Người Đẹp Cổ Điển Của Ông Trùm Tư Bản

Chương 17

Phía Weibo bị người ta bịt kín miệng, không dám tiết lộ người nào đã chi tiền mạnh tay mua hot search cả năm.

Tạ Âm Lâu theo bản năng nghĩ đến Phó Dung Dự, nhưng vì sợ lộ sơ hở trước mặt Tạ Thẩm Ngạn nên cô giả vờ như không biết gì. Sau đó, cô chợt nhớ ra bèn lướt Weibo một lúc, thấy Mạnh Thi Nhị vừa mua bài tẩy trắng hòng dập hot search bài phốt của mình xuống thì sẽ lại có một cái mới trồi lên công khai hành quyết cô ta.

Trong lúc hóng chuyện trên Weibo, Tạ Âm Lâu cũng không quên đơn hàng sườn xám của anh Châu nọ.

Cô có thói quen một khi tiến vào thế giới thiết kế sườn xám thì sẽ hệt như mất hết liên lạc với thế giới bên ngoài, đừng ai hòng tìm được, dù có gửi mười nghìn cái tin nhắn đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô, đợi làm xong rồi tính sau.

Để chọn chất liệu vải, Tạ Âm Lâu một mình quay lại cửa hàng bán sườn xám ở thành phố Lịch.

Những bông hoa tường vi trên bức tường sân trắng gần đây bị héo rũ đi, Thang Nguyễn đang tưới nước bằng một cái thùng gỗ, cửa sổ hé mở, gió nhẹ luồn vào thổi bay góc tờ giấy phác thảo mà Tạ Âm Lâu đặt trên bàn làm việc.

Bản thảo thiết kế sườn xám đầu tiên đã gần hoàn thành.

Cô ngồi trên ghế, dùng ngón tay lật xem thông tin của vợ anh Châu.

Chưa kể đến những cái khác, chồng tài liệu dày cộp này chứng tỏ anh ta đã nằm lòng về thói quen của vợ mình, từng điều được ghi chép cực kỳ chi tiết rõ ràng.

Tầm mắt của Tạ Âm Lâu trượt xuống, dừng ở trên bức ảnh trong tài liệu.

Đó là một khuôn mặt đẹp chuẩn mực trong nghệ thuật hát hý, còn rất trẻ, bên cạnh ghi chú ba chữ: "Vân Thanh Lê".

Cảm hứng thiết kế sườn xám của cô ngoài việc đến từ sách vở và đồ sưu tập thì còn có một phần dựa trên hình tượng và khí chất của khách hàng, thậm chí có cả sự từng trải của khách hàng rồi dung hợp những yếu tố đó vào hoa văn thêu, tạo cảm giác nhìn thấy sườn xám như nhìn thấy người thật.

Sau khi đọc tài liệu, Tạ Âm Lâu còn dành thời gian lên mạng tìm kiếm tên chị Châu này.

Cô ta là một diễn viên tuồng Côn Sơn, thậm chí còn có chút nổi tiếng trong giới, nhưng không ngờ ngay cả những bức ảnh phỏng vấn của cô ta cũng rất khó tìm được. Tìm một hồi lâu mà chỉ thấy có một tấm ảnh chụp chung của dàn diễn viên trên sân khấu.

Ở phần rìa của bức ảnh nhóm, Vân Thanh Lê mặc trang phục tuồng Côn Sơn, ôm bó hoa tử đinh hương trắng mềm trên tay.

Một lúc sau, Tạ Âm Lâu hoàn thành bản thảo đầu tiên rồi gửi cho anh Châu.

Tiếp theo chỉ cần đợi khách hàng xem thử là được, bận rộn mấy ngày liền rồi. Tạ Âm Lâu duỗi lưng ra, ngón tay xoa bóp phần gáy gần như cứng đờ của mình, đi tới bên cửa sổ nói với Thang Nguyễn: "Tối nay chúng ta ăn lẩu đi."

Thang Nguyễn lập tức đặt thùng gõ xuống, dùng cử chỉ ra hiệu với cô: "Lẩu canh cá? Anh muốn ăn năm cân thịt bò thái lát...cả một phần bún điều nữa..."

Từ khi việc kinh doanh của quán phất lên, sức ăn cũng theo đó mà tăng thấy rõ.

Tạ Âm Lâu kêu Thang Nguyễn lấy tiền trong ngăn kéo quầy mua nguyên liệu, còn cô thì trông cửa hàng. Trời đã tối hẳn, sân nhỏ sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, hai người dọn một chỗ ngoài trời rồi bày đầy một bàn nguyên liệu nấu lẩu.

Ai biết còn chưa kịp nấu thì Tạ Âm Lâu nhận được hồi âm về bản thảo đầu tiên của bộ sườn xám.

Nhưng lần này, chị Châu Vân Thanh Lê đã tự mình thêm WeChat của cô rồi gửi một câu: "Tôi không thích hoa tử đinh hương."

Tạ Âm Lâu cầm điện thoại ngồi thẳng lưng, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Thang Nguyễn ở bên cạnh đang nhúng lẩu, thấy sắc mặt cô không tốt lắm bèn ra hiệu vài lần: "Làm sao vậy?"

"Quái lạ...chị Châu không thích hoa tử đinh hương, thế tại sao anh Châu lại nói chị ta thích?" Bản thảo đầu tiên của Tạ Âm Lâu vẽ mất nửa tuần, giờ coi như bỏ vì thông tin khách hàng đưa ra không chính xác. Cô không thấy tức giận, chỉ rũ mi xem lại tin nhắn của Vân Thanh Lê một lần nữa.

Thang Nguyễn ra hiệu: "Anh Châu không thích hả?"

Cũng không ngoài khả năng này, Tạ Âm Lâu chậm rãi suy nghĩ. Ngón tay cô vô ý chạm mở vòng bạn bè, tình cờ thấy Vân Thanh Lê đăng một tấm ảnh chụp sân khấu biểu diễn thành công, trên tay vẫn ôm một bó tử đinh hương được đóng gói tinh xảo.

Dưới phần bình luận vốn trống không, cô nhìn thấy một tài khoản like bài viết này có ảnh đại diện của Phó Dung Dự.

Tạ Âm Lâu bật cười, thế giới này nhỏ bé thật đấy, cứ đi ba bước là lại gặp được người quen.



Cô bảo Thang Nguyễn ăn lẩu trước, sau đó uể oải đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ hoa lê, đi tới bên cạnh bức tường hoa tường vi trắng bấm số điện thoại gọi cho Phó Dung Dự.

Đây là lần đầu tiên cả hai liên lạc sau khi chơi đùa trong khách sạn cách đây ít lâu.

Giọng trầm thấp của người đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh, anh gọi cô một tiếng: "... Âm Lâu."

Tạ Âm Lâu không khỏi xoa xoa vành tai của mình, nghe cứ quái quái ngượng nghịu thế nào ấy, không biết từ khi nào anh đã đổi cách xưng hô, không gọi cô là cô Tạ nữa. Ngơ ngác một hồi lâu, cô nghe thấy anh hỏi: "Chắc không phải vì nhớ tôi nên mới gọi đâu nhỉ? Có chuyện tìm tôi đúng không?"

"Hả, tại sao tôi không được ngày nhớ đêm mong anh?" Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn đường cạnh hoa tường vi, vầng sáng tựa ánh trăng vàng dịu dàng, nhìn lâu hơi lóa mắt. Sau khi rũ hàng mi dày xuống, cô lại nói: "Tổng giám đốc Phó nghe vậy có thấy vui không?"

Phó Dung Dự phối hợp nụ cười trầm thấp với cô, hiển nhiên nếu thật như cô nói thì cô đã không mất tăm mất tích lâu như vậy.

Chỉ có điều anh không muốn vạch trần, giọng nói tràn ra từ cổ họng càng trở nên trầm thấp hơn: "Tôi cũng ngày nhớ đêm mong em, nghe thấy có vui không?"

