Người Đẹp Cổ Điển Của Ông Trùm Tư Bản

Chương 13

Tạ Âm Lâu mở mắt, trong phòng ngủ tràn đầy mùi hương của hoa tường vi quen thuộc, mang theo chút yên tĩnh, cô ngủ rất ngon, lật người, mặt đè lên gối đầu vô cùng mềm mại.

Điện thoại ở bên cạnh vang lên, cô đưa tay sờ, mở lên thì thấy tin nhắn Dư Oanh gửi đến: [Tối nay tám giờ chương trình sẽ phát sóng, thời gian quay hình chương trình kỳ thứ hai đã gửi vào hộp thư của cậu rồi đó.]

Lần này đài truyền hình tuyên truyền di sản văn hoá phi vật thể dùng phương thức vừa ghi hình vừa phát sóng, cả chương trình chia làm ba kỳ ghi hình… Sau khi các khách mời ghi hình xong thì sẽ ai về nhà nấy, đợi tổ chương trình thông báo thời gian ghi hình kỳ tiếp theo.

Sau khi Tạ Âm Lâu rời khỏi nơi ghi hình khu thắng cảnh Đào Khê, thì làm tổ trong nhà cũ họ Tạ.

Mấy ngày nay cô không làm gì cả, chỉ tập trung may chiếc cà vạt màu son đỏ đó, sau khi nằm trên giường một lúc, cô kéo đại một bộ áo ngủ bằng tơ tằm ra, kéo rèm cửa sổ màu trắng ra để ánh nắng rọi vào, sau đó lại đi đến trước bàn.

Một cái cà vạt sắp hoàn thiện được đặt trong phòng tơ lụa, đã sắp xong rồi.

Tạ Âm Lâu không hiểu nhiều về sở thích của Phó Dung Dự, nghĩ đi nghĩ lại, cô đã thêu một con hạc trắng thuỷ mực rất có phật tính lên phần đuôi của miếng vải, dùng để đè lại sự lả lướt của màu son đỏ.

Cách thêu đúng chỗ, không phải là thứ mà có thể mua được ở một cửa hàng nào bên ngoài.

Tốn mất thời gian cả buổi chiều, Tạ Âm Lâu đều yên tĩnh ngồi trước bàn, cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ dần tối mới ngẩng đầu, đèn bàn được bật lên, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên chiếc cà vạt.

Tạ Âm Lâu cụp mắt nhìn một lúc, cuối cùng bỏ chỉ xuống, dụi dụi đầu ngón tay hơi đỏ, sau đó lấy điện thoại mở wechat của Phó Dung Dự ra, mấy hôm nay cô không có tin tức gì, người đàn ông này cũng yên lặng đợi mà không đến tìm cô.

Vì vậy giao diện trò chuyện với anh vẫn dừng lại ở câu nói quà đáp lễ ngắn gọn lần trước.

Tạ Âm Lâu chụp hình chiếc cà vạt tinh xảo qua cho chủ nợ xem, gõ chữ một cách lười biếng: [Tổng giám đốc Phó, khi nào thì tiện đưa quà trả lễ cho anh?]

Gửi xong, hàng mi cong dài ở đuôi mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu.

Cho đến khi mười phút trôi qua, Phó Dung Dự vẫn không trả lời tin nhắn.

Tạ Âm Lâu mặc kệ mà ném điện thoại lên bên cạnh cà vạt, vươn vai dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, lúc có lúc không lấy thước dây cuộn ở giữa ngón tay thon dài, đột nhiên, điện thoại vang lên một cái.

Cô cúi đầu xuống xem, phát hiện là tin nhắn Thang Nguyễn gửi đến.

[Bà chủ nhỏ, chúc mừng cô lại hot rồi… Cừa hàng online đã tăng lên mấy trăm ngàn fan chỉ trong nửa tiếng đồng hồ!]

Sau đó, anh ấy còn kích động mà gửi một đường link weibo qua.

Tạ Âm Lâu mở ra xem, nhìn thấy đoạn phim mà chương trình phát sóng đầu tiên đã bị lôi lên weibo rồi.

Có một đoạn video ngắn vô cùng bùng nổ, đó là cô mặc bộ sườn xám gấm Tô Châu ngồi trên sofa, dịu dàng giải đáp câu hỏi về phương pháp thêu mà người dẫn chương trình đưa ra, khi ống kính được kéo gần, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt nghiêng tinh xảo như được gọt giũa của cô, khi cô cụp mi xuống, nốt ruồi lệ màu son đỏ đó còn hơn cả quốc sắc.

