Bác Ngọc tiếp tục nói: "Hình như Lâm Cánh có ý với Nhan Thu Chỉ.” Nói xong, anh ấy nhìn người bên cạnh: "Anh cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, Trần Lục Nam nhấc mí mắt lên, lạnh lùng thản nhiên nói: "Không biết.”
Bác Ngọc khẽ cười: "Thật sự là không biết hay là không để ý?”
Ánh mắt Trần Lục Nam bình thản nhìn anh ấy.
Bác Ngọc cúi đầu cười, nói: "Vậy xem ra Lâm Cánh theo đuổi cô ấy, anh cũng không quan tâm." Anh ấy không nhanh không chậm nói: "Tôi nghe nhân viên công tác nói, một tháng nữa sau khi phim của Nhan Thu Chỉ đóng máy, không chừng Lâm Cánh sẽ thổ lộ với cô ấy.”
Mặt Trần Lục Nam vẫn vô cảm như cũ, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích.
Bác Ngọc thấy anh như vậy, cảm thấy thật nhàm chán.
"Thôi, không nói nhảm với anh nữa, vợ của mình thì tự mình giữ cho chặt."
Nói xong, anh ấy dập tắt điếu thuốc, sảng khoái la to với bên kia: "Đạo diễn Quan, chờ tôi với, tôi sẽ đi dạo với anh.”
Trần Lục Nam nhìn chằm chằm mặt biển yên ả một lát, ngón trỏ hơi cong xuống, làm cho tàn thuốc đang treo lơ lửng rơi xuống nửa đoạn.
Hôm sau tỉnh lại, Nhan Thu Chỉ chỉ nhìn thấy trong điện thoại di động của mình có một tin nhắn nhận được lúc năm giờ sáng.
Trần Lục Nam trở về rồi.
Nhan Thu Chỉ buông điện thoại xuống, không có hứng thú với người không rõ hành tung như Trần Lục Nam.
Mấy ngày kế tiếp, Nhan Thu Chỉ đều cần cù chăm chỉ quay phim, để có thể đóng máy sớm.
Hôm nay, Nhan Thu Chỉ xin nghỉ phép trở về thành phố A.
Cô có một hoạt động tuyên truyền đã định ra từ trước, trước đó đã báo với Lâm Cánh.
Nhan Thu Chỉ và Châu Châu khiêm tốn trở về, mấy ngày nay cô hơi mệt mỏi, vừa lên máy bay là ngủ thϊếp đi, đến lúc xuống máy bay mới cố gắng tỉnh dậy.
Nhưng mà khác với dự đoán, Nhan Thu Chỉ vừa ra khỏi lối đi đã nghe thấy tiếng fan hò hét chói tai ở bên ngoài.
Cô còn chưa lấy kịp hoàn hồn, Châu Châu liền nói: "Chị Nhan Nhan, hình như là Lâm Viện trở về rồi.”
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, thiếu chút nữa thì buộc miệng hỏi "Lâm Viện là ai".
Lời vừa đến bên miệng, cô liền nhớ tới nhân vật này.
Châu Châu còn nói ở bên tai: "Fan Lâm Viện từ trước đến nay rất điên cuồng, chị Nhan Nhan, chúng ta đi về phía bên kia.”
Nhan Thu Chỉ đè vành nón, không quá muốn đυ.ng phải fan, thấp giọng nói: "Được.”
Cho đến khi đến bãi đậu xe, tiếng hò hét của người hâm mộ vẫn vang vọng bên tai.
Lâm Viện, ảnh hậu trứ danh, diễn xuất tốt, người thì xinh đẹp dịu dàng, là thần tượng của không ít người.
Nhưng Nhan Thu Chỉ không biết nhiều về cô ấy lắm, chỉ thỉnh thoảng nghe được tin tức liên quan đến cô ấy, đại đa số đều là khen ngợi và sùng bái.
Nhan Thu Chỉ đến quảng cáo cho một thương hiệu, chỉ mất vài giờ đã kết thúc.
Sau khi kết thúc, cô cũng không vội vàng trở về thành phố X quay phim. Hai ngày nay cảnh quay của cô không nhiều, cô nói với Lâm Cánh là chiều mai sẽ trở về.
Nghĩ vậy, Nhan Thu Chỉ bảo tài xế đưa cô về nhà.
Khi báo địa chỉ, Nhan Thu Chỉ xém chút nữa nói ra địa chỉ chung cư, vừa nói ra khỏi miệng, cô lại không thể không đổi sang biệt thự ở bên kia.
Lúc về đến nhà, thời gian vẫn còn sớm.
Trong phòng không có ai, vô cùng im ắng, cô cũng không gửi tin nhắn cho Trần Lục Nam, sau khi vào nhà thì đi luôn vào phòng rửa mặt.
Cũng không biết từ khi nào mà cô đã hình thành thói quen xấu, chỉ cần có ra ngoài, cho dù về đến nhà lúc mấy giờ cô cũng phải tắm rửa trước rồi mới đi ngủ.
Tắm rửa xong đi ra, Nhan Thu Chỉ dùng tài khoản phụ lướt Weibo, hình ảnh cô tham gia hoạt động vào buổi chiều đã có, còn lên hotsearch nữa.
Không ít fan dùng “nhan sắc tuyệt thế” để khen ngợi cô, chiếc váy dài màu xanh mà cô mặc khi tham gia sự kiện buổi chiều lại càng được fan khen lên trời.
Cô khá thích nghe fan hâm mộ nịnh hót, luôn có một loại vui sướиɠ rất phù phiếm.
Nhan Thu Chỉ có một Trạm tỷ* rất giỏi chỉnh ảnh, lần nào cũng đều có thể chỉnh cho cô đẹp như tiên trên trời, khiến cho chính cô nhìn vào cũng không khỏi cảm khái… hình như mình thật sự rất không tệ.
*Trạm tỷ: người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng (tương tự với master fan của KPOP).
Sau khi xem một đống lời tâng bốc, Nhan Thu Chỉ cất điện thoại, đi ngủ.
Lúc Trần Lục Nam về đến nhà, anh nhìn thấy đôi giày bị bỏ lại ở cửa.
Anh nhìn chằm chằm đôi giày cao gót kia trong chốc lát, trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện sau khi Nhan Thu Chỉ và anh kết hôn.
Lúc đó, cô vẫn là bà Trần vừa đoan trang hiền thục vừa khéo léo khiