Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 27

Từ tiệm bánh ngọt đi ra, Tô Duyệt mang theo hai người đi tới cửa hàng đồ chơi trẻ em, cô để Giang Từ đứng ở cửa chờ sau đó mang theo Tiểu Hạo Hạo đi vào .

Tô Duyệt xoay người, thấy Giang Hạo Duyên đứng ở trước quầy đồ chơi ô tô mở to mắt nhìn bạn nhỏ bên cạnh quấn lấy bố mẹ đòi mua .

Cặp cha mẹ kia mỗi người một bên nắm tay đứa nhỏ, lấy mô hình ô tô sau đó đi tính tiền.

Tiểu Hạo Hạo nhìn bọn họ, đôi mắt tràn ngập khát vọng.

Thân là đứa nhỏ Giang gia hào môn, người ngoài nghĩ rằng muốn gì thì sẽ có đó, nhưng mà, cô phát hiện tiểu gia hỏa trừ bỏ Rau Thơm là bạn chơi cùng thì bé không có bất luận món đồ chơi gì. Ngay cả xích đu cũng là món đồ chơi hiếm lạ với bé.

Tô Duyệt đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh bé, “Thích sao?”

Tiểu Hạo Hạo khẽ gật gật đầu.

Tô Duyệt gọi nhân viên cửa hàng tới nói “ Mấy thứ này tôi đều mua, cô thanh toán xong ship về nhà tôi nhé.” cô đem địa chỉ nói cho nhân viên cửa hàng.

“Mua cho Hạo Hạo sao?” Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhỏ, mắt to đen nhánh ướŧ áŧ.

“Ân, toàn bộ đều mua cho nhóc. Tiểu Hạo Hạo hôm nay thực ngoan, cho nên được khen thưởng.” Tô Duyệt sờ sờ đầu nhỏ của bé.

Hai bên tai tiểu gia hỏa đỏ bừng, miệng nhỏ dẩu dẩu, nhỏ giọng nói: “Hạo Hạo mỗi ngày đều sẽ thực ngoan.”

Tô Duyệt cười, “ Ân.”

Ra khỏi cửa hàng đồ chơi , Tô Duyệt đi tới chỗ Giang Từ, cô không nói gì mà im lặng đứng ở trước mặt anh, muốn trêu chọc anh một chút.

Giang Từ không chút để ý mà mở miệng: “Tô Duyệt, lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn.”

Tô Duyệt vừa định duỗi tay kéo mũ anh thì giật mình “ Sao anh biết tôi đang ở đây?”

“ Ngu ngốc!”

môi mỏng Giang Từ khẽ nhếch, mang vẻ ghét bỏ. Mũi anh lại không có vấn đề, sao có thể không ngửi được mùi sữa trên người cô chứ.

Đi qua cửa hàng thời trang nam, Tô Duyệt nhìn thoáng qua sau đó liền lôi Giang Từ đi vào.

“Hoan nghênh ghé thăm.” nhân viên trong tiệm nhiệt tình đón tiếp.

Tô Duyệt chỉ vào bộ quần áo người mẫu đang mặc, “ Bộ quần áo này còn size không?”

Nhân viên cửa hàng nhìn Giang Từ thân thể cao lớn đứng bên cạnh Tô Duyệt , nam nhân khí chất lãnh khốc, trên mặt còn có vết sẹo, nhân viên cửa hàng trong lòng run lên, nhanh chóng nói: “Có, mời cô chờ một lát.”

“ Cô muốn mua quần áo cho tôi?” Giang Từ nhướng mày, “ Tôi sẽ không mặc đâu.”

“Ai nói mua cho anh, chỉ là nhờ anh mặc làm mẫu thôi.” Tô Duyệt trả lời.

đuôi lông mày Giang Từ ánh lên vẻ hung ác nham hiểm, cười lạnh một tiếng: “Không thử!” dáng người cao tầm tầm hắn thì chỉ có thể là Giang Mộ Hàng. Tô Duyệt nữ nhân này, thế nhưng trắng trợn táo bạo để hắn làm mẫu thử quần áo tặng cho Giang Mộ Hàng?

A, cô có phải thật sự cho rằng hắn sẽ không bóp chết cô không?

Tô Duyệt nhìn sắc mặt âm trầm của anh, chạy chóng mở miệng: “Vừa rồi đùa anh thôi, đây là quà sinh nhật tôi mua tặng anh mà.” Cô tạm thời còn không muốn gầy thêm a, cũng không thể suốt ngày chọc anh giận.

Cô tiếp nhận đồ nhân viên cửa hàng đưa, cởi cúc áo đưa cho Giang Từ, “ Anh đi thử đi, nếu không hợp thì để đổi.” Nghĩ nghĩ, cô lại nói thêm một câu, “ Tôi cảm thấy anh mặc khẳng định rất đẹp.”

Giang Từ chậm rì rì nói: “Ai hiếm lạ quà sinh nhật của cô chứ, ai cần cô lấy lòng tôi?”

Tô Duyệt trừng mắt nhìn anh, đồ ngạo kiều này: “ Tôi biết, là tôi muốn tặng anh. Không phải lấy lòng, chỉ là muốn dỗ anh thôi, nếu anh không thích thì chúng ta đi thôi.”

Dỗ hắn?

Cái quỷ gì thế?

Giây tiếp theo, Giang Từ không tình nguyện mà tiếp nhận quần áo, đầu ngón tay sờ sờ quần áo, nói: “ ánh mắt của cô đúng là chẳng ra gì.”

Dừng một chút, hắn lại mở miệng: “Phòng thử đồ ở chỗ nào?”