Mà dưới đoạn video, đang không ngừng có fan để lại bình luận:

[Nốt ruồi lệ này đẹp quá, hoàn toàn chìm sâu vào nhan sắc như thần tiên của chị gái sườn xám không ra nổi rồi.]

[Lúc chương trình phát sóng tôi đã đánh cược là cô ấy sẽ hot, quả nhiên là lên hot search rồi…]

[Làm phiền @Tạ Âm Lâu khắc gen sườn xám vào trong DNA của mình đi, bộ sườn xám này mặc trên người cô ấy đẹp quá đi mất, không hổ là người đẹp cổ điển nhất, hoàn toàn đè bẹp Mạnh Thi Nhị được gọi là Tiểu Khương Nại ở bên cạnh rồi!]

[Bộ sườn xám màu tím khiến Mạnh Thi Nhị già quá, không giống Tạ Âm Lâu trắng mịn đến phát sáng, đang điên cuồng liếʍ màn hình…]

[Lần đầu tiên nhìn thấy trong chương trình có một người thường còn đẹp hơn cả sao nữ, tôi chắc chắn sẽ xem chương trình này.]

[Lầu trên +1! Sẽ không có ai phản đối nếu nói Tạ Âm Lâu là người có nhan sắc đỉnh cao trong số những người đẹp cổ điển chứ?]

Ngón tay Tạ Âm Lâu lướt xem bình luận của các fans, rồi lại đi xem tình hình gia tăng fan trên weibo của cửa hàng, thấy người bị thu hút đều là những fan mới đến vì nhan sắc của cô, sau đó cô thoát ra, trở về giao diện trò chuyện với Thang Nguyễn.

[Bà chủ nhỏ, vì Biệt Chi Phường, cô cứ yên tâm ở ngoài bán thân, tôi sẽ ở trong cửa hàng ủng hộ cho cô!]

Đọc xong tin nhắn của anh chàng câm, Tạ Âm Lâu đang định trả lời thì một tin nhắn mới đã nhảy ra trước.

Trên màn hình sạch sẽ hiện ra hình cá chua ngọt Tây Hồ có màu sắc hấp dẫn mà Phó Dung Dự gửi qua: [Ăn không?]

Cá chua ngọt Tây Hồ có mùi vị rất thơm ngon đó!

Tạ Âm Lâu cảm thấy dạ dày của mình hơi bị hấp dẫn, cô không trả lời, thấy Phó Dung Dự lại gửi qua: [Cà vạt đẹp lắm, tối nay tôi rất rảnh.]

Đợi anh trả lời tin nhắn trước đó của cô, cằm Tạ Âm Lâu hơi nâng, ngón tay gõ chữ một cách chậm rãi: “Ăn cá à…”

Trong căn biệt thự sáng đèn rất yên tĩnh, Tạ Âm Lâu mặc bộ váy dài hơi mang phong cách cổ xuống lầu, cô đi rất nhanh, mép váy khẽ đung đưa bên mắt cá chân trắng nõn của cô. Quản gia đi ra từ phòng bếp, thấy cô ra khỏi nhà thì hỏi: “Bữa tối sắp làm xong rồi… không ở nhà ăn sao?”

“Không, tôi có hẹn rồi.”

Tạ Âm Lâu uyển chuyển từ chối bữa tối của quản gia, sau đó không quay đầu lại mà biến mất ở cửa.

Cô cầm túi đựng cà vạt, vừa ra khỏi cổng biệt thự đã thấy một chiếc xe sang trọng dừng ở bên đường, người đến đón cô là thư ký trẻ tuổi đã có duyên hai lần gặp mặt, Trần Nguyện.

“Cô Tạ, tổng giám đốc Phó bảo tôi đến đón cô.”

Tạ Âm Lâu gật đầu, cúi người ngồi vào ghế sau.

Tính cách Trần Nguyện im lặng ít nói, không làm được mấy chuyện vô liêm sỉ như bán tin tức với giá cao ở trong nhóm chat như Hình Lệ, trên đường đi, anh ta rất giữ nguyên tắc, đến ánh mắt cũng không liếc qua.

