Khi tỉnh lại, Tạ Âm Lâu đang nằm trong bóng tối, đầu ngón tay sờ ga trải giường lạnh ngắt bên người, chỉ có chiếc gối mềm mại vẫn còn thoang thoảng mùi tuyết tùng thần bí cực kỳ có tác dụng thôi miên.
Nằm thêm một lúc, cô gượng tấm thân đau nhức từ từ ngồi dậy, ánh sao men theo tấm kính cửa sổ dài đυ.ng sàn không kéo rèm che chiếu rọi vào trong, không gian trong phòng ngủ yên ắng, trên bàn là những cuốn sách cổ rách nát bị vứt bừa bãi, và phía trên tấm thảm lông vẫn còn vương vãi những bông hoa hồng giấy...
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa.
Tạ Âm Lâu thu ánh mắt lại, mu bàn chân trắng muốt như tuyết với đường cong đẹp đẽ bước xuống giường, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây nhăn nhúm, men theo cử động của cô mà dây áo trượt qua vai để lộ một mảng ngực lớn. Cô cũng không để ý lắm, chỉ đi nhặt chiếc điện thoại di động bị bỏ quên lên, màn hình khóa hiển thị đã gần bốn giờ sáng.
Cô hoàn toàn không có ý định gọi điện hỏi Phó Dung Dự đang ở đâu, dù sao thì quan hệ giữa họ vẫn chưa thân mật đến mức đấy.
Đầu ngón tay trắng nõn lướt mở màn hình điện thoại, sau đó nhấp vào giao diện Weibo.
Vào sáng sớm, tài khoản chính thức của nhóm chương trình cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Ban ngày, cô đã cho Trần Nho Đông mười hai tiếng đồng hồ để đưa ra quyết định, sự kiên nhẫn của cô chỉ có hạn như vậy thôi, nếu đội ngũ chương trình vẫn muốn tìm bia đỡ đạn làm việc qua loa cho xong, vậy thì cô chẳng cần phải nghe theo sắp xếp của người khác mà đi tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể gì đó nữa.
Mười hai giờ vừa điểm, Trần Nho Đông đã công khai tag Tạ Âm Lâu và gửi một lá thư dài xin lỗi thay mặt tổ chương trình.
Vốn dĩ fan hai nhà còn đang khẩu chiến gay gắt trên mạng, động thái này lập tức khiến mọi người ngơ ngác tại trận, mở thư xin lỗi ra đọc, bẻ nhỏ từng đoạn phân tích kỹ càng...
Dưới tài khoản chính thức, dư luận cũng ngay lập tức quay xe:
[Tài khoản của Trần Nho Đông không bị hack đúng không?]
[Đệt, chiếc sườn xám mà tổ chương trình đưa cho Tạ Âm Lâu ngay từ ban đầu đã bị hỏng rồi á? Cô ấy tự tay lấy kim chỉ may lại không gây phiền đến ai, kết quả lúc phát sóng bị phốt phá hoại đồ hiếm, mấy người có còn lương tâm không?]
[Marketing bẩn muôn đời nát, tag một sao nữ thân tựa đóa hoa cúc nào đó @Manh Thi Nhị.]
[Nực cười thật đấy, Trần Nhớ Đông còn thiếu mỗi nước trình chứng minh thư lên thôi, nữ minh tinh họ M nọ ra tay ác độc quá thể, cắt sườn xám của người ta mà coi được à?]
[Xin được giấu tên nha, tôi có một người bạn thân đang thực tập ở đài tin tức, ở đó người ta đồn rằng Tạ Âm Lâu đã dứt khoát đề nghị chấm dứt hợp đồng với tổ chương trình. Ha ha ha ha, thế nên Trần Nho Đông mới nhịn đau mà đưa ra lựa chọn vẹn cả đôi bên. Nhưng có vẻ như đội ngũ quản lý của Mạnh Thi Nhị không chịu, đài này thà mời một người truyền lại nghề thêu di sản văn hóa phi vật thể, còn hơn là mời một sao nữ đang nổi.]
