Đến khi ghi hình chương trình xong, Tạ Âm Lâu vẫn không gặp lại Phó Dung Dự. Xem ra mấy đêm giữa hai người chẳng qua chỉ là thưởng thức một vở kịch mờ ám giữa nam và nữ mà thôi. Sau khi tỉnh táo lại, ngay cả một chút tình cảm giả tạo cuối cùng cũng không cần giữ lại nữa.
Tất cả đều là giả.
Tạ Âm Lâu rời khỏi địa điểm ghi hình ở khu thắng cảnh Đào Khê. Ngày hôm sau, nhân lúc Tạ Thầm Ngạn vẫn đang ở thành phố Tứ, cô bèn lôi cậu đến tiệm đồ cổ của nhà họ Nhan để mua sắm.
Vì mấy ngày gần đây trời liên tục đổ mưa, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống theo. Đến chiều, trời vẫn mưa rả rích, làn mưa bụi giống như tấm lụa mỏng phất qua bậc thềm đá xanh, khiến ngôi nhà cũ tường trắng ngói đen trong con hẻm nhỏ trông như một bức tranh sơn thủy được vẩy mực.
Tạ Âm Lâu vén rèm đi vào trong. Không gian được bao phủ trong mùi đàn hương dày đặc, đồ cổ trong tủ trưng bày thủy tinh đều là đồ xa xưa, giống một viện bảo tàng đồ cổ cỡ nhỏ. Ông chủ Nhan mặc trường bào màu đen hoa văn hình mây, thấy là người quen nên ông cũng không dậy khỏi ghế dài lên đón khách: “Hôm nay con chim khách ngoài cửa cứ kêu mãi không thôi, chú biết ngay là chắc chắn sẽ có khách quý tới thăm mà.”
Dứt lời, đôi mắt hẹp dài cười nhìn Tạ Âm Lâu, chào: “Tiểu Quan Âm, lâu rồi không gặp.”
“Đang thiếu thứ gì nên đến chỗ chú à?”
“Chú Nhan có vòng ngọc không ạ?” Tạ Âm Lâu giơ cánh tay trắng như tuyết, trong mắt chứa ba phần ý cười: “Vòng tay bố cháu tặng bị vỡ mất rồi, bình thường đeo quen, cháu muốn tìm cái khác thay thế.”
Ông chủ Nhan gõ cái tẩu hút thuốc lên mặt bàn, trêu chọc: “Chú nhớ là mấy năm nay bố nhà cháu siết kinh tế của mấy chị em cháu rất chặt, chỗ chú không cho nợ đâu đấy nhé.”
“Không nợ, cháu dắt cả em trai ATM đến đây rồi này.”
Tạ Âm Lâu dứt lời, Tạ Thầm Ngạn mặc Âu phục đen tuyền vừa hay sải bước đi vào. Giọng cậu ta mát lạnh, bên ngoài gió lớn, thổi tan một phần âm thanh: “Ông chủ Nhan yên tâm, chị nhà cháu vừa ý cái gì, cháu vẫn đủ tiền trả nổi.”
Ông chủ Nhan cười sảng khoái, cuối cùng cũng chống bàn trà đứng dậy, gọi nhân viên mang vòng ngọc mới nhập về lên.
Rất nhiều loại ngọc với các kiểu dáng được bày ra trước mặt Tạ Âm Lâu, mặc cô lựa chọn.
Bên cạnh, ông chủ Nhan đích thân pha trà cho Tạ Thầm Ngạn, quay đầu nhìn Tạ Âm Lâu một thân váy dài chói mắt đi tới đi lui vẫn chưa chọn được cái nào hài lòng, bèn nói: “Ngọc cũng coi trọng duyên phận, ở chỗ chú có báu vật trấn tiệm đấy.”
Tạ Âm Lâu không vừa ý mấy loại ngọc mới nhập này, cười đi tới, nói: “Chú Nhan có báu vật trấn tiệm còn không mau lấy ra đây. Chú xem thường khả năng kinh tế của Thước Kẻ Nhỏ nhà cháu đúng không?”
“Ha ha ha, chú nào dám.” Ông chủ Nhan sai người đi lấy vòng tay ngọc cổ được cất trong két bảo hiểm ra, tục ngữ có câu, báu vật thì phải cất đến cuối. Ông không quên nịnh nọt Tạ Thầm Ngạn mấy câu: “Không phải trong giới này có lưu truyền một quy định bất thành văn đấy sao, có so độ giàu sang với ai thì cũng không thể so với cậu Tạ nhỏ được.”