Tạ Âm Lâu mất cảnh giác nên tức khắc bị lời này của anh làm cho rung động. Kỳ lạ thật đấy, chỉ vì vài chữ thường đến không thể thường hơn như vậy mà nhịp tim của cô đã tăng nhanh chóng mặt. Cô lặng lẽ ngẩng đầu, lại nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường, tự hỏi đây có phải là tình cảm mập mờ khiến những cặp nam nữ si tình trên thế gian này sa vào không thể tự thoát ra không nhỉ?

Cô hoàn toàn không hiểu, cố ý bỏ qua cảm giác kỳ lạ này rồi nhắc chuyện chính: "Anh có quen Vân Thanh Lê không?"

Phó Dung Dự không giấu giếm cô: "Có."

"Anh có biết Vân Thanh Lê thích gì không?" Tạ Âm Lâu đã học được bài học từ chuyện hoa tử đinh hương, lần này cô sẽ không hoàn toàn tin vào chồng tài liệu dày cộp mà anh Châu đã đưa cho. Cô hỏi như vậy không hiểu sao lại khiến Phó Dung Dự im lặng một lúc lâu.

Lâu thật lâu sau tưởng chừng như đã cúp điện thoại, lúc này cô mới nghe thấy người đàn ông chậm rãi nói: "Tôi và chồng hợp pháp của Vân Thanh Lê - Châu Tự Chi, là bạn bè đã nhiều năm."

Tạ Âm Lâu nhanh chóng phản ứng lại, mở miệng hỏi: "Vậy Châu Tự Chi nghe danh mà đến tìm tôi thiết kế sườn xám thực ra là vì anh?"

"Sao thế được, cô Tạ nổi tiếng hơn tôi biết bao nhiêu."

Phó Dung Dự gián tiếp phủ nhận, hai người bỗng chốc đều im lặng. Tạ Âm Lâu nghĩ, hai người họ cùng lắm cũng chỉ có chút quan hệ rối rắm trên giường, xuống khỏi giường khách sạn thì lập tức vạch rõ ranh giới.

Nếu ai cũng biết chuyện thì sẽ khó có kết thúc tốt đẹp.

Xem chừng Phó Dung Dự cũng tâm đầu ý hợp với cô trong chuyện này. Tạ Âm Lâu không bận tâm đến vấn đề này nữa, ra vẻ tự nhiên dỗ dành người đàn ông: "Phó Dung Dự, giúp tôi nghe ngóng xem sở thích Vân Thanh Lê là gì, được không?”

Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, giọng điệu ấy mang theo sức hút lại ngây thơ trẻ con đến nhường nào.

Phó Dung Dự không từ chối, nhưng bản tính doanh nhân của anh lại trồi lên, không quên tranh thủ làm lợi cho mình: "Thế em định thưởng cho tôi cái gì?”

Tạ Âm Lâu dừng một chút, lòng nghĩ cái tên đàn ông này thật không dễ lợi dụng, ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Phó, nhờ làm giúp chuyện mà lại kéo nhau lên tận giường thì e là không thỏa đáng lắm đâu nhỉ?"

Giọng Phó Dung Dự nghe xa hơn ban nãy đôi chút, chắc là đang bưng trà nhấp một ngụm, giọng nói trầm thấp truyền đến có vẻ rõ ràng hơn: "Lúc em cắn chặt cánh tay tôi trên giường cũng đâu thấy gọi “Tổng giám đốc Phó” xa lạ vậy, đổi cách xưng hô đi, như thế tôi mới cam tâm tình nguyện cống hiến chút sức lực này cho em được, nhỉ?”

Mỗi thế thôi?

Tạ Âm Lâu hơi quay mặt qua, mỉm cười nói: "Thế gọi anh là Phó Hương Hương nhé?”

Phó Dung Dự ở đầu bên kia điện thoại không biết là đang cảm thấy cái danh xưng này quá mức ngây thơ, hay là đã bị sốc đến mức chẳng còn ý muốn nói chuyện với cô nữa.

Tạ Âm Lâu vô thức nắm chặt điện thoại của mình, cảm thấy gọi lâu điện thoại đã hơi nóng lên, không đợi nghe xem Phó Dung Dự có chấp nhận cái xưng hô này hay không, cô đã gọi luôn: "Đi mà đi mà, Phó Hương Hương…”

Nói xong cô lập tức cúp máy.

