Cửa thang máy mở ra, Hình Lệ bước đi trên đôi giày gót nhọn, đẩy người đàn ông đẹp đẽ nhợt nhạt ngồi trên xe lăn ra, ở khu văn phòng tầng này rất yên tĩnh, các đồng nghiệp trong phòng thư ký đều đang bận rộn, thấy cô ta tới, lập tức có người tới lên để nịnh bợ cô ta: “Chị Hình đến rồi à, ôi, sao tối nay tổng giám đốc Phó lại rảnh đến thăm công ty tuần tra vậy?”
Phó Dung Hồi nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên tai liền ngẩng đầu lên.
Một lúc sau, anh tìm được phương hướng chính xác, quay mặt sang một bên, phía trên có ánh đèn sáng chói chiếu xuống, khiến cho khuôn mặt gầy gò của anh trở nên trắng bệch dị thường, giống như mỹ nhân ốm yếu mà môi lại đỏ mọng vậy: “Nằm trong bệnh viện chán rồi... nên ra ngoài hít thở không khí.”
Hình Lệ bên cạnh sắp trợn tròn mắt, hiển nhiên là bị ép buộc đành phải đẩy bệnh nhân ngoài hít thở không khí rồi.
Cô ta nhướng đôi mày thanh tú nhìn Đổng Trĩ người vừa đáp lời lại: “Tổng giám đốc Phó vẫn còn chưa bàn xong dự án kinh doanh này nữa à?”
“Chưa nữa, bên phía Xuân Thế có một nữ chủ tịch đến.” Đổng Trĩ chỉ về phía phòng họp và nói nhỏ: “Tên là Phương Nam Thư, cô ấy là một nhân vật rất lợi hại.”
“Phương Nam Thư? Nam Thư – khó có thể thua... Cái tên này đọc đồng âm nghe hay đấy, làm kinh doanh nhất định sẽ thắng đậm.”
Hình Lệ trêu ghẹo vài câu, sau đó đẩy Phó Dung Hồi đến phòng làm việc của Phó Dung Dự, cũng không nhờ ai mang trà và nước vào, một nhóm đồng nghiệp trong khu văn phòng đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao cao của cô ta, chiếc váy dài màu đen phối với chiếc thắt lưng màu đỏ hồng tôn lên một dáng người gợi cảm và quyến rũ, mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm xõa xuống vai, dù có nhìn như thế nào thì cũng là một người phụ nữ sặc mùi quyến rũ.
Nhưng không ai dám tiến tới quấy rối cô ta, dù sao công ty cũng biết rõ chuyên môn của cô là làm nhục đàn ông.
Chỉ có thể thầm buôn chuyện với nhau cho thỏa mãn: “Hình Lệ bảo vệ giám đốc Phó như tâm can bảo bối vậy, không hổ danh là tổng thư ký mà.”
Những lời này đều phải nói sau lưng những người trong bộ phận thư ký.
Một người khác biết chuyện liền tung tin: “Nếu không phải là do giám đốc Phó bị bệnh, chúng ta có lẽ đã phải gọi Thư ký Hình một tiếng bà chủ rồi. Lúc đầu cô ta là do một tay người đó đề bạt, hồ ly có thể không bảo vệ đồ ăn của mình sao?”
“Cô ta đưa giám đốc Phó đến công ty để làm gì thế?”
“Thể hiện công khai địa vị chứ sao, không thấy mỗi bước đi đều có khí thế sao, trong tay còn đang nắm con át chủ bài nữa kìa...”
Đóng cửa văn phòng lại.
Những lời nhận xét gay gắt và ngạo mạn hoàn toàn không nghe thấy, Hình Lệ đẩy Phó Dung Hồi đến bên ghế sô pha, trên bàn cà phê còn có một bó hoa hồng trắng đang nở và một chiếc hộp gấm, cô ta cầm chiếc hộp gấm lên, đặt vào trong lòng của người đàn ông, giọng điệu tỏ ra vẻ bí hiểm: “Anh còn muốn tới gặp anh trai nữa chứ, chỉ e rằng anh ta không thể ở bên anh nữa rồi?”
Đôi mắt như hạt thủy tinh của Phó Dung Hồi không thể nhìn rõ, chỉ có thể dựa vào tay sờ để nhận ra đồ vật, khi chạm vào chiếc hộp bằng gấm như tơ lụa, anh ta dùng tay xoa phần mép, mỉm cười: “Vòng tay?”
“Làm sao anh nhận ra được?”