Còn đứa con trai thứ hai nhà họ Tạ, cái tên gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật đánh phật kia thì tạm thời không nhắc đến.
Người bình thường đều không chọc nổi.
Trên dưới nhà họ Tạ, trong mắt ông chủ Nhan cũng chỉ có tiểu Quan Âm là dễ nói chuyện hơn một chút.
Nếu ngay từ đầu đã mang báu vật trấn tiệm ra, Tạ Âm Lâu cũng chưa chắc sẽ vừa ý. Chẳng qua ông chủ Nhan buôn bán có một mánh này, đặt mấy thứ ngọc đắt đỏ mới nhập về ở trước, sau khi chọn tới lựa lui, cô sẽ để chiếc vòng ngọc cổ này lọt vào mắt thôi.
Cô chọn chiếc vòng ngọc kim tơ cổ, màu vân xanh lục khiến làn da cổ tay trông dịu dàng đến lạ.
Mua xong, cơn mưa ngoài trời cũng nhỏ dần.
Tạ Âm Lâu và Tạ Thầm Ngạn cũng không ở lại lâu. Sau khi rèm che yên tĩnh lại, bên ngoài sân cũng không nghe thấy tiếng xe nữa, ông chủ Nhan mới cầm tẩu hút thuốc đi vào trong phòng. Cách một bức bình phong được chạm khắc bằng gỗ tử đàn, ông nói với người ở bên trong: “Tôi làm dân buôn đồ cổ mười mấy năm, chưa bao giờ mua bán lỗ vốn. Dung Dự à, giá cả mười phần, cậu bảo tôi giảm xuống còn hai phần, nhắm mắt bán đi. Phần chênh lệch này, cậu phải trả tôi gấp bội đấy nhé.”
Phó Dung Dự ngồi trên ghế sofa, khớp xương thon dài sạch sẽ, đích thân pha trà cho ông chủ Nhan: “Tôi nhớ chú muốn đổi một cái tứ hợp viện rộng rãi hơn để ở, vừa hay tôi có thể góp chút sức lực nhỏ bé.”
Ông chủ Nhan cầm chén trà lên nhấp một ngụm, trà bích đàm phiêu tuyết, nước màu xanh biếc, dư vị thơm tho: “Tuy tôi lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nhưng chúng ta là bạn bè đã lâu…”
Nói đến đây, ông cất lời thấm thía, ám chỉ: “Có đôi lời nói thật mất lòng, cậu cũng đừng ghét nghe. Mấy người đàn ông nhà họ Tạ đều thuộc dạng cứng rắn không dễ chọc. Năm xưa cậu kéo một nhà già yếu bệnh tật đi sạch sẽ, lại còn hại tiểu Quan Âm ốm nặng một trận, chủ nhà họ Tạ suýt nữa thì mất hòn ngọc quý trên tay, cậu nghĩ nhà học Tạ có thể không ghi hận khoản đó sao?”
“Dung Dự, những năm qua cậu giẫm đạp vận mệnh rẻ mạt dưới chân, cướp tất cả những thứ đã mất đi khi còn là con cưng của trời về. Nhưng cậu phải hiểu rõ, tiểu Quan Âm không phải tài sản cá nhân tượng trưng cho việc cậu giành lại thân phận, cậu không thể chiếm con bé làm của riêng được.”
Bụng ngón tay Phó Dung Dự chậm rãi ma sát mép chén trà, làn hơi trắng phủ mờ cảm xúc chìm sâu trong đáy mắt anh. Hồi lâu sau, đôi môi mỏng khẽ động đậy: “Cô ấy và tôi từng có hôn ước.”
“Ý cậu là hôn ước mà ông nội Trì Lâm Mặc đã định cho hai người?”
Ông chủ Nhan uống trà, giọng nói mơ hồ: “Cậu phải xem chủ nhà họ Tạ có công nhận hay không đã.”
…
Trên đường về mưa vẫn chưa tạnh hẳn, trong xe có điều hoà sưởi ấm, cơn buồn ngủ trong người Tạ Âm Lâu bỗng bò lên trên, cô nghiêng đầu tựa vào bờ vai Tạ Thầm Ngạn, ngáp nhỏ một cái.
“Ông chủ Nhan nói rằng chiếc vòng ngọc cổ này là báu vật trấn tiệm, vậy mà lại bán đi với mức giá của vòng ngọc bình thường. Ngày thường quan hệ của chị với ông ta đã tốt đến mức độ này từ bao giờ vậy?” Tạ Thầm Ngạn đón lấy chiếc chăn mỏng mà thư ký ngồi ở ghế lái phụ đưa cho, đắp lên người cô, cụp mắt đánh giá chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô.