Tạ Âm Lâu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Phó Dung Dự lúc này, môi cô khẽ cong lên, không nhịn được cười ra tiếng.

Thang Nguyễn cầm cái bát trong tay đi tới, mở to đôi mắt tròn xoe, ra hiệu hỏi: "Cô chủ nhỏ gọi cho ai thế?...Cô nghe được chuyện gì buồn cười hả?”

Tạ Âm Lâu ho hai lần, cố ý nói: "Anh đang ra hiệu gì đấy? Em không hiểu.”

Khuôn mặt Thang Nguyễn lập tức sụp xuống, cô chủ nhỏ lại giả bộ thất học rồi.



Phòng bao trong câu lạc bộ Đàn Cùng, thành phố Tứ.

Phó Dung Dự ngồi trên ghế sô pha bọc da. Sau khi gọi điện xong, anh cầm điện thoại trong đôi bàn tay thanh mảnh trắng lạnh mà rơi vào trầm tư, sau đó xoay khuôn mặt điển trai sang bên cạnh hỏi người ta một câu: "Vân Thanh Lệ thích gì?”

Bùi Liệt bị anh dọa đến mức điếu thuốc đang hút dở suýt cháy vào tay: "Làm sao tôi biết người phụ nữ của cái lão Châu chó chết đó thích gì."

Bùi Trang ở phía đối diện trợn trắng mắt nhìn anh trai nhà mình, giúp anh ta tiếp lời nói: "Thanh Lê còn có thể thích gì nữa, đương nhiên là thích anh Châu rồi.”

Đây chẳng phải là điều ai cũng biết trong giới bọn họ hay sao? Vài người quen trong phòng bao thấy Phó Dung Dự đột nhiên hỏi điều này, một ông anh họ Triệu trong số đó cười như không cười, trêu chọc nói: "Dung Dự...đừng có bảo là cậu muốn đào góc tường nhà người ta nhé?”

Bùi Liệt hào hứng: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế? Đừng có nói linh tinh ra ngoài đấy...Tôi nghĩ dù là một nữ sinh trong sáng thuần khiết trở thành một oán phụ giàu có thì chỉ cần một Châu Tự Chi mà thôi. Cũng không biết Vân Thanh Lê đang làm người đẹp hát tuồng Côn Khúc đàng hoàng mà sao lại tự nhiên mặc kệ mọi người khuyên nhủ để đi lấy chồng.”

Vẻ mặt của Phó Dung Dự rất bình tĩnh, anh không quan tâm đến tình cảm cá nhân của bạn bè mình cho lắm.

Anh nhìn Bùi Trang, người con gái duy nhất ở đây, lại mở miệng hỏi: "Cô có biết Vân Thanh Lê thích gì không?”

Ánh sáng của ngọn đèn tường chiếu đến bên cạnh Phó Dung Dự, che phủ khuôn mặt đẹp trai tuấn tú như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích của anh. Bùi Trang vẫn luôn quan sát anh suốt thời gian qua, cũng có chút rung động, thế nhưng cô ta biết rõ bên cạnh anh chẳng hề thiếu phụ nữ xinh đẹp bám lấy.

Vì vậy, tình cảm này bị cô ta giấu đi thật kỹ, cô ta nói: "Anh Dung Dự, em có thể giúp anh đi hỏi thử.”

Phó Dung Dự khẽ gật đầu, tiếc chữ như vàng mà nói: "Cảm ơn nhiều.”

Ai biết được chỉ vì câu hỏi này, những người trong phòng bao tối nay đều theo đó mà trêu chọc anh vài câu.

Không biết chuyện đã lan truyền đi kiểu gì, nhưng bọn họ ai cũng nghĩ Phó Dung Dự đang có hứng thú với Vân Thanh Lê, và cái tin đồn nhảm nhí này phải nhờ đến Hình Lệ mới có thể cắt đứt.

"Đệt, đứa nào lại vô đạo đức đến mức tung tin đồn bậy bạ về tổng giám đốc Phó nhà tôi thế này!"

"Phụ nữ đã có chồng sao có thể đi gian díu bên ngoài nữa chứ, đúng là tin đồn ba xàm ba láp mà...Mà gần đây tổng giám đốc Phó nhà tôi có đối tượng rồi thì phải, cứ dăm ba bữa lại thấy tự dâng mình đến cửa để ngủ với một cô gái xinh đẹp nào đó, đến cả đầu bảng trong hộp đêm chắc cũng chẳng kính nghiệp bằng anh đây.”

Lời vừa nói ra đã chọc chúng huyệt tò mò của vài người, có kẻ sán lại hỏi: "Hình Hồ Ly, người đẹp nào mà khiến cả tổng giám đốc Phó cũng phải nhớ nhung vậy?”

Hình Lệ ngồi nghiêng ngả trên ghế, chiếc váy xanh bó sát eo khiến cô ta càng trở nên gợi cảm hơn. Thế nhưng, lời cô ta nói ra lại ngay lập tức khiến những tên đàn ông có mặt vỡ mộng về cô ta:

"Nếu muốn nghe đoạn sau thì xì tiền ra đây.”

Cả đám đen mặt: "Lúc cô đi đêm chưa bị trùm bao tải đánh bao giờ thật hả?”

Hình Lệ nhếch khóe môi diễm lệ, vỗ tay: “Làm ơn đi, thân thể yếu đuối mỏng manh này của tôi được pháp luật bảo vệ đấy nhá. Dám chạm vào một ngón tay của tôi xem...cẩn thận tôi báo cảnh sát.”

“…”

Mọi người đều biết, cho dù cô ta không báo cảnh sát thì cũng chẳng ai ngu mà trêu vào cô ta.

Nguyên nhân là trong tập đoàn Phó Thị này, Hình Lệ nhìn thì có vẻ như được Phó Dung Dự hậu thuẫn, nhưng người chống lưng thực sự cho cô ta là Phó Dung Hồi - người đã ở ẩn vì bệnh tật.

Từng có người âm thầm nhìn không vừa mắt Hình Lệ, tức đến ứa gan mà nói: "Phó Dung Hồi sắp chết rồi, đến lúc đó để xem Hình Lệ còn ngang ngược trong công ty thêm được bao lâu.”

Nhưng Hình Lệ cũng chẳng quan tâm xem mấy con cá thối tôm thối đó nghĩ gì về mình, vì cô ta đã thề phải làm một kẻ đê tiện nhưng xinh đẹp.

Bây giờ cô ta đã là tổng thư ký, ai muốn tìm Phó Dung Dự cũng phải thông qua cô ta. Chập tối, có một đồng nghiệp thăm dò hỏi cô ta: "Tổng giám đốc Phó đâu? Có văn kiện cần anh ấy ký."

Lần này Hình Lệ không thu phí, cô ta vừa tô son môi vừa nói: "Đến thành phố Lịch phục vụ người đẹp rồi—”

*

Hoa tường vi bò đầy trên mặt ngoài bức tường trắng được Thang Nguyễn cứu sống, mấy ngày nay nở rộ, nhất là khi mặt trời lặn lúc chiều tà, một chút vầng hào quang màu cam rắc trên từng cánh hoa xếp chồng lên nhau trông giống như một bức tranh sơn dầu đặc sắc.

Tạ Âm Lâu mặc một chiếc váy bông màu xanh đậm đang tưới nước cho rễ hoa. Cánh cửa ngoài sân kêu cót két, Thang Nguyễn thấy khách đến liền chạy tới tiếp đón. Vì Thang Nguyễn giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu nên cô không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói dễ nghe của một người đàn ông truyền đến:

"Tôi đang tìm chủ của cửa hàng Biệt Chi Phường—”

Cổ tay Tạ Âm Lâu run lên, sơ ý làm đổ nước lên chiếc váy xanh đậm đang mặc. Màu váy lập tức sẫm lại, cô mặc kệ quay đầu nhìn về phía sau, ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Dung Dự một thân áo trắng quần đen.

