Vì Sống Sót Tôi Phải Đem Vai Ác Thượng

Chương 1

Chương 1: Giúp nhân vật phản diện bị bỏ thuốc tuốt ra trước một lần

Cố Dạ Huyền choáng váng, anh không ngờ rằng mình chẳng qua chỉ là trong lúc vô tình lật cuốn tiểu thuyết đam mỹ do cháu gái để lại, ngủ một giấc thôi mà khi thức dậy đã xuyên không rồi.

Còn trói buộc với cái gì mà hệ thống nhân vật phản diện, nói cái gì mà bảo anh trong vòng mười phút phải ngủ với nhân vật phản diện?

Nhìn thấy người đàn ông trên giường bởi vì trúng thuốc mà liên tục vặn vẹo người, anh có loại suy nghĩ kích động đập đầu tự tử mà chết quách đi cho rồi.

Nguyên chủ cái tên háo sắc đến liều mạng này, anh ta không biết người mà anh ta bỏ thuốc là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách sao?

Gãi đầu, Cố Dạ Huyền hỏi hệ thống: "Hệ thống, nhất định phải làm với hắn sao?"

Âm thanh máy móc của hệ thống lạnh lẽo đến mức không còn tình người: "Đúng vậy, kí chủ, trước mắt thời gian sống của ngài còn chín phút nữa."

Cố Dạ Huyền nghiến răng, nếu như anh nhớ không lầm, nguyên chủ chết chính là bởi vì sau khi ngủ với hắn bị làm nhục mà chết.

“Giúp, giúp tôi.” Người đàn ông trên giường đột nhiên đi về phía anh, dùng lòng bàn tay nóng như lửa nắm lấy ngón tay anh, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh.

Du͙© vọиɠ của Cố Dạ Huyền gần như ngay lập tức bị khơi dậy.

Người trước mặt có vẻ ngoài thanh tú mọi mặt đều hợp thẩm mỹ của anh.

Sau khi nuốt nước bọt, anh không nhịn được ôm eo Bạch An Niên, Bạch An Niên thuận thế ngã trên người anh.

Cố Dạ Huyền có chút do dự.

Người này là đại phản diện.

Ngủ với hắn rồi sẽ chết.

Bây giờ chạy trốn cũng sẽ chết.

Cố Dạ Huyền nhắm mắt lại, dù sao đều sẽ chết, nếu như để hắn quỳ lạy trước kỹ năng tuyệt đỉnh của anh, nói không chừng có thể sẽ không chết.

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi nóng bỏng của Bạch An Niên, sau đó chậm rãi thăm dò, quấn quýt với đầu lưỡi mềm mại của hắn mà mυ'ŧ lấy.

Không bao lâu Bạch An Niên liền bắt đầu thở hổn hển.

Một đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào anh, giống như thỏ trắng ngây thơ không hiểu chuyện đời, khiến Cố Dạ Huyền không nhịn được bây giờ liền muốn đút côn ŧᏂịŧ của mình vào trong cơ thể hắn.

Nhưng bây giờ còn chưa được.

Ngón tay của Cố Dạ Huyền tìm đến hết cúc huyệt của hắn, đưa ngón tay vào trong, rất chặt, xem ra đây là lần đầu tiên.

“A.” Bạch An Niên không nhịn được thở gấp ra tiếng, cúc huyệt co rút, toàn thân run rẩy.

Cố Dạ Huyền cởϊ qυầи áo ra, đè hắn xuống giường.

Thần trí của Bạch An Niên sớm đã bị mê hoặc.

Ôm Cố Dạ Huyền liên tục dùng JJ cạ vào eo của anh, giọng hơi nức nở: "Khó...khó...giúp tôi...giúp tôi."

Cố Dạ Huyền cũng không dễ chịu, Bạch An Niên quá chặt, nếu xông vào vội vàng sẽ bị thương, anh không có dự định chiến nhau đẫm máu.

Chỉ có thể để hắn bắn trước một lần.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ đã cho Bạch An Niên uống một liều lượng rất lớn, chỉ bắn một lần là không đủ.

Một tay giữ lấy JJ của Bạch An Niên, tay kia thăm dò vào trong cúc huyệt của hắn, tiến lùi kịch liệt.

Bàn tay di chuyển ra vào rất điêu luyện, Bạch An Niên có cảm giác không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng.

Luồn cả hai tay vào tóc Cố Dạ Huyền, rêи ɾỉ "hừ hừ" hưởng thụ.

JJ phía trước chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt, Cố Dạ Huyền bôi một chút lên chỗ cúc huyệt, bôi trơn rất tốt.

Ngón tay trong cúc huyệt cũng từ hai ngón chuyển thành ba ngón.

Cố Dạ Huyền bắt chước hành động cắm rút, từng chút từng chút chèn ép bên trong.

Tay còn lại cũng không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái lỗ nhỏ phía trước của JJ.

Không biết ngón tay của Cố Dạ Huyền chạm vào chỗ nào bên trong cúc huyệt, Bạch An Niên hét lên một tiếng, toàn thân thở hổn hển vì run rẩy, cúc huyệt đột nhiên co rút, màng bao run run, như sắp xuất tinh.

Ngón tay của Cố Dạ Huyền ra sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần trước của JJ mạnh hơn.

"A...sắp...sắp...sắp ra rồi..."

Bàn tay nắm lấy tóc anh chợt nắm chặt, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra, bàn tay của Cố Dạ Huyền tiếp tục di chuyển không dừng lại, kéo dài dư vị sau cao trào của hắn.

Sau khi bắn xong, cúc huyệt co rút lại, côn ŧᏂịŧ của Cố Dạ Huyền sắp nổ tung.

Khi kết thúc cơn cao trào, JJ của Bạch An Niên lại run rẩy đứng lên.