Hình Lệ vẫn còn muốn cố làm ra vẻ huyền bí để kiếm được một món hời ở chỗ anh ta.
Kết quả Phó Dung Hồi cũng đã đoán ra được rồi, giơ tay lên, những ngón tay mát lạnh tiến lại gần cơ thể của cô ta, tự nhiên búng trán cô ta một cái, đôi môi mỏng mở ra: “Lần trước anh trai đến bệnh viện, anh có nghe thư ký nói tìm cho anh ấy một chiếc vòng tay trong hộp.”
Hình Lệ sững sờ một lúc, cố giữ tư thế chạm vào phần trán lạnh ngắt. Thói quen này của Phó Dung Hồi đã được kế thừa từ rất lâu rồi, mỗi lần cô ta ngu ngốc lại búng trán cô ta một cái.
Hành động bất chợt khiến Hình Lệ gần như mất bình tĩnh, khi đứng dậy vô tình kéo luôn cả cái chăn đang đắp lên đầu gối của Phó Dung Hồi, suýt nữa thì hộp gấm đã rơi xuống đất, cũng may là cô ta đã nhanh tay lẹ mắt hai tay đỡ lại kịp, sợ toát mồ hôi lạnh: “Nếu như mà để vỡ, em phải đền đến tán gia bại sản mất.”
Vừa dứt lời, Hình Lệ nhìn thấy chiếc vòng ngọc không được bọc kỹ nên bị lộ ra trong hộp gấm, khẽ nheo đôi mắt Hồ Ly: “Này, cái này chất lượng có vẻ không đúng.”
Phó Dung Hồi hơi quay đầu lại và hỏi: “Cái gì?”
“Chất lượng của vòng ngọc này trông giống như mua từ chợ đầu mối vậy.”
Hình Lệ đã học một khóa đánh giá cao đồ trang sức và ngọc, nhưng không phải cô ta có sở thích về phương diện này, đơn thuần chỉ là lúc cô ta mới vào công ty mắt thẩm mỹ quá quê mùa, Phó Dung Hồi đã đăng ký cho cô ta học cái lớp đó, như thế đang cố gắng dùng tiền đập vào để tạo cho cô ta khí chất hoa lệ vậy.
Vì vậy, ánh mắt của Hình Lệ rất sắc bén, vừa nhìn thấy chất lượng của vòng ngọc này đã biết rằng không thể nào mua từ tứ hợp viện.
“Tháng này anh trai anh phải thưởng thêm cho em đấy. Nếu dám lấy chiếc vòng này tặng cho cô Tạ, e rằng tối nay sẽ ngủ ngoài trời mất.”
Phó Dung Hồi mỉm cười: “Chỉ là một món đồ thú vị mà thôi.”
Hình Lệ đặt chiếc vòng ngọc xuống, thầm nghĩ trong giới doanh nhân có một danh xưng truyền thuyết cho Phó Dung Hồi, gọi là hoàng tử sữa, đừng nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu ta, đường nét lạnh lùng thanh tao, trông đáng yêu như vậy, thoạt nhìn không thể nói rõ được tuổi thật, thật ra thì dáng vẻ không đứng đắn này của cô ta, đều là do học riêng với cậu ta đấy: “Giám đốc Phó, đàn ông các anh thật bẩn thỉu.”
Phó Dung Hồi: “Nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Người ta là giọng điệu trẻ con đây.” Hình Lệ cố tình bóp cổ họng để trêu chọc cậu ta, nhưng cô ta không dám lỗ mạng. Khi Đổng Trĩ ân cần từ phòng trà nước của công ty mang đến rất nhiều món tráng miệng và trà ngọt, lại thấy Hình Lệ đang uể oải ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại.
Còn Phó Dung Hồi thì đang ngồi yên lặng trên xe lăn đối diện với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Đổng Trĩ phân vân nghĩ, người mù có thể nhìn thấy cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài sao?
Đột nhiên, Hình Lệ đột nhiên ngồi thẳng dậy, giật mình và chột dạ đến mức bàn tay run rẩy, trà ngọt văng lên tay áo sơ mi trắng tinh.
“Hot search vòng tay ngọc này... xong rồi, lần này toang rồi.”
Đổng Trĩ vội vàng lấy khăn giấy lau sạch, rồi tò mò hỏi: “Hot search vòng tay ngọc gì?”