Anh giả làm khách hàng đến cửa hàng xem sườn xám, nhìn thấy câu hỏi Thang Nguyễn viết trên điện thoại: "Anh muốn mua sườn xám cho ai trong nhà?”

Phó Dung Dự cười nhẹ: "Mua cho một cô gái.”

Thang Nguyễn lại hỏi: "Cô gái ấy trông thế nào?”

Không hiểu sao khi Tạ Âm Lâu nhìn thấy Phó Dung Dự nhấc mí mắt lên nhìn mình, đầu ngón tay cô lập tức nắm chặt lấy vòi hoa sen, nghe thấy anh nghiêm túc nói: "Tóc dài, da rất trắng, eo rất thon...”

"Thang Nguyễn, vị khách này là do bạn em giới thiệu đến đây, anh cứ làm việc của mình đi.”

Tạ Âm Lâu kịp thời ngăn lại lời Phó Dung Dự, cô bước nhanh tới, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt anh, đưa người câm đang không ngừng hỏi đi trước, sau đó mới nói với người đàn ông bên cạnh, "Anh tới đây để lấy sườn xám nhỉ? Đi theo tôi.”

Phó Dung Dự rất hợp tác mà theo cô, hai người một trước một sau đi vào phòng thiết kế sườn xám.

Thang Nguyễn ở bên ngoài nhìn bóng dáng hợp đến lạ của hai người thì gãi gãi đầu, cảm thấy có gì đó quái quái.

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại.

Tạ Âm Lâu vừa muốn hỏi anh tại sao chưa báo trước đã đến, nhưng chưa kịp quay người thì Phó Dung Dự đã kéo cô lại, lòng bàn tay nhiệt độ cực cao nắm chặt lấy cổ tay cô, cảm giác như thể sắp bỏng đến nơi vậy.

Nhịp tim cô đột nhiên tăng mạnh, không nhịn được khẽ chớp hàng mi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh.

Khi anh cúi xuống, cô vô thức nâng chiếc cằm trắng nõn non mềm của mình lên, ngay sau đó, cô cảm giác được cổ áo bị cắn mở, lộ ra làn da trắng như tuyết dưới xương quai xanh chừng một ngón tay.

Sau đó cả người cô bị bế bổng lên đặt trên bàn làm việc đầy vải vóc.

Động tác của Phó Dung Dự quá mạnh, góc bàn gỗ hoa lê bị kéo lê trên mặt sàn phát ra âm thanh chói tai khiến Tạ Âm Lâu sửng sốt một chốc, không biết để tay chân vào đâu: "Cửa chưa khóa, Thang Nguyễn sẽ vào đấy.”

Phó Dung Dự đỡ thèm rồi, anh nâng đôi mắt màu hổ phách như có móc câu lên nhìn chằm chằm cô, đôi tay không thành thật ngày càng càng siết chặt cô: "Không gọi tôi là Phó Hương Hương nữa hả?”

Tạ Âm Lâu không ngờ anh lại nhẫn nhịn rồi đến tận đây để tính sổ với cô.

Cô quyết định ngừng dãy dụa, để mặc hơi thở ấm nóng khi nặng khi nhẹ của người đàn ông lướt qua gò má mình, khép đôi mi cong lại mà nói: "Nếu cứ thế này...thì tôi đành làm gái đầu bảng trong hộp đêm một lần vậy, dù sao tôi cũng thích kỹ thuật tệ mà, nhỉ tổng giám đốc Phó?”

"Kỹ thuật tệ?”

Phó Dung Dự nắm bắt từ khóa một cách chuẩn xác, ngay cả nụ cười trên đôi môi mỏng cũng lộ ra vẻ nguy hiểm.

Tạ Âm Lâu liếc nhìn anh rồi lại nhắm mắt: "Tôi cũng thích kiểu thô bạo nữa, cái kiểu mà đè lên bàn rồi ấy ấy...”

Đúng thật là từng câu từng chữ đều nói ngược lại suy nghĩ trong lòng.

Nhưng Phó Dung Dự lại nói: "Ừ, tôi cũng nhìn ra được, trên mặt em như thể viết to ba chữ “cực kỳ thích” kìa.”

“…”