Người Đẹp Cổ Điển Của Ông Trùm Tư Bản

Chương 14

Bóng đêm bao phủ, phòng ngủ rộng lớn tối tăm giống như là một khung ảnh hoàng kim u ám, theo thời gian lặng lẽ trôi đi, Phó Dung Dự ngủ không tới hai tiếng thì đồng hồ sinh học đã khiến anh tự nhiên tỉnh dậy.

Anh yên lặng mà bật đèn ngủ lên, ánh sáng lờ mờ phác họa sườn mặt của Tạ Âm Lâu nằm bên cạnh, ngủ rất ngon, đôi mắt khẽ khép, giọt nước mắt trong veo đọng lại nơi đuôi mắt cong cong, như sắp rơi ra.

Phó Dung Dự nhìn thật lâu, đôi tay với những khớp xương rõ ràng chạy dọc từ khuôn mặt trơn bóng đến sau gáy, xúc cảm mềm mại trơn tuột như là cảm giác tuyệt diệu của món đồ ngọc, anh khẽ gọi: "Tạ Âm Lâu?”

Tạ Lâm Lâu khẽ cử động, lớp áo ngủ bằng tơ lụa mỏng manh bị thấm đẫm bởi mồ hôi trên cơ thể cô, có chút ngột ngạt, theo bản năng mà nép qua bên cạnh, vùi khuôn mặt vào trong chăn bông.

Cánh tay Phó Dung Dự khẽ dùng sức một chút đã có thể kéo cô qua được, ngón tay thon dài của anh quấn lấy mái tóc đen mượt của cô, vô cùng kiên nhẫn, tháo ra từ từ, xúc cảm từ những sợi tóc rất mềm mại, con ngươi anh dần u ám, lại thắt chiếc cà vạt thêu màu đỏ sẫm quanh trên cổ tay cô lại.

Sau một lát.

Phó Dung Dự đứng dậy, để chiếc chăn tùy ý trượt ở mép giường, lười biếng mà mặc quần vào, rồi bước ra ngoài phòng ngủ.

"Reng...”

Trong hoàn cảnh u ám, chiếc điện thoại di động bị chủ để quên ở trên thảm trải sàn màu xám vang lên không ngừng, một lúc lâu sau, ngón tay với những đốt xương thon dài rõ ràng của người đàn ông mới nhặt lên, màn hình sáng được mở ra.

Âm thanh lo lắng của Dư Oanh truyền đến, không hề ngơi nghỉ: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng tiểu tiên nữ cậu cũng nhận điện thoại rồi... Mau xem hot search đi, nhất định là đoàn đội của Mạnh Thi Nhị đã bí mật mua bài bôi đen, bây giờ ở trên mạng có rất nhiều người mắng cậu vì muốn nổi tiếng và muốn thu hút sự chú ý, nên tự ý phá hỏng bộ sườn xám phiên bản giới hạn mà chương trình đã chuẩn bị!”

"Cô ấy còn đang ngủ.”

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông lộ ra sự lạnh lùng truyền vào tai, khiến cho Dư Oanh ở đầu dây bên kia ngay lập tức dừng lại, nói: "Thật xin lỗi, gọi nhầm số.”

Khi cô ấy máy móc định dập máy, thì nhìn thấy màn hình biểu thị trên điện thoại là số điện thoại của Tạ Âm Lâu.

Lại ngơ ra.

Mà bên này khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Dung Dự vẫn đeo vẻ lạnh nhạt, không đợi đối phương phản ứng lại đã kết thúc cuộc gọi vài giây, anh nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ cất bước quay lại theo hướng cũ.

Tạ Âm Lâu đã tỉnh lại, nước da trắng tuyết bọc trong chăn ngồi ở trên giường lớn, cô đang cắn vào đuôi cà vạt muốn cởi ra.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh xuất hiện ở cửa, đôi mắt ngấn nước kia mới nhìn qua, giật mình trong giây lát, tấm lưng mảnh mai ngồi thẳng lại ngay lập tức, để hai tay ở trên đầu gối, ngoài cười nhưng trong không cười mà ngẩng đầu hỏi: "Mạo muội phỏng vấn một chút, cái thói quen thích trói người này của tổng giám đốc Phó là sở thích đặc biệt gì vậy?”