Hàng mi dài của Tạ Âm Lâu rung nhẹ, lẩm bẩm: “Chắc là thấy chị đáng yêu đấy.”
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Xưa nay ông ta buôn bán không nhường một xu, đến lượt chị…” Không đợi Tạ Thầm Ngạn nói xong, Tạ Âm Lâu đã suỵt một tiếng, đặt đầu ngón tay vào môi: “Chị đột nhiên nhớ ra rồi.”
Đôi môi đang mím Tạ Thầm Ngạn hơi cứng lại: “Cái gì?”
“Hồi còn nhỏ, lúc chị học tập ở nhà thầy Nhan, ông chủ Nhan vẫn còn là một tên ăn xin không tên không tuổi lang thang trên đường. Sau này… chị quên mất là ai đã đưa ông ấy về nhà họ Nhan rồi. À đúng rồi, lúc huy động tiền vốn để buôn bán đồ cổ, ông ấy còn mượn tiền của chị đấy!”
Tạ Âm Lâu ngồi thẳng người lên một chút, giơ chiếc vòng ngọc trên tay lên, hơi hếch cằm: “Em trai, bây giờ chúng ta quay lại đòi tiền mua vòng tay về liệu có còn kịp không nhỉ?”
Ân tình này của cô đủ để mua hơn mười cái vòng ngọc đấy!
Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn chậm rãi buông lỏng, cậu ta tiếc chữ như vàng, nói: “Nhà chúng ta không thiếu chỗ tiền này, về sau chị ít đến chỗ ông ta thôi.”
“Em dữ quá đấy.” Tạ Âm Lâu nhìn cậu xị mặt, thật sự cực kỳ giống với dáng vẻ lúc bố cô dạy dỗ người khác. Chẳng qua gương mặt đẹp trai này trẻ trung hơn một chút, không có khí thế người lớn đàn áp trẻ con, thế nên cũng không đáng sợ. Cô cố ý gác tay lên vai cậu, khẽ trêu chọc: “Kinh khủng quá… Thước Kẻ Nhỏ nhà ta càng ngày càng có oai phong của chủ nhà đó nha.”
“Bố vẫn còn đây, chưa đến lượt em làm chủ nhà đâu.”
Tạ Thầm Ngạn không trúng chiêu ăn nói kỳ quặc của cô, liếc nhìn vòng ngọc của cô một cái, không nói gì nữa.
Tạ Âm Lâu ngồi về chỗ cũ, lấy điện thoại ra nói: “Không biết dạo này em gái đang đi chơi bời ở đâu rồi.”
Lúc cô trêu chọc người khác, thi thoảng sẽ gọi Tạ Thầm Thời là em gái, xấu xa vô cùng.
May là Tạ Thầm Thời cũng không nghe thấy, bằng không sẽ xù lông ngay lập tức cho xem.
Tạ Thầm Ngạn trả lời: “Đang tham gia một đoàn mạo hiểm với chú hai, mất liên lạc từ lâu rồi.”
“Ồ.” Tạ Âm Lâu không tập trung lắm, đầu ngón tay ấn vào weibo. Mấy ngày không lên xem, hot search đã đổi sang một chuỗi sự kiện mới, chỉ có hot search tiêu cực về Mạnh Thi Nhị là vẫn còn đó.
Quỷ thần sai khiến, cô buồn chán bèn tìm từ khóa liên quan đến vị nữ hoàng múa kia.
Đánh giá về Trình Nguyên Tịch ở trên mạng rất khuôn mẫu, xuất thân gia đình bình thường, từ nhỏ đã vất vả học múa cổ điển, sau đó thi đỗ học viện múa, từ một diễn viên múa không có tiếng tăm gì dần ngồi lên ngai vàng nữ hoàng múa.
Những thông tin này đều dùng để đối phó với cư dân mạng, Tạ Âm Lâu không có hứng thú xem hết, bèn tìm đến bài đăng riêng của dân múa.
Có người tung tin giấu tên: [Không phải tin vịt đâu. Sau lưng Trình Nguyên Tịch tuyệt đối có tai to mặt lớn. Cô ta lên sân khấu diễn một lần thì có thể kiếm được bao nhiêu? Đủ tiền ở chung cư Độc Đống nằm trong trung tâm thành phố, đi bộ mười phút là đến sân khấu kịch chắc? Khu vực đó tấc đất tấc vàng, hàng xóm đều thuộc dạng không lắm tiền thì cũng nhiều quyền cả.]