[Hình như nhân viên tổ trang phục phát tán bài phốt của Tạ Âm Lâu trên mạng hôm qua chính là thủ phạm thực sự giúp Mạnh Thi Nhị làm hỏng chiếc sườn xám đấy.]
[Cái chương trình này còn kịch tính hơn cả mấy bộ phim truyền hình cung đấu nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy giám đốc bị ép phải xin lỗi đấy, còn ai chưa xin lỗi nữa không?]...
Tiêu đề #Thư xin lỗi của Trần Nho Đông# này nhanh chóng leo lên bảng hot search, dù là giữa đêm khuya vẫn thu hút một lượng lớn cư dân mạng hóng hớt ăn dưa, nhiều người vốn là fan nhan sắc của Tạ Âm Lâu tức đến mức khó ngủ bèn spam bình luận dưới tài khoản Weibo của Mạnh Thi Nhị: "Cả một đời này không biết chúng tôi có đợi được câu xin lỗi từ cô Mạnh đến Tạ Âm Lâu nhà chúng tôi hay không đây?"
Không có phản hồi nào từ tài khoản chính thức phòng làm việc của Mạnh Thi Nhị, có vẻ như đang được xử lý lạnh.
Độ hot của đề tài này bị người cố ý dập đi, nhưng người hâm mộ vẫn không ngừng nhắc đến khiến nó lại trồi lên top.
Đầu ngón tay mang hơi lạnh của Tạ Âm Lâu lướt hết một lượt nội dung tin trên Weibo, bầu trời bên ngoài cửa sổ chạm sàn cũng dần sáng lên.
Cô đặt điện thoại xuống, quay vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, chiếc váy ngủ cô mặc hờ trên người bị ném vào trong bồn tắm, sương nước mờ ảo làm tấm gương lớn trong phòng tắm xuất hiện vài vệt nước, soi rõ dáng vẻ hiện giờ của cô.
Thân thể tựa như gốm sứ, vẻ ngoài non mềm này cũng có một vài nhược điểm.
Dường như Phó Dung Dự chỉ cần nhào nặn một hồi là đã để lại dấu vết mơ hồ, từ sau gáy nhìn xuống trông hệt như bị nhéo ra vết tích hình hoa hồng với sắc màu lộng lẫy.
Tạ Âm Lâu dùng ngón tay lau sạch vết nước trên gương, gương mặt thanh tú nghiêm túc suy nghĩ, khi cô hỏi Phó Dung Dự có sở thích đặc biệt nào không, anh nói cứ làm như bình thường thôi, hình như anh hiểu lầm mình cái gì rồi thì phải?
…
Phó Dung Dự đang ở tít sân bay quốc tế thành phố Tứ, không hề biết Tạ Âm Lâu đã tỉnh dậy, còn nhớ anh nhiều đến thế.
5 giờ 10 phút, Hình Lệ đẩy một người con trai gầy gò xanh xao ngồi trên xe lăn ra ngoài cửa soát vé, nhìn thấy Phó Dung Dự đến đón bèn nói nhỏ: "Cậu ấy… ngủ mất rồi."
Phó Dung Dự bước lại gần, ánh mắt rơi trên người Phó Dung Hồi, sau khi đi nước ngoài về, trông cậu có vẻ càng ốm yếu hơn, mái tóc đen trên trán che đi đôi mắt cậu, làn da nhợt nhạt chẳng chút sắc máu, đôi môi mỏng mím chặt gợi cảm giác cực kỳ dễ vỡ.
Đôi mắt màu hổ phách của anh dần trầm xuống, anh cởi chiếc áo tây trang đắp lên người cậu em trai ốm yếu của mình rồi lên xe.
Động tác nhẹ nhàng đến mấy cũng vẫn khiến Phó Dung Hồi tỉnh lại, ngón tay thon dài thẳng tắp khẽ nắm xương cổ tay anh: "Anh."
"Ừ."
Phó Dung Dự để cậu nắm, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hình Lệ đang theo sau, chỉnh nhiệt độ cao thêm.
Mùa này nhiệt độ buổi sáng hơi thấp, rất dễ bị cảm lạnh.