Phó Dung Dự bước chậm tới đứng cạnh mép giường, khi cúi người xuống, chỉ vào những dấu vết trên các đường cơ cánh tay, đè thấp giọng nhưng vẫn có sức lôi cuốn: "Vừa vặn tôi cũng muốn phỏng vấn cô Tạ một chút, thích cắn tôi ở chỗ này thì được coi là thói quen gì nhỉ?”

Hàng mi cong của Tạ Âm Lâu khẽ nhúc nhích, nương theo ánh sáng, nhìn thấy được hình xăm ở trên ngực và cánh tay của anh một cách rõ ràng, không nhẹ không nặng bị cắn ra một vài vết thương nhỏ.

Cũng may Phó Dung Dự không khiến cô xấu hổ quá lâu, anh chủ động tháo cà vạt ra cho cô, chút ấm áp từ bụng ngón tay vẫn còn lưu lại ở trên mặt, nhẹ nhàng xoa lên cổ tay trắng gầy: "Sao lại dậy rồi?”

Một khi lớp giấy ngăn cách giữa nam nữ bị đâm thủng, thì sẽ không còn cảm giác vượt ranh giới khi ở chung nữa.

Tạ Âm Lâu nhìn anh, không trả lời là bởi vì mùi tuyết tùng bí ẩn kia tan biến trong giấc mơ nên mới giật mình tỉnh lại, hàng lông mi rũ xuống nhìn tới chiếc điện thoại, lập tức hỏi: "Có ai gọi điện thoại cho tôi sao?”

Phó Dung Dự dùng ngón tay thon dài đưa điện thoại di động cho cô, lời ít ý nhiều thuật lại: "Dư Oanh, bảo cô xem hot search.”

Tạ Âm Lâu vươn tay nhận lấy, vẻ mặt hoang mang, rất nhanh đã mở máy điện thoại.

Nhấp một cái để mở giao diện Weibo, thì không bao lâu sau nhìn thấy buổi phát sóng chương trình đầu tiên hiện trên hot search, chủ đề là #Tạ Âm Lâu làm hư chiếc sườn xám phiên bản giới hạn# cũng leo lên trên, lúc này đang ở đầu bảng với độ hot rất cao.

Nguyên nhân là chiếc sườn xám Tô Châu trong video của Tạ Âm Lâu gây sốt khắp mạng lưới internet, dẫn đến sự bất mãn của fan Mạnh Thi Nhị, họ nhao nhao lập nhóm đến trang chính thức của chương trình công khai tố cáo:

"Tạ Âm Lâu có kim chủ ở phía sau đúng không? Quần áo của người thường mà còn đẹp hơn quần áo của ngôi sao nữ?”

"Có người tìm ra được thứ trên người cô ta là hàng có giới hạn, mặc đồ đẹp hơn đặc biệt hơn để lấn át những khách mời nữ khác à, không quảng cáo thì chết sao?”

"Nữ thần của chúng tôi đổ máu để ghi hình một chương trình giống cô ta, đào mộ được...trước kia Tạ Âm Lâu đã có một vụ tai tiếng với đỉnh lưu Ôn Chước, là bạn trai thực sự của nữ thần, sau này dựa vào việc bán thảm nói được fan tặng vòng hoa mới tẩy trắng được, thực sự nghi ngờ rằng cô ta không thể cướp được người đàn ông của @Mạnh Thi Nhị nên mới ghen tị.”

Mà trong những lời tố cáo tràn đầy thù hận của những fan hâm mộ này, có một người bị nghi là nhân viên của tổ trang phục theo xu hướng mà đăng trên Weibo.

Đại khái ý là, đạo diễn đều đối xử bình đẳng với các khách mời nữ, sườn xám được chuẩn bị đều là hàng có giới hạn. Mà cái của Tạ Âm Lau, là cô vì muốn nổi tiếng hơn, nên tự tiện sửa lại sườn xám lần nữa.



Đến lúc này, tổ chương trình hoàn toàn vứt nồi, đoàn thể fan hâm mộ của Mạnh Thi Nhị ở bên này đều tập trung sức mạnh mắng Tạ Âm Lâu.

Tranh cãi nhộn nhịp ở dưới đề tài Weibo, những fan qua đường muốn đứng về phía Tạ Âm Lâu cũng không thể nói thay cô.