Dưới bài đăng, rất nhiều cư dân mạng tranh nhau trả lời.
[Bài đoán mò kiểu này không sống nổi qua đêm nay đâu, mau chụp ảnh đi.]
[Nghe thiên hạ đồn là Trình Nguyên Tịch được nhà đài lăng xê, bởi vì có ông lớn đập một đống tiền tuyên truyền cho cô ta. Tài nguyên của cô ta tốt hơn các diễn viên múa cùng ngành gấp bội lần, đều là nhờ nhân dân tệ cả.]
[Đây tuyệt đối là thủ đoạn nuôi chim hoàng yến, có ai đào ra được tay ông lớn kia là ai không?]
[Nghe nói là họ Phó… cụ thể thì không thể nói được.]
Tạ Âm Lâu kiên nhẫn đọc đến trang cuối cùng, đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại mấy giây, chậm rãi suy nghĩ về nội dung của bài bóc tin này, chỉ dựa vào hai thứ là chung cư Độc Đống và đập tiền tuyên truyền là đã đủ để cô ta nổi lửa rồi.
Xem ra đây là mấy thủ đoạn mà Phó Dung Dự quen dùng để theo đuổi phụ nữ.
Chỉ có điều, không biết Trình Nguyên Tịch là người mới hay tình nhân cũ.
Tạ Âm Lâu cụp mắt, tiếp tục suy nghĩ, mãi đến khi về đến nhà, giọng nói của Tạ Thầm Ngạn bỗng truyền vào tai: “Thất thần nghĩ gì đấy?”
Cô giật mình ngẩng đầu nhìn gương mặt tinh xảo của em trai, không nhịn được giận cá chém thớt: “Chị đang nghĩ, đàn ông bọn em có phải đều thích mua chung cư bao nuôi phụ nữ hay không?”
Tạ Thầm Ngạn: “…”
Bầu không khí trong xe lúng túng mất mấy giây, Tạ Thầm Ngạn không nhanh không chậm hỏi: “Ai mà thiếu đạo đức như vậy, muốn bao nuôi chị ở chung cư?”
“Đâu có đâu, chị xem tin hóng hớt thôi.” Tạ Âm Lâu nhanh chóng rửa sạch nghi ngờ về mình, đưa bài tung tin trong điện thoại cho cậu xem. Đúng lúc ấy thì có tin nhắn nhảy ra, là Vân Thanh Lê nhắn cho cô.
[Cô Tạ, tối nay có thời gian đến Đàn Cung trao đổi chi tiết về sườn xám không?]
Tạ Âm Lâu nhướng mày. Trước đó đã quyết định hoa văn sườn xám là hoa đinh hương, Vân Thanh Lê chấp nhận, không buồn hỏi đến, toàn là thư ký đến khớp chi tiết từng khâu với cô. Thế nên nhận được tin nhắn này, cô hơi kinh ngạc.
Có điều khách hàng là thượng đế, Tạ Âm Lâu không nghĩ ngợi nhiều, hẹn thời gian với Vân Thanh Lê: [Được chứ, bà Châu gửi số phòng cho tôi nhé.]
“Vân Thanh Lê?”
Tạ Thầm Ngạn ngồi bên cạnh, liếc cái là trông thấy hết giao diện trò chuyện trên điện thoại của cô.
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn cậu: “Ừm, vợ của khách hàng của chị, em quen à?”
Giọng Tạ Thầm Ngạn rất nhạt: “Hát Côn khúc.”
Tạ Âm Lâu lập tức nhớ ra Cá chép nhỏ cũng học chuyên ngành này, chẳng trách cậu lại hiểu rõ. Chưa đợi cô nói gì, xe đã dần giảm tốc độ, dừng lại ở nhà cũ nhà họ.
Tạ Thầm Ngạn mở cửa xuống xe trước, sau đó chìa bàn tay thon dài ra đỡ cô, giọng điệu lạnh nhạt, dặn dò: “Nhận đơn này xong thì chị đừng dính dáng gì đến vợ chồng Vân Thanh Lê hay người trong giới đó nữa.”
Tạ Âm Lâu không hiểu lời cậu nói có ý gì, cô vuốt gọn mái tóc rối tung, cảm thấy ù ù cạc cạc.
Giọng của cô cũng tan trong mưa gió: “Cũng có phải hổ báo lang sói gì đâu…”