Hình Lệ lướt qua hot search chiếc vòng ngọc bị vỡ của Trình Nguyên Tịch, phóng to thì thấy đó là chiếc của Tạ Âm Lâu, ngay lập tức lấy lại tinh thần, cô ta quay sang hỏi Đổng Trĩ: “Là ai mà đê tiện thế? Trộn lẫn giữa chiếc vòng cổ và vòng tay bình thường.”
Nếu như nói sâu vào vấn đề này, không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
Hình Lệ đặt chiếc vòng ngọc bình thường trong hộp nằm ở văn phòng ngay ngắn lại lên bàn làm việc, không dám động đến, đợi đến khi nữ chủ tịch của Xuân Thế rời đi, Phó Dung Dự ném bản hợp đồng đã ký cho thư ký, ngón tay thon dài kéo cà vạt ra, vừa bước vào, anh đã thấy Hình Lệ thành thật đứng bên cạnh ghế sô pha.
Hồ Ly bản chất tinh ranh, từ trung thực hoàn toàn không dính dáng gì đến cô ta.
Ngay sau đó Phó Dung Dự nhìn thấy Phó Dung Hồi đã tới rồi, liền cất bước đi tới, giọng điệu không nhanh không chậm: “Tại sao em lại chạy ra khỏi bệnh viện rồi?”
Phó Dung Hồi tìm theo giọng nói của anh, dịu dàng mỉm cười: “Muốn hít thở không khí, anh à.”
“Hả?”
“Có phải chiếc vòng ngọc của anh đã bị nhầm với vòng của Trình Nguyên Tịch rồi không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, đoán chừng có người sẽ phải gặp tai họa và bị giận cá chém thớt rồi.
Vì vậy, Hình Lệ rất biết điều nên im miệng lại, vì vậy Phó Dung Hồi nói: “Trình Nguyên Tịch trước đây đã nhờ em kiếm cho cô ta một chiếc vòng ngọc, nói rằng cần dùng để ghi hình tuyên truyền cho điệu múa, em đã giao chuyện này cho Trần Nguyện đi làm rồi... Ban nãy vừa hỏi thì chính là Trần Nguyện đã lấy hai cái hộp giống nhau để đựng vòng tay ngọc, chắc là lần trước buổi tối Trình Nguyên Tịch đến bệnh viện gặp em, anh tiện đường đưa cô ta về, để trên xe nên bị lấy nhầm rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Dung Dự cuối cùng cũng rơi xuống chiếc vòng ngọc trên bàn làm việc, dừng lại trong hai giây.
Hình Lệ đúng lúc nói thêm một câu: “Chỉ vì hiểu lầm này mà chuyện Trình Nguyên Tịch ném chiếc vòng ngọc của cô Tạ lên hot search rồi.”
Phó Dung Dự quay đầu lại nhìn, ánh đèn trên đầu sáng rực chiếu vào vẻ mặt có chút thay đổi của anh.
……
Ở chỗ quay phim của khu thắng cảnh Đào Khê, khi điện thoại di động của Tạ Âm Lâu đổ chuông, đã hơn chín giờ đêm.
Sau khi tắm xong, cô khoác chiếc áo choàng tắm bằng vải bông thoải mái nằm trên ghế sô pha, lộ ra cổ tay trắng như tuyết cầm điện thoại, không biết có phải là vì biểu hiện của tâm lý khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc bị vỡ hay không mà nó lại khiến cô cảm thấy cổ tay trống rỗng vô cùng.
Cầm lấy điện thoại, Tạ Âm Lâu rũ mi xuống và nhìn thấy cuộc gọi của Phó Dung Dự.
Cô không muốn nghe lời giải thích.
Chiếc vòng ngọc là trước khi đi tắm cô đã để lại trong căn hộ, quên đeo, cuối cùng lại xuất hiện trên cổ tay một người phụ nữ khác.
Điều này có nghĩa là gì, Tạ Âm Lâu không phải là một kẻ ngốc.
Cô thậm chí còn nghĩ đến hình xăm tương tự trên cổ tay của Trình Nguyên Tịch, nụ cười cuối cùng dưới lông mi của cô ta cũng không sạch sẽ, sau khi Phó Dung Dự kiên nhẫn gọi đến lần thứ bảy, cô mới chậm rãi trả lời.
“Ai thế?”
Nghe thấy giọng điệu nhẹ tênh không một chút cảm xúc.
Phó Dung Dự im lặng một lúc rồi mới lên tiếng nói: “Tôi đang ở khu thắng cảnh Đào Khê, biệt thự lần trước.”