Việc này trái lại không khiến Tạ Âm Lâu ngại ngùng, cô nghiêng đầu, yên tĩnh ngồi nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước một khách sạn xa hoa cao cấp trong khu vực sầm uất, điều này khiến cô có hơi ngạc nhiên, dù sao trước đó khi nhìn thấy tấm ảnh cá chua ngọt Tây Hồ, cô còn tưởng là Phó Dung Dự đang ở trong biệt thự nấu cơm chứ.

Ai mà biết người này lại có mưu đồ, chọn nơi gặp mặt là ở khách sạn.

Lúc Trần Nguyện cung kính mở cửa xe cho cô, Tạ Âm Lâu mới bình thản thu lại ánh mắt, khẽ nhấc váy bước xuống.

“Cô Tạ, tổng giám đốc Phó đang ở phòng ở tầng trên cùng, cô có thể đi thang máy trực tiếp lên đó.”

Trần Nguyện dừng bước tại đây.

Tạ Âm Lâu không nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói một câu: “Được, cảm ơn.”

Đợi cô vào thang máy rồi, Trần Nguyện vốn dĩ có vẻ mặt nhạt nhẽo lấy điện thoại đang không ngừng rung ra, nhìn thấy trong nhóm chat có người điên cuồng bàn về hot search trên weibo tối nay.

[Cuối cùng cũng nhìn thấy nhan sắc thật của cô Tạ trong truyền thuyết trên màn hình rồi, không hổ là tiên nữ khiến tổng giám đốc Phó bằng lòng quỳ dưới gấu váy!]

[Ai mà không thích người đẹp trắng nõn như vậy chứ? Đến tôi là một cô gái mà nhìn thấy cũng muốn bảo vệ đây này.]

[Tôi đã chụp lại màn hình những đoạn có liên quan đến cô Tạ trong chương trình rồi, tôi phải đặt làm hình nền điện thoại để ngắm mỗi ngày…]

Lúc này, Trần Nguyện gửi một tin nhắn lẫn trong đống tin nhắn của mọi người: [Tôi cảm thấy cô Tạ không ăn ảnh lắm.]

Không đến ba giây.

Trong nhóm chat công việc của bộ phận thư ký, mấy chục tin nhắn tag anh ta: [Trần mặt liệt, mắt anh có sao không? Mới một ngày không gặp mà đã mù rồi hả, có đi khoa mắt khám bác sĩ chưa?]

Trần Nguyện đợi các đồng nghiệp này thi nhau hỏi thăm anh ta xong, mới trả lời một cách thật thà: [Tôi mới đưa cô Tạ đến khách sạn, trên đường cũng có nhìn vài cái, người thật còn đẹp hơn trong chương trình.]

Tất cả nhân viên trong nhóm chat im lặng ba giây, vì ai cũng đang ghen tị đến phát điên: […Trần chết tiệt!]

Tạ Âm Lâu lên đến phòng khách sạn, không hề biết rằng mình đã gây nên trận mưa gió máu tanh trong nhóm chat của bộ phận thư ký.

Cổ tay trắng nõn của cô nơi nâng lên, vừa định gõ cửa, Phó Dung Dự đã mở cửa trước một bước như đọc được suy nghĩ của cô vậy. Rõ ràng là anh vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm màu mực sang trọng, cổ áo hơi mở rộng ẩn hiện l*иg ngực đẹp đẽ.

Tạ Âm Lâu ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh trong không khí, mím môi cười: “Vừa mới mổ cá à?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Dung Dự phản chiếu bóng dáng của cô, bởi vì căn phòng quá mức yên tĩnh và lạnh lẽo, lúc nói chuyện, xung quanh đều là nhiệt độ và hơi thở của anh: “Cô Tạ muốn ăn cá, đương nhiên tôi phải rửa sạch sẽ cung kính chờ đợi rồi.”

Tạ Âm Lâu không đáp lại câu nói mập mờ của anh nữa, nâng tay đưa cà vạt cho anh: “Quà trả lễ.”

Phó Dung Dự dường như rất có hứng thú với chiếc cà vạt có thêu hình hạc trắng thuỷ mực này, lúc dẫn cô vào phòng ăn, anh để cà vạt vào giữa các đốt ngón tay thon dài ma sát liên tục.

Tạ Âm Lâu tự nhận tay nghề mình rất tốt, có thể bỏ ra được.

Cô để mặc cho Phó Dung Dự đánh giá phần quà trả lễ này, đặt sự hứng thú của mình lên con cá chua ngọt Tây Hồ trên bàn.

Giống như cô đến đây thật sự là vì ăn món này vậy.

