Vì Sống Sót Tôi Phải Đem Vai Ác Thượng

Chương 2

Chương 2: Bụng của nhân vật phản diện hơi phồng lên, bên trong toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh

Cúc huyệt của Bạch An Niên co rút lại, hình dáng hồng hào đặc biệt hấp dẫn.

Cố Dạ Huyền nuốt một ngụm nước bọt, tuốt côn ŧᏂịŧ của mình, chậm rãi tiến vào.

Cúc huyệt dần dần bị mở ra, vừa mới tiến vào cái đầu, Bạch An Niên không khỏi hừ hừ kêu lên: "Đau ——"

Cố Dạ Huyền nghe vậy, nhanh chóng dừng lại.

Đại não của Bạch An Niên đã bị du͙© vọиɠ thiêu đốt đến trống rỗng từ lâu, du͙© vọиɠ không có cách nào giải tỏa, hắn rất khó chịu, hai tay không có sức bám vào trên người người đàn ông --- như một cọng rơm cuối cùng, mơ mơ màng màng nắm lấy tay anh để lên JJ của mình, giọng rất khàn, nhưng lại đáng yêu không thể giải thích được: "Sờ."

Nhưng vẫn giống với dáng vẻ hung ác như trước đây.

Cố Dạ Huyền cũng không dễ chịu, qυყ đầυ vừa tiến vào bị lực hút từ mọi hướng hút vào, khiến anh có loại kích động muốn cắm toàn bộ vào trong.

Hứ.

Cố Dạ Huyền thở hổn hển, cúi đầu hôn lên môi Bạch An Niên, ngón tay xoa nắn hạt đậu trước ngực hắn, eo chậm rãi nhịp nhàng di chuyển mà tiến vào chậm rãi.

Tuy Bạch An Niên là đàn ông nhưng ngực của hắn lại đặc biệt nhạy cảm, mỗi lần Cố Dạ Huyền vuốt ve đều khiến cơ thể hắn run lên, đặt hai tay lên vai Bạch An Niên, đôi mắt đỏ hoe hôn càng sâu.

Côn ŧᏂịŧ của Cố Dạ Huyền chỉ mới vào được một nửa, bắt đầu chậm rãi cắm rút.

Cúc huyệt của người đàn ông dưới thân đặc biệt nhạy cảm, phát ra tiếng thở gấp trầm thấp.

JJ run rẩy phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt, trông thật tội nghiệp.

Bạch An Niên là lần đầu tiên, chưa cần đến cao trào phía sau.

"A."

Cố Dạ Huyền dùng ngón tay vuốt JJ đã sưng đỏ của hắn, toàn thân Bạch An Niên run lên.

"Sờ đi, sờ đi, khó chịu."

Giọng nói nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Cố Dạ Huyền đặt nó trên JJ của mình, muốn càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, lỗ hậu cũng nếm được cảm giác, bắt đầu uốn éo không có quy luật.

Cố Dạ Huyền không quên mục đích của mình, anh nghiến răng, tiến vào toàn bộ, thịt non bên trong cúc huyệt lần lượt bóp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, cảm giác sung sướиɠ khiến da đầu Cố Dạ Huyền tê dại suýt nữa thì xuất tinh rồi, anh lùi lại một chút để giảm bớt ham muốn xuất tinh của mình, sau đó đưa nó vào một lần nữa, di chuyển eo một sâu một nông.

Người đàn ông dưới người thở hổn hển hừ hừ, ôm cổ người đàn ông chuyển qua phần ngực bên kia.

Cố Dạ Huyền lập tức hiểu ý, dùng lưỡi liếʍ nó rồi ngậm vào trong miệng.

Cố Dạ Huyền nhớ lại bộ phận nhạy cảm của Bạch An Niên, bắt đầu chọc mạnh vào đó.

"A...a a a...chậm...chậm chút...sâu...hứ hứ."

Từng cú thúc dữ dội khiến Bạch An Niên khóc ra tiếng, Cố Dạ Huyền nghe thấy thì hơi ngạc nhiên.

Nhưng anh đã sắp xuất tinh rồi, làm sao mà có thể dừng lại được, từng cú từng cú nhấp dữ dội khiến anh hận không thể nhét luôn cả màng bao vào.

"A a a...bắn rồi...sắp bắn..."

Cố Dạ Huyền còn chưa kịp nghe người đàn ông dưới thân nói cái gì thì đã cảm thấy có chất lỏng nóng hổi gì đó bắn ra trên người mình, nó có màu trắng, anh kinh ngạc nói: "Anh vậy mà bắn từ phía sau rồi!"

Thật là...thiên phú dị bẩm.

Trong tiểu thuyết, nhân vật phản diện mà ngay cả nam chính cũng có chút sợ hãi, sau lần xuất tinh thứ hai đã có thể xuất tinh từ phía sau, bí mật này chỉ có anh mới biết khiến anh hết sức kích động.

Mắt Bạch An Niên đỏ lên, giống như con thỏ trắng ngây thơ không hiểu chuyện đời, ngây ngốc nhìn anh, hiển nhiên là không có nghe rõ anh đang nói cái gì.

Nhưng mà rất nhanh, cơn sóng du͙© vọиɠ tiếp theo ập đến, hai người lại rơi vào cuộc.

Âm thanh phốc xuy phốc xuy truyền vào tai của Cố Dạ Huyền cực kì êm tai.

Anh cũng không biết mình đã làm bao lâu.

Chỉ có thể cảm thán nguyên chủ cũng quá to gan rồi, vậy mà lại bỏ đến hai gói thuốc, đây hoàn toàn là tiết tấu khiến người ta hao hết tinh lực mà bỏ mạng.

Anh vuốt ve cái bụng hơi căng phồng của phản diện, nơi chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.