Tạ Âm Lâu không hề có ý định đứng dậy, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, lạnh lẽo, cũng giống như giọng nói của cô: “Tổng giám đốc Phó tới để đưa áo sơ mi, hay là muốn tặng quà xin lỗi?”
Phó Dung Dự rõ ràng đã nhìn thấy hot search, và giọng nói của anh ta trầm và nhẹ nhàng: “Tôi có một viên ngọc Phù Dung ở đây. Chất lượng có thể so sánh với ngọc trắng. Đeo trên tay cô sẽ rất đẹp. Âm Lâu, cho tôi một cơ hội để lấy công chuộc tội đi nhé.”
Tạ Âm Lâu thực sự cười rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người nói lấy công chuộc tội mà lý lẽ hùng hồn như vậy.
Lửa giận trong lòng cô vẫn còn âm ỉ, đầu ngón tay nắm lấy vạt áo choàng tắm, gấp lại thành những nếp gấp lộn xộn và không chút cảm xúc nào nói: “Tổng giám đốc Phó, câu nói này của anh tôi gánh vác không nổi. Chiếc vòng ngọc đó không thể nói là thứ có giá trị gì đến như thế, nhưng mà nó là thứ mà bố tôi mua cho, đeo đã mấy năm rồi giờ lại vô duyên vô cớ bị người ta đập vỡ rồi, chẳng trách lại khiến người ta khó chịu.”
Tạ Âm Lâu không chỉ là không vui, thậm chí còn có ý muốn băm vằm Phó Dung Dự ra nữa.
Cho nên câu tiếp theo, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, có chút lạnh nhạt: “Giữa chúng ta cứ như vậy đi, chiếc vòng ngọc cũng không cần anh đến nữa, cứ coi như công vất vả mấy đêm đó của anh đi.”
Không đợi Phó Dung Dự ở đầu dây bên kia nói thêm câu nào, Tạ Âm Lâu đã đơn phương phát ra thông báo rồi ngắt điện thoại.
Căn phòng cũng trở nên yên tĩnh trở lại, trong đêm khuya như vậy, cô tiếp tục nằm xuống, thật lâu sau mới ngồi dậy trong cơn tức giận, rồi lại cầm điện thoại bên cạnh lên.
Màn hình sáng lên, nhảy lên hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Phó Dung Dự sau khi bị cúp máy vẫn tiếp tục gọi đến và vẫn chưa được nhận.
Tạ Âm Lâu quá lười để phản ứng lại, vì vậy cô đã tìm WeChat của Tạ Thầm Ngạn và gửi một tin nhắn: “Thước kẻ nhỏ, vòng tay ngọc của chị em đã bị vỡ rồi.”
Tạ Thầm Ngạn đáp lại: “Vòng ngọc trắng mà bố tặng cho chị đã bị vỡ rồi? Ngày mai bảo chú Trương đưa chị đến cửa hàng đồ cổ để chọn một viên ngọc chất lượng tốt hơn là được rồi.”
Trong lòng Tạ Âm Lâu được an ủi một chút, nghĩ thầm, ngủ với một người đàn ông phải đền bằng một chiếc vòng tay bằng ngọc.
Dù có nghĩ thế nào thì đó là một giao dịch thua lỗ.
Loại chuyện mất mặt này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ lên tiếng nhắc đến với Tạ Thầm Ngạn và trả lời: “Cảm ơn em.”
......
Suốt cả đêm, Tạ Âm Lâu thắp một chút hương tường vi ru ngủ để ngủ, sáng thức dậy, cửa sổ đã đóng chặt lại, trong phòng nồng nặc mùi thơm, khiến cho Dư Oanh vừa đẩy cửa bước vào đã sặc thẳng vào mũi, ôm mặt và nói: “Tiểu tiên nữ, cậu sẽ không bị nhiễm độc bởi mùi thơm đó chứ.”
Cô ấy nhìn ba hộp sáp hương đã bị đốt cháy đến hết ở đầu giường, nhanh chóng hé cửa sổ ra một chút.
Tạ Âm Lâu ngủ muộn, chậm rãi bò ra khỏi chăn bông, mái tóc đen dài bù xù xõa xuống vai, ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút buồn ngủ, đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương nói: “Tớ bị mất ngủ.”
“Nếu tối nay cậu còn như vậy nữa thì hãy uống một ít thuốc ngủ đi.”
Dư Oanh bảo cô nhanh chóng đứng dậy để ghi hình chương trình, cô như đau đớn mà chạm vào phần màu lam nhạt dưới mắt Tạ Âm Lâu: “Tiểu tiên nữ của tớ thật xinh đẹp, ngay cả dáng vẻ thiếu ngủ cũng đẹp đến tan nát lòng.”