Đợi ăn no nê rồi, Tạ Âm Lâu muốn uống nước, ngón tay trắng nõn đưa qua bên kia, vô tình chạm vào mu bàn tay của người đàn ông, Phó Dung Dự tự nhiên nắm tay cô lại.

“Lần trước cô nói đã giải mã ra chữ nào?”

Đột nhiên, ánh sáng lấp lánh bên ngoài cửa sổ tối đi một chút, chỉ có gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dự là từ từ đến gần, phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt ngậm nước của cô, anh thấp giọng hỏi, dẫn dắt cô cởi chiếc áo choàng tắm màu mực, ngón tay từ l*иg ngực luồn vào cánh tay có đường cong đẹp đẽ.

Khi Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng chạm được vào hình xăm chữ Phạn thần bí kia, cả người cô không còn chút sức chống đỡ.

Cô cụp mắt xuống, khẽ liếc qua hình vẽ, giống như có được vật yêu thích nào đó, cho đến khi dừng lại ở cổ tay thon dài lạnh lẽo của anh.

Từ sau khi Phó Dung Dự và cô làm chuyện đó, mỗi lần anh ra tay giúp đỡ, Tạ Âm Lâu đều nhìn thấy.

Vẻ ngoài này của anh lại vừa đúng hợp khẩu vị của cô.

Bây giờ nói thẳng ra… người trưởng thành chơi trò mập mờ quá mức rồi, nếu không xảy ra chút gì đó thì sẽ rất khó kết thúc.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Tạ Âm Lâu hơi nghiêng đầu, đầu mũi đυ.ng vào cằm anh, xúc cảm ở da hơi lạnh, mang theo hơi thở hơi gấp, nụ cười nhẹ bật ra khỏi răng môi: “Thật sự muốn biết?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Dung Dự nhìn chằm chằm cô, giống như cũng nhớ đến đêm hôm đó, đuôi mắt Tạ Âm Lâu phảng phất màu son đỏ, đắm mình trong sự quyến rũ đó, thật sự muốn lấy mạng anh.

Mà lúc này, Tạ Âm Lâu gần trong gang tức đang quyến rũ anh, cô mặc váy dài theo phong cách cổ xưa, đến cổ áo cũng không hề lộ ra chút da thịt nào, ngược lại thì anh đã cởϊ áσ choàng tắm rồi, ngón tay trắng trẻo chạm vào túi xách trên bàn ăn.

Cô không quan tâm đến chiếc điện thoại đang rơi dưới thảm, màn hình phát sáng hiển thị có vô số cuộc gọi nhỡ từ Dư Oanh, và một tin nhắn: [Mau xem hot search mới nhất, trả lời tớ!]

Khi Tạ Âm Lâu cầm lấy thỏi son tinh xảo kia, cơ thể cô đột nhiên bị Phó Dung Dự ôm vào phòng ngủ.

So với ánh đèn sáng rực bên ngoài, ở trong này tối mờ, phải mượn ánh sáng từ cửa sổ sát đất mới có thể nhìn thấy rõ đường nét của nhau, tay cô thò lên l*иg ngực của người đàn ông, đôi môi khẽ mở: “Tôi là ai?”

Phó Dung Dự cúi người, áp trán lên vầng trán hơi lạnh của cô: “Tạ Âm Lâu… Âm trong Quan Âm, Lâu trong Nguyệt Mãn Tây Lâu.”

Đôi môi mỏng của anh thấp giọng thốt ra một chữ, thỏi son mà Tạ Âm Lâu cầm vẽ một nét lên cơ bắp rõ ràng của anh, giống như một sợi lông chim mềm mại lướt qua, cám dỗ như vậy, hầu kết gợi cảm của anh lăn lên lộn xuống, nhưng vẫn có thể chịu đựng được mà không thở dốc.

“Tôi biết.”

“Hửm?”

“Chữ Phạn này dịch ra tiếng Trung có nghĩa như vậy, tôi đoán đúng không?”

Tạ Âm Lâu ném thỏi son xuống, ngón tay nắm ga giường đến nhăn nhúm dính một chút son đỏ, thì thầm trong bóng tối: “Còn Phó Dung Dự là ai?”

Lòng bàn tay Phó Dung Dự nóng bỏng dán lên mặt cô, đôi con ngươi màu hổ phách làm nổi bật sự mê hoặc nguy hiểm trong màn đêm, nói một cách đầy khao khát: “Là người quỳ dưới váy Tạ Âm Lâu…”