Phó Dung Hồi không nhìn được, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Phó Dung Dự tỏa ra từ ống tay áo anh, có lẽ là bệnh đến mơ hồi mất rồi, cậu nói chuyện với anh mà tư duy logic không được mạch lạc lắm: "Lúc trên máy bay em đã mơ thấy bố, ông ta uống say liền cầm dây xích chó quất vào lưng anh, quất đến nỗi lưng anh đầy vết máu...dày đặc như vảy cá ấy, ông ta cầm xích sắt dùng quất anh mà nói với em… Bao giờ em xuống mồ thì sẽ dùng nó để trói con chó bệnh là em."
Không khí trong xe chìm vào im lặng, như thể đang trầm mình trong vực sâu ngàn trượng. Hình Lệ ngồi trên ghế phó lái quay đầu lại nhưng không dám nhìn sắc mặt Phó Dung Dự, dùng giọng điệu theo thói quen cười nói với cậu: "Giám đốc Phó, chuyên gia nói rằng giấc mơ thì thường ngược lại với hiện thực, nếu thực sự có ngày đó, thì người cầm xích sắt trói con chó chết như ông ta lại chắc chắn sẽ là cậu."
Phó Dung Dự chậm rãi nâng khuôn mặt gầy mà anh tuấn lên, đôi mắt có phần xám xịt: "Chuyên gia nào nói vậy?"
"Chuyên gia Hình." Hình Lệ giả vờ bấm ngón tay tính toán, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên vẻ nghiêm túc: "Cô ấy tính ra được anh sẽ sống lâu trăm tuổi, không tin thì cậu hỏi chủ tịch Phó xem."
Phó Dung Dự ra vẻ phối hợp diễn cùng cô ta, mệt mỏi kêu lên: "Anh ơi."
Đôi lông mi tựa lông quạ khẽ cong lên, không nhìn ra được sự dao động trong cảm xúc của anh, thế nhưng giọng nói thoát ra từ bờ môi mỏng lại lạnh lùng hệt như nhúng vào nước đá: "Ừ, nếu chuyên gia Hồ tính chuẩn thì sau này chúng ta sẽ xây một cái bia công đức cho cô ta."
"Gì mà chuyên gia Hồ, người ta là chuyên gia Hình!"
Hình Lệ thấy cả tên mình cũng bị gọi sai bèn thôi luôn, dùng dăm ba câu đặt dấu chấm hết cho mấy lời nói sảng ban nãy của Phó Dung Hồi. Đến khi xe cuối cùng cũng đến được biệt thự, cô ta không xuống xe mà phải quay trở về chỗ ở của mình.
Sau khi đưa phiếu xét nghiệm cho Phó Dung Dự, cô ta cố ý tránh Phó Dung Hồi mà lắc đầu với anh.
Nhìn thấy hai mắt cô ta đỏ ngầu đầy tia máu, phải trang điểm đậm để che đi màu lục lam dưới đáy mắt, Phó Dung Dự đưa bàn tay với ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy phiếu xét nghiệm, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Nghỉ phép ba ngày rồi hẵng trở lại công ty làm việc."
Hình Lệ tạ chủ long ân, đồng thời sáp đến nhiều chuyện hỏi một câu rất chi là vào trọng tâm:
"Tổng giám đốc Phó, hồi nhỏ anh từng bị đánh bằng xích chó thật à?"
Phó Dung Dự ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên, nói với vẻ mặt vô cảm: "Kỳ nghỉ ba ngày bị hủy bỏ."
"--Á!"
…
Sự cố sườn xám trên hot search tiếp tục lên men, độ hot vẫn ở mức cao, toàn thể dân mạng đợi cả ngày vẫn chẳng thấy được một câu xin lỗi nào từ phía phòng làm việc của Mạnh Thi Nhị.
Tạ Âm Lâu không nằm vùng trên Weibo chờ được xin lỗi, thế nhưng, cô lại nhận được một mối làm ăn đắt giá.
Buổi tối, trong phòng bao của câu lạc bộ Đàn Cung, cô hẹn gặp một khách hàng nghe danh mà đến.