Dù sao để nổi tiếng mà đi phá hư đồ có phiên bản giới hạn, nói đại ra... thật sự là không phù hợp với tính chất ban đầu của chương trình tuyên truyền nghề thêu văn hóa phi vật thể.

Trong đó còn có bình luận nhận được rất nhiều lượt thích: "Khi nào thì Tạ Âm Lâu mới công khai xin lỗi? Lần trước khi cô ta làm sáng tỏ tai tiếng ngủ lại nhà trọ của Ôn Chước không phải rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ lại không dám làm sáng tỏ nữa?”

Xem hết những bình luận này. Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu vừa định vuốt xuống, điện thoại di động bỗng nhiên bị lấy đi.

Theo đó ngẩng đầu lên, đã nằm ở trên tay của Phó Dung Dự, cô còn có tâm trạng để nhìn anh cười: "Tổng giám đốc Phó không trả lại điện thoại cho tôi, cứ một phút tôi lại bị mắng nhiều hơn đấy.”

Ngón tay thon dài của Phó Dung Dự lướt qua chiếc cằm mềm mại của cô, tốc độ nói rất chậm: "Cô Tạ, khi gặp phải chuyện phiền phức, dù sao cô cũng phải cho người đàn ông ở trước mặt cô một cơ hội để ra oai chứ.”

Đêm nay hai người còn cùng lăn lộn trên chiếc giường này, độ ấm của anh vẫn còn vương trên da thịt Tạ Âm Lâu chưa hề tan, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh sợ tôi vạch rõ mối quan hệ như vậy sao?”

"Dù sao cô Tạ cũng từng có tiền án.”

Ánh mắt sâu thẳm của Phó Dung Dự không bị gì ngăn cản mà rơi ở trên vùng xương quai xanh của cô, áo ngủ rộng thùng thình của người đàn ông, tấm vải bằng lụa trượt xuống bờ vai gầy, cô không mặc đồ lót, chiếc cổ thiên nga trắng tuyết lộ ra.

Ngừng nói một chút, cũng không dời đi.

Môi bạc của anh chậm rãi câu lên, ý vị sâu xa mà ra ám thị nói: "Tôi là người luôn nhớ đến bạn tình cũ, không thể làm được chuyện xuống giường thì trở mặt giống như cô Tạ... lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”

Vừa nói xong, Tạ Âm Lâu lặng lẽ mà thu chân vào trong chăn bông, quay sang nói với anh: "Lời này của anh ít nhiều cũng mang theo chút ân oán cá nhân, giờ tôi chỉ muốn đi tắm mà thôi.”

Phó Dung Dự là một người đàn ông rất chu đáo với bạn tình, cô muốn đi tắm, thì đích thân đến phòng tắm mở nước.

Tạ Âm Lâu ngâm cơ thể mệt mỏi của mình ở trong bồn tắm lớn, cả người miễn cưỡng mà dựa vào thành bồn, cầm cà vạt màu đỏ sẫm nhìn một cách chăm chú, vừa nghĩ đến việc vất vả thêu lâu như vậy, kết quả lại thật sự sử dụng ở trên chính bản thân mình.

Trong không gian yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy Phó Dung Dự ở ngay ngoài cửa gọi điện thoại cho thư ký.

Là đang nói về vấn đề hot search kia.

Khi chiếc cà vạt này bị thấm đầy nước rồi dọc theo đầu ngón tay thon dài trắng nõn chìm xuống đáy, cuối cùng Tạ Âm Lâu cũng đứng dậy, kéo chiếc khăn tắm ở bên cạnh qua bao lấy quanh ngực.

...

Vào tám giờ sáng, hot search đã tụt xuống vị trí thứ mười, cuối cùng cũng dừng lại.

Tạ Âm Lâu nhận được điện thoại do đích thân đạo diễn Trần Nho Đông gọi đến, mời cô đến đài truyền hình gặp mặt, cô không từ chối, trong lòng cũng biết hơn phân nửa là nhờ Phó Dung Dự ở bên kia tạo áp lực.

Cô thay một chiếc váy dài đơn giản, bắt một chiếc xe đi từ khách sạn.

Khi đến dưới lầu đài truyền hình, người chạy đến đón chính là Dư Oanh, cô ấy rất nóng tính, mở miệng mắng: "Lần này tổ chương trình làm ăn quá vô đạo đức, rõ ràng là trong số sáu khách mời, cậu không có bối cảnh hay chỗ dựa vững chắc nên mới xúc phạm cậu... Khi fan của Mạnh Thi Nhị kéo đến chương trình thì đẩy cậu ra hy sinh!”

Tạ Âm Lâu cũng nghĩ đến việc này, mở miệng nói: "Không có nhà họ Tạ để dựa vào, ở trong mắt bọn họ ba chữ Tạ Âm Lâu này chẳng qua chỉ là một cái tên của người bình thường mà thôi.”

"Vậy cũng không thể nào ức hϊếp người như thế chứ." Dư Oanh tức giận muốn chết, hung hăng mà nhấn mạnh nút thang máy, nhớ tới cái gì đó còn nói: "Đúng rồi, hình như Phó Dung Dự, người đầu tư lớn nhất cho chương trình đã đến tìm đạo diễn Trần, hỏi chuyện của cậu...”

Nhắc tới chuyện này.

Dư Oanh quét mắt từ vách kính của thang máy đến phía sau chiếc cổ trắng nõn lộ ra dưới lớp áo của Tạ Âm Lâu, trên da có vài dấu hôn màu hồng nhạt.

Giọng nói của cô ấy trong nháy mắt đè thấp xuống, đứng sát lại gần hỏi: "Cuộc điện thoại kia là do anh ấy tiếp đúng không? Tiểu tiên nữ...hiện tại mối quan hệ của cậu với ông lớn này là gì vậy?”

Tạ Âm Lâu nghiêng sườn mặt tuyệt đẹp sang, nghĩ một chút, khi trả lời, cứ mỗi hai từ lại ngừng một chút: "Bạn tình? Bạn giường?”

Cửa thang máy đến tầng mười lăm thì từ từ mở ra, giọng nói trong trẻo của cô giống như đang nói đùa: "Mối quan hệ có phần quen thuộc, bất luận là thân phận gì thì cũng đều có thể hình dung được.”

Dư Oanh tránh người tạp vụ đi ngang qua, còn muốn tiếp tục buôn chuyện về sinh hoạt cá nhân của cô, khi đi ngang qua dãy hành lang dài, đúng lúc một cánh cửa phòng làm việc đột ngột được mở ra, không thấy bóng người, mà tiếng cười lại phát ra trước.

"Tiết mục nhảy thanh y lần này của chị Nguyên Tịch ở nhà hát lớn quá đẹp, đặc biệt cái động tác cuối cùng ấy, hình xăm trên cổ tay mang lại cảm giác cổ xưa và bí ẩn lắm.”

"Có thể phong thần luôn đó.”

"Chị Nguyên Tịch cũng giấu hình xăm này kĩ quá nha, nếu như không ngoài ý muốn bị lộ trên sân khấu... Mọi người ở bên cạnh với cô ấy hai ba năm, cũng không ai phát hiện ra.”

"Liệu một hình xăm đặc biệt như thế này có thể là hình xăm đôi hay không, à, hỏi Nguyên Tịch thử.”

...

Thấy một nhóm thiếu nữ mặc váy múa cổ trang cùng nhau đi ra, Tạ Âm Lâu đã nhường bước tránh đi để không bị đυ.ng phải, một lúc sau, từ bên trong lại có một người phụ nữ mặc váy lưng cao màu xanh đi ra.

"Thời gian tập diễn sắp tới rồi, còn không mau đi đi.”

Cô ta bị chọc cười, ngón tay cầm sợi tơ lụa màu trắng buộc vào cổ tay, vừa vặn che được hoa văn chữ Phạn nho nhỏ ở trên da.

Khi xoay người.

Đúng lúc nhìn thấy Tạ Âm Lâu đứng ở đó, khẽ dừng lại vài giây.

Khi Tạ Âm Lâu khẽ nâng mắt lên, không bị mù, ánh mắt nhìn thấy hoa văn chữ Phạn bí ẩn đó một cách rõ ràng, rất nhanh, những ngón tay trắng nõn đang buông thõng hai bên người cuộn lại, cô dời mắt đi như thể đó là chuyện không liên quan đến mình.