“Cậu đừng nhắc tới từ tan nát, trái tim tớ đã đủ tan nát rồi.”
Ngọn lửa trong Tạ Âm Lâu vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, cô ôm chặt lấy ngực mình và bước ra khỏi giường, chiếc váy ngủ trên người vừa mỏng vừa mềm mại, khi cúi xuống, lộ ra phần xương bướm trên lưng. Mấy ngày nay vì không ngủ được tốt nên trông còn ốm hơn rất nhiều.
Dư Oanh ở bên cạnh ngập ngừng nói nhắc nhở: “Tổng giám đốc Phó sáng sớm đã cử thư ký đến tặng quà đích danh cho cậu.”
Kể từ lần trước khi Phó Dung Dự chống lưng cho Tạ Âm Lâu, một số thành viên cấp cao trong tổ chương trình cũng không dám tùy tiện đắc tội với cô do cô không có chỗ dựa nữa rồi, đạo diễn thậm chí còn ngầm đồng ý rằng chỗ dựa của Tạ Âm Lâu, chính là Phó Dung Dự người đầu tư lớn nhất cho chương trình.
Vì vậy, khi anh cử thư ký của mình đến đưa đồ, cũng không hề dẫn đến một sự xáo động không cần thiết.
Tạ Âm Lâu bước tới bồn rửa mặt, vén mái tóc dài lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng nhỏ nhắn, dùng nước sạch để rửa mặt.
“Cậu không tò mò sao?”
Cô nhìn thấy Dư Oanh qua gương, bình tĩnh nói: “Những người đã bị tớ kết án tử hình, loại hành vi này có thể xem là sự vùng vẫy cuối cùng trước khi chết. Tại sao lại phải tò mò?”
Dư Oanh nghe thấy giọng điệu của cô không được tốt cho lắm nên cũng không tỏ vẻ bí mật nữa, đưa hộp gấm sang.
Nghĩ rằng ngón tay ngọc mảnh mai của Tạ Âm Lâu đang dính nước, cô sẽ không chạm vào, nên cô ấy chủ động mở ra: “Là một chiếc vòng tay.”
Bên trong hộp gấm là một viên ngọc Phù Dung cực kỳ quý hiếm, có màu tím hồng, thân ngọc phát ánh sáng, rất phù hợp với nước da trên cổ tay của Tạ Âm.
Dư Oanh thấy Tạ Âm Lâu thờ ơ, thầm nói:
“Ngọc Phù Dung cổ này tớ đã nhìn thấy trên báo. Người ta nói rằng nó đã được một quý ông ẩn danh bí ẩn mua với giá cao trong buổi đấu giá. Tớ không ngờ nó được làm thành một chiếc vòng tay.”
Tạ Âm Lâu xem như là đó có chút phản ứng lại, rũ lông mi xuống nhìn sang: “Giá bao nhiêu tiền?”
Dư Oanh ra dấu con số: “Nó có thể đền được ba chiếc vòng tay bằng ngọc trắng của cậu.”
Vừa nhìn đã thấy ngọc Phù Dung này là được mời bậc thầy cẩn thận gọt dũa, không giống như tìm ra được ngay trong một đêm.
Tạ Âm Lâu không có đυ.ng vào, mà cầm lấy chiếc váy dài bên cạnh mặc vào, khẽ cau mày nói: “Chắc là thư ký mà anh ta phái đến vẫn chưa rời đi đúng không, cậu giúp tớ trả lại chiếc vòng ngọc này lại, muốn tặng quà tạ lỗi cũng được thôi, lấy hương liệu độc quyền ra đổi... Về phần quan hệ bạn tình giữa tôi và anh ta, cắt đứt chính là đã chấm dứt rồi.”
Cô không thích chơi trò tranh đoạt tình nhân, đó giờ cô là người rất nhỏ nhen.
Dư Oanh cảm thấy hả giận, chớp mắt gật đầu: “Đúng là vậy, tiểu tiên nữ của tớ là người mà tiền có thể làm lung lay à?”
Nửa giờ sau.
Viên ngọc Phù Dung vô giá này đã được trả lại nguyên vẹn lên bàn làm việc của Phó Dung Dự.
Thư ký đang đứng ở cửa phòng làm việc, không dám nhìn bóng dáng của người đàn ông đẹp trai đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nghiền ngẫm hồi lâu mới truyền lời nói của Tạ Âm Lâu lại với anh.