Khách hàng nọ họ Châu, là người sáng lập của tập đoàn công nghệ tài chính hàng đầu trong giới kinh doanh. Anh ta muốn may một chiếc sườn xám để làm quà kỷ niệm ngày cưới cho người vợ đã kết hôn được năm năm của mình.
Nghe xong lời này, Tạ Âm Lâu nhướng mi nhìn người đàn ông trưởng thành có khuôn mặt tuấn tú đối diện. Dưới ánh đèn, anh ta đang mặc một bộ âu phục màu đen công sở với lớp vải được là ủi tỉ mỉ, hiển nhiên đây là một người mang chủ nghĩa cầu toàn cực kỳ coi trọng hình thức bề ngoài.
Không chỉ chú ý tiểu tiết, anh ta có lẽ còn mắc bệnh nghiện sạch sẽ cấp độ nặng, vì cả quá trình nói chuyện chưa thấy anh ta chạm vào cốc lần nào.
Tạ Âm Lâu dừng lại một lúc, sau đó lẳng lặng cầm tách trà lên nhấp một ngụm, sau khi thấm giọng xong mới hỏi: “Nghe anh Châu đây nói thì có vẻ chị Châu rất thích hoa tử đằng? Có thể cho tôi biết một vài sở thích khác của chị nhà không?"
"Tôi sẽ nhờ thư ký gửi cho cô một bản tài liệu về những sở thích thường ngày của vợ tôi."
Châu Tự Chi ra giá cao, thái độ cũng rất chân thành: "Rất mong cô Tạ có thể giúp tôi thiết kế một bộ sườn xám khiến vợ tôi yêu thích."
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng xoay mép tách trà, không phải cô bị tiền làm cho hoa mắt đâu nhé, chỉ là thái độ cưng chiều của Châu Tự Chi đối với vợ anh ta đã lọt vào mắt xanh của cô thôi.
Một hồi lâu sau.
Cô hé môi bình tĩnh nói: "Tôi nhận đơn đặt hàng này."
Sau khi thương lượng xong, Châu Tự Chi vẫn còn việc phải làm nên không nán lại lâu.
Tạ Âm Lâu lấy điện thoại di động thông báo cho Thang Nguyễn việc chuẩn bị ký hợp đồng, lại ngồi thêm một lát rồi rời khỏi phòng bao.
Bên ngoài đèn hoa chớm nở, cả thành phố như trầm mình trong ánh sáng lộng lẫy rực rỡ. Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Tạ Âm Lâu nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn đang đậu giữa màn đêm đen.
Gió lạnh thổi bay mái tóc đen dài của cô. Khuôn mặt cô hơi cúi thấp xuống, hàng mi cong dài chớp chớp, đã nhận ra chiếc xe nọ.
Hoặc phải nói là chẳng có người nào trong giới thượng lưu thành phố Tứ lại không nhận ra đây là xe chuyên dụng của ai.
Thông thường thì sự xuất hiện của chiếc xe này sẽ biểu trưng cho một loại thân phận nào đó, mà người ngồi trong xe chắc chắn là Tạ Lan Thâm, người nắm quyền của nhà họ Tạ.
Cũng là bố ruột của cô.
Tạ Âm Lâu đứng sững một lúc, sau đó thành thật bước tới, cô không thể nhìn thấy khoang xe qua kính cửa sổ tối màu, bèn rũ hai hàng lông mi, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Bố."
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Vầng sáng lạnh lẽo của ngọn đèn đường thắp sáng màn đêm, cả thế giới trong phút chốc như ngừng lại, sau cửa sổ xe dần dần hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt cực kỳ điềm tĩnh.
Một giây sau.
Tạ Âm Lâu thấy khóe miệng cậu ta khẽ cong lên dưới ánh đèn đường mờ ảo, giọng nói trong trẻo cất lên: "Tiếng gọi bố này êm tai quá đi chứ, làm em cảm thấy...sau này chị không cần quá chấp nhất trong chuyện vai vế giữa hai chúng ta nữa đâu."
