúng lúc mở miệng chêm vào một câu: “Tình cảm của Trình Nguyên Tịch với giám đốc Phó rất tốt, ngay cả khi thi vào học viện vũ đạo người đầu tiên gọi điện thoại để báo tin cũng là giám đốc Phó, nói thật, cô ta mà xăm lên cơ thể mình ba chữ Phó Dung Hồi tôi cũng không ngạc nhiên, ai biết được lại xăm hình xăm giống với tổng giám đốc Phó.”
Tạ Âm Lâu ngước mắt lên nhìn cái cô Hình Lệ cái gì cũng biết này, quả không hổ có nghề tay trái là nghề buôn bán tin tức, đến cả việc như vậy cũng biết được.
Ai ngờ, con hồ ly Hình Lệ nhìn ra trong lòng cô đang nghĩ cái gì, rất khiêm tốn nói: “Ôi chao, rất lâu trước đây từ lần đầu tôi gặp Trình Nguyên Tịch, đã điều tra rõ ràng mười tám đời tổ tông của cô ta rồi, ừm… thuận tiện điều tra luôn cô ta và giám đốc Phó có nảy sinh tình cảm đặc biệt hay không.”
Phó Dung Dự đối với hành vi khoanh tròn địa bàn của loại hồ ly như Hình Lệ đã đến mức không thèm để mắt đến nữa, cho nên khi Hình Lệ phấn khích tám chuyện với Tạ Âm Lâu, anh cũng không lên tiếng ngăn cản nữa.
Trong chặng đường nửa tiếng đi đến nhà hàng, Tạ Âm Lâu cũng bị thúc ép mà biết được thông tin về mười tám đời tổ tông của Trình Nguyên Tịch.
Nghe nhiều đến mức tinh thần của cô vốn đang bị ảnh hưởng bởi thuốc đông y giờ lại càng thêm mệt mỏi rã rời, khi đến nơi, trước khi xuống xe, cô nhân lúc Phó Dung Dự đi ra ngoài trước, móc móc ngón tay và nói nhỏ với Hình Lệ: “Mười tám đời tổ tông của tất cả mọi người cô đều biết sao?”
“Đó là đương nhiên.”
“Gia đình của anh họ của ông nội Phó Dung Dự nằm ở đâu vậy, tôi muốn đi thăm một chút.”
Giọng nói của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng rơi xuống, lúc ở bên ngoài có gió ban đêm thổi qua, cô xuỵt với Hình Lệ, giơ tay lên điềm nhiên như không có chuyện gì, đặt lên bàn tay trắng thon dài và lạnh lẽo đang duỗi ra của Phó Dung Dự, nhẹ nhàng và dịu dàng cúi người đi ra ngoài.
…
Cùng thời gian đó, chuyện đầu tiên mà các phương tiện truyền thông rời khỏi cuộc họp báo của phóng viên là quay về toà soạn, gấp gáp tranh giành cơ hội tung ra báo chí vụ việc làm rõ tin đồn của Phó Dung Dự sớm nhất.
Tin đồn về hình xăm cặp trên Hot search vẫn chưa lắng xuống, một mục khác #Chủ tịch Phó Thị Phó Dung Dự công khai làm rõ # đã nhanh chóng leo lên, nhiệt độ chia sẻ điên cuồng đã bá chiếm vị trí đứng đầu.
Được công bố với mọi người dưới hình thức video, ngay lập tức những fan hâm mộ đang điên cuồng gặm CP trên Weibo ngay lập tức biết được một chân tướng:
Trình Nguyên Tịch người bị thiệp nặc danh nhiều lần tung tin cô với ông lớn tư bản…
Không phải là bạch nguyệt quang mà Phó Dung Dự đã xăm ở cổ tay.
Hoàng hậu chánh cung thần bí được toàn bộ dân mạng ngưỡng mộ là một người khác.
Cùng với nhiệt độ về tin tức làm rõ được tăng lên cao, trong diễn đàn của giới vũ đạo cũng có người tự xưng là Vũ Giả Diễn Viên đứng ra nói: [Cuối cùng cũng chờ được đến lúc bạch nguyệt quang hàng giả nào đó bị vả mặt công khai rồi, fan hâm mộ nâng đỡ cô ta còn đang bị cô ta quay như chong chóng kia kìa…
Trình Nguyên Tịch, nhũ danh của cô ta không phải Âm Âm!
Muốn nghe bóc phốt, có thể nhắn tin riêng cho tôi.]