Phi Thành Vật Hôn

Chương 8

"Sao vậy, trên miệng tôi dính gì à?" Thẩm Trạch Dương đột nhiên hỏi tôi.

"Hả?" Tôi hoang mang không hiểu.

"Cậu đang nhìn chằm chằm vào miệng tôi đấy." Anh ta giải thích.

"Hả... Ừ." Tôi đỏ mặt, "Không, không có, tôi chỉ cảm thấy dáng môi của anh trông khá đẹp thôi..."

Anh ta rầu rĩ cười, sau đó hỏi tôi: "Vậy... cậu có muốn thử xem sao không? Hôn tôi..."

Hửm? Tôi há hốc mồm không biết anh ta đang nói đùa hay thật.

Rầm! Lý Bân ngồi bên cạnh buông đũa đứng lên: "Thẩm Trạch Dương anh đừng có mà được voi đòi tiên!"

Thẩm Trạch Dương thản nhiên nhìn cậu ta, đột nhiên giống như vừa nghĩ đến điều gì, lơ đãng liếc tôi một cái rồi sau đó nói: "Có phải cậu cũng muốn thử không?"

Haizz... Chuyện này, xem ra điều Thẩm Trạch Dương nói vừa nãy đều là đùa thôi, anh ta còn cười đến ngả ngớn...

Lý Bân đỏ từ mặt xuống cổ, không biết là thẹn thùng hay tức giận, nghẹn hồi lâu sau đó đá văng ghế mà đi.

"Lý Bân! Cậu đang ốm đấy, không được bỏ bữa đâu." Tôi đứng dậy muốn kéo cậu ta.

Cậu ta gạt tôi ra, khí thế hung hăng nói: "Tớ tức cũng no rồi!" Sau đó cứ thế ra đi đầu không ngoảnh lại.

Ôi... Có ai nói cho tôi biết hai người này rốt cục là có chuyện gì rồi không?

Buổi tối tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy Thẩm Trạch Dương ôm tôi đòi hôn, sau đó Lý Bân chạy tới chỉ vào tụi tôi mắng là gian phu da^ʍ phu. Rồi Thẩm Trạch Dương nhân tiện ôm luôn Lý Bân mà hôn, hôn xong còn hỏi tôi có muốn tham gia không? Tôi bị doạ đến toát mồ hôi đầy người, buộc phải tỉnh lại.

Ôi... Lại là chuyện vớ vẩn gì đây?

Nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, kiểu gì tôi cũng cảm giác được vẻ mặt của Lý Bân hình như là đang ghen... Chờ, chờ chút, ghen á? Ghen với ai chớ? Chẳng lẽ... Lý Bân... thích Thẩm Trạch Dương?

Cái ý nghĩ này vòn vòng trong đầu tôi, sau đó những cuộc cãi vã của họ trước đây của bọn họ đều biến thành liếc mắt đưa tình.

Không, không thể nào... Khó trách hai người dạo này cứ hành hạ tôi, hoá ra là do tôi cản trở việc bọn họ yêu đương.

Tôi thở dài, tôi cũng đâu phải là ngăn cấm mấy người yêu đương gì, lúc đầu tôi với Thẩm Trạch Dương cũng đâu có can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nhau đâu, mấy người cứ yêu nhau là được, cùng lắm thì tôi lập tức ly hôn, sau đó lại đi tìm người khác giả kết hôn. Tôi tuyệt đối sẽ không cản trở mấy người!

Cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy khả năng chuyện này là rất lớn, vì vậy tôi quyết định ngày mai sẽ ngả bài với bọn họ, tránh cho một người đang sốt như tôi lại bị bọn họ lăn qua lăn lại quá vất vả.

Kết quả là ngày thứ hai cũng không thành công, vì Lý Bân đi ra ngoài một ngày không thấy trở về. Gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta nói công ty có việc phải đi công tác, tôi thức dậy muộn nên không kịp nói.

Tôi tức giận mắng: "Có chuyện quái quỷ gì với người bệnh như cậu vậy. Mau trở về cho tớ!"

Cậu ta nói là mình đang trên xe lửa rồi, nói phải đi một tuần lễ, tôi cũng không phải là rãnh rỗi gì, nếu tôi có việc thì hãy về trước, cậu ta công tác xong sẽ quay về tìm tôi.

Hết cách, không thể làm gì khác hơn là phải bắt đầu với Thẩm Trạch Dương thôi.

"Trạch Dương..." Tôi ngồi đối diện anh ta, anh ta đang xem báo, thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, đồng ý.

"Chuyện đó... Anh với Lý Bân..." Tôi hơi do dự, không biết bọn họ có ngại nói cho tôi biết sự thật không.

"Tôi với cậu ta làm sao?" Anh ta lật một trang báo, không mấy để ý nói.

"Hai người... hai người không phải là đang yêu nhau hả?" Tôi nuốt nước bọt, cố gắng đạt được mục đích. Chẳng cần thiết phải chột dạ, cũng đâu phải tôi đang tham gia vào chuyện tình yêu lãng mạn dưới lòng đất đâu!

Thẩm Trạch Dương đặt tờ báo xuống, lấy tay đặt lên trán tôi: "Sốt rồi hả? Sao lại nói linh tinh thế? Sốt đến choáng váng rồi à?"

Haiz... Tôi câm nín, nhìn nhau hồi lâu anh ta mới cười nói: "Cậu không có việc gì thì đừng nên suy nghĩ linh tinh, tôi ước gì cậu ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, à... Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cậu. Tôi làm sao có thể thích cậu ta được?"

Vậy là do tôi suy nghĩ nhiều quá hả?

"Vậy thì sao dạo này hai người cứ hành hạ tôi suốt thế? Không phải do tôi cản trở hai người yêu đương à?" Tôi thẳng thắn nói.

Anh ta cười khẽ: "Hành hạ cậu? Ừ, hai ngày này quả thật chúng tôi đã quấy rầy cậu rồi, xin lỗi, có điều, chúng tôi không có yêu nhau."

Không có? Vậy bọn họ nhất định là đối thủ sao? Nếu không liên quan gì đến tôi, tôi đây cũng chẳng muốn xen vào nữa, kệ bọn họ thôi, chỉ cần đừng quấy rầy tôi là được rồi.