Tạ Âm Lâu hít một hơi thật sâu, hồi thần lại từ trong nỗi kinh ngạc bèn lập tức giơ tay mở cửa xe: "Tạ Thẩm Ngạn, sao em lại ngồi trong xe của bố?"
Tạ Thẩm Ngạn quay mặt sang, khuôn mặt trông giống hệt người em trai sinh đôi Tạ Thẩm Thời của mình, nhưng cậu ta không hay cười, sắc mặt luôn một vẻ lạnh nhạt: "Ban nãy chị tưởng bố đến xúc chị đi hả?"
Tạ Âm Lâu chết cũng không chịu thừa nhận lời này, cô cúi xuống ngồi vào ghế phó lái bên cạnh cậu ta: "Đâu có."
Tạ Thẩm Ngạn lại chẳng dễ gạt như Tạ Thẩm Thời, có lẽ là do từ nhỏ đã được bố nuôi dạy trọng điểm để trở thành người thừa kế, nên rõ ràng vai vế ngang nhau, thế nhưng cậu ta lại có thể mang khí thế của một người bề trên để áp chế người khác.
Điều này cũng khiến Tạ Âm Lâu đặt cho cậu ta một biệt danh: Thước kẻ nhỏ chốn nhân gian!
"Có người chuyên phụ trách báo cáo một số động thái của chị cho bố biết."
Trước khi Tạ Âm Lâu kịp nhìn sang, Tạ Thẩm Ngạn đã hờ hững nói câu tiếp theo: "Yên tâm, sẽ không đi quá giới hạn đâu, tạm thời bố sẽ không xen vào chuyện cá nhân của chị."
Tạ Âm Lâu chậm rì rì tiến đến gần, gác cằm lên trên vai áo tây trang của Tạ Thẩm Ngạn, cô ngửi được mùi khói thuốc nhàn nhạt, dùng đầu ngón tay chọc chọc cậu ta rồi cười nói: "Bố có can thiệp cũng vô dụng, chị đâu có định nghe lời ổng đâu."
Người nhà họ Tạ ai chẳng biết Tạ Lan Thâm đã nuôi ra một đám báo cha báo mẹ, răn đe cảnh cáo gì gì đấy cũng chỉ là đối phó cho qua chuyện mà thôi.
Môi mỏng của Tạ Thẩm Ngạn cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, cậu ta tiếp lời rất tự nhiên: "Cái lúc bị dính tin đồn với sao nam ấy, chị không sợ làm bố tức chết à? Nhỡ đâu ông ấy xuống mồ thì không phải chúng ta sẽ trở thành cô nhi trong một gia đình đơn thân hay sao?"
"Thôi đi, người máy kiếm tiền như em mà cũng chú ý tới tin tức giải trí á?"
"Trong mắt chị em là người tối cổ đến vậy hả?" Tạ Thẩm Ngạn lấy điện thoại di động mở Weibo của cậu ta ra, động tác này khiến Tạ Âm Lâu cảm thấy vô cùng mới mẻ, không ngờ cậu ta còn có cả tài khoản Weibo.
Ngay sau đó, cô bèn thấy cậu ta quen đường thuộc lối bấm mở bảng hot search, cũng đúng lúc nhìn thấy tên của Mạnh Thi Nhị.
Cậu ta quan tâm đến chuyện này cũng không sao, điều đáng sợ là cậu ta còn là thành viên thường trực của hội chuyên hóng hớt ăn dưa: "Sao nữ này nổi tiếng nhờ marketing kiểu ăn theo, còn bạn trai thật sự của cô ta chính là cái người tên Ôn Chước bị dính tin đồn với chị đúng chứ? Tiểu Quan Âm...thứ cho người em trai này nói thẳng, cái tên ẻo lả đó có chỗ nào đáng để mấy người giành giật vậy?"
“…”
"Chị đâu cần chỉ vì chứng minh xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình mà đi dây dưa rồi dính tin đồn với cái loại...ẻo lả này, cả đời anh ta cũng đừng hòng bước một chân vào nhà họ Tạ, nếu không trước khi bố tức đến mức nhắm mắt xuôi tay nhất định sẽ sai em với cái túi rơm khát vọng được làm con độc đinh là Tạ Thẩm Thời đánh gãy hai chân anh ta."
