Phi Thành Vật Hôn

Chương 9

Đi lâu như vậy mới quay trở về nhà, cảm thấy thân thiết vô cùng. Miễn cưỡng nằm trên ghế sa lông xem TV, nghĩ đến chuyện ngày mai là đến hạn nghỉ phép rồi, ngay sau đó sẽ có vài dự án lớn chờ tôi thì không khỏi có chút mất mát. Thật muốn tố thước trùng hả...

"Vĩ Thần, đứng dậy đi nấu cơm." Thẩm Trạch Dương đẩy tôi, ý bảo tôi đứng lên nhường ghế sa lông với TV cho anh ta.

Tôi trừng: "Sao anh không đi đi?"

"Tôi chăm sóc cậu lâu như thế, suy cho cùng cậu cũng nên báo đáp đi chứ?" Anh ta trắng mắt trừng tôi.

Tôi suy nghĩ thấy cũng đúng, trước đây lúc bị ốm toàn là anh ta nấu cơm.

Bất đắc dĩ đứng dậy đi về phía phòng bếp, người sau lưng lại còn nói thêm: "Chuẩn bị tiệc đi, hôm nay tôi muốn uống rượu."

Uống rượu? Uống rượu gì cơ? Cũng đâu phải ngày lễ gì đâu. Á... chờ chút, hình như hôm nay là ngày sinh nhật của người nào đó!

Mạnh mẽ xoay người lại, anh ta càng hoảng sợ, cẩn thận hỏi: "Sao, làm sao thế?"

"Sinh nhật vui vẻ!" Tôi tạo chút không khí.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó rất vui vẻ mà cười: "Cám ơn, tôi tưởng cậu quên rồi."

"Hả... Tôi là quên lâu rồi, vừa mới nhớ đến á." Tôi xoa đầu, có hơi không có ý tứ.

Anh ta tối mặt, không thèm để ý đến tôi.

Tôi nhún vai, đùa có chút mà anh lại không vui rồi hả? Tôi đây là đang muốn tạo chút không khí thôi mà...

"Này, sao hôm nay anh uống nhiều thế? Đừng uống nữa." Tôi ngăn anh ta muốn rót thêm rượu, anh ta nhìn tôi một lát, rồi dán sát lại.

"Hây, làm gì vậy?" Tôi đẩy anh ta, đừng có dựa gần vậy chứ, cả người toàn mùi rượu.

"Tôi muốn hôn em..." Anh ta nhẹ giọng nói.

"A... ưʍ..." Tôi nghĩ là tôi nghe lầm rồi, nhưng mà thứ nóng rực trên miệng tôi là gì vậy? Lại còn... còn có đầu lưỡi!

Càng giãy dụa càng bị ôm chặt, ngay lúc tôi định duỗi chân đạp cho Thẩm Trạch Dương một cú, anh ta đột nhiên buông tay, nói: "Vĩ Thần, tôi thích em."

Cái gì? Tôi hoảng hồn, kết quả là bị anh ta ôm lên đi về phía phòng ngủ.

"Này này này! Trạch Dương, anh tỉnh táo lại đi." Cho dù có thích tôi thì cũng không nên tiến triển nhanh như thế chứ?

"Không thể tỉnh táo được nữa, tôi tỉnh rồi em lại bị người khác cướp đi." Anh ta vừa nói, vừa quăng tôi lên giường, đè mình lên.

"Cướp cái gì mà cướp... Này, đừng có xé!" Tôi lôi kéo quần áo của mình, đau khổ nghĩ tại sao bản thân lại làm ra hành động ngớ ngẩn giống như liệt nữ khăng khăng giữ gìn trinh tiết như vậy.

"Vĩ Thần, chúng ta vốn là chồng chồng, giao cho tôi đi..." Anh ta vẫn cứ xé, tôi tức giận: "Mẹ nó anh buông tay nhanh! Chúng ta là kết hôn giả đó!"

Ánh mắt anh ta bỗng dưng hơi hung ác, đứng lên: "Vậy thì giả chuẩn bị trở thành thật."

Oa huhu. Đau quá!

Hic... Thẩm Trạch Dương là cầm thú! Tôi sờ dấu răng trên cổ mình mà tức giận. Dám cắn tôi, may là cuối cùng anh ta cũng chịu ngừng, nếu không thì tôi lột da anh ta còn được nữa.

Vừa mới thổ lộ đã làm ra chuyện như vậy, không hề nghĩ đến cảm giác của tôi.

"Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, là tôi không tốt, em đừng có trừng tôi nữa được không?" Thẩm Trạch Dương xin tha, "Rõ ràng đã xin lỗi rồi, vừa tỉnh dậy đã trừng tôi như vậy rồi, chẳng lẽ em là đang tức giận vì tôi không tiếp tục à?"

Tức á! Làm sao lại có người không biết xấu hổ như thế nhỉ?

"Rõ ràng em cũng có phản ứng mà còn bắt tôi dừng lại..." Anh ta sờ sờ khuôn mặt sưng húp, là tôi đánh đó.

"Vấn đề là tôi đã đồng ý đâu!" Tôi tiếp tục trừng, "Trước thì nói thích tôi, sau đó nhân tình huống cấp bách mà động thủ, anh khiến tôi hoài nghi rằng có phải anh chỉ thích cơ thể tôi không đấy."

"Đó là do tôi uống rượu rồi mà, với lại rất lâu chưa có làm nên có chút mất khống chết thôi mà... Nếu không thì em nói, khi nào tôi mới được chạm vào em?" Anh ta thản nhiên nói, tôi thật sự muốn bóp chết anh ta mà.

"Chạm vào tôi? Nằm mơ!" Tôi rống, "Ít nhất phải là lưỡng tình tương duyệt chứ." Tôi nhỏ giọng bổ sung.

Thẩm Trạch Dương gian trá cười cười, gật đầu: "Được, tôi sẽ nhanh chóng khiến em thích tôi, vì chuyện xxoo của chúng ta."

... Có phải tôi quá lương thiện không? Tôi muốn gϊếŧ người....