Tạ Âm Lâu bị Tạ Thẩm Ngạn nói một tràng đến cứng họng: "Chị không thích Ôn Chước."
"Còn nữa… xu hướng tìиɧ ɖu͙© của chị đây bình thường!" Nói xong, khóe mắt cô lại liếc thấy một chủ đề hot khác trên màn hình điện thoại di động, cũng là về vấn đề l*иg tiếng của chương trình.
Mạnh Thi Nhị chưa kịp ra mặt để dập tắt dư luận thì một làn sóng chế giễu khác đã nổ ra.
Lần này có người nặc danh công khai khôi phục lại cảnh tượng ghi hình chương trình được quay bằng điện thoại di động rồi đăng lên Weibo.
Video chỉ dài khoảng một hai phút ngắn ngủi.
Trong video, Mạnh Thi Nhị dịu dàng nói bởi vì sau khi Nữ thần Khương Nại yêu thích sườn xám…, sau đó chuyển cảnh, máy quay lia đến khuôn mặt xinh đẹp lạ thường của Tạ Âm Lâu, cô đang cười, nói từng chữ rõ ràng: "Sườn xám nói sai rồi..."
Vậy mà khi chương trình phát sóng, họ đã l*иg tiếng lại cái câu nói sai "có vài con bướm trên sườn xám" của Mạnh Thi Nhị.
Tạ Âm Lâu không cần nhấp vào phần bình luận của người hâm mộ trên Weibo cũng có thể tưởng tượng được hình tượng đóa hoa cúc của Mạnh Thi Nhị đã sụp đổ đến mức nào rồi.
"Có muốn em giúp chị mua hot search nguyên tháng này luôn không?"
Đốt ngón tay sạch sẽ của Tạ Thẩm Ngạn khẽ gõ lên màn hình, hiển nhiên cậu ta không chịu nổi cái loại người nổi tiếng cứ suốt ngày nhảy tới nhảy lui cọ nhiệt mẹ ảnh hậu của mình như này.
Tạ Âm Lâu định thần lại một chút, dùng ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm cái dáng vẻ ta đây cực kỳ nhiều tiền của cậu ta, cắn môi dưới: "Mua hẳn một năm luôn đi...Mua có mỗi một tháng thì không hợp lắm với địa vị gia chủ tương lai nhà họ Tạ cao quý của em đâu."
Tạ Thẩm Ngạn: "?"
Nếu cô đã nói muốn mua hot search cả năm, Tạ Thẩm Ngạn cũng không quan tâm tí tiền này lắm.
Sau khi dặn dò thư ký làm ngay, tài xế cũng lái xe trở về nhà cũ của nhà họ Tạ. Nhưng vừa mới bước chân xuống xe đã thấy thư ký gọi lại, nói: "Thưa ngài, phó giám đốc bên Weibo nói đã có người trả rất nhiều tiền để mua hot search trọn năm cho tin phốt của Mạnh Thi Nhị rồi."
Tạ Âm Lâu nghe vậy lập tức quay đầu lại, phản ứng đầu tiên chính là Tạ Thẩm Thời đã làm làm chuyện này!
Nhưng Tạ Thẩm Ngạn lại chậm rãi phân tích: "Chỉ cần Tạ Thẩm Thời không làm chuyện thất đức thì dù nó có làm cái gì cũng phải đi rêu rao khắp nhà họ Tạ này cho mọi người biết… nên là..." Cậu ta dừng lại một chút, dáng người mảnh khảnh đứng cách đó vài bước, ánh mắt thăm dò nhìn Tạ Âm Lâu vẫn đang mang vẻ mặt ngây thơ ngồi trong xe, giọng điệu chậm rãi cực kỳ ý vị:
"Nghĩ kỹ đi, chị lại chọc đến ai nữa rồi?"
Tạ Âm Lâu bị cậu ta nhìn như vậy, lập tức nuốt ba chữ Phó Dung Dự trên đầu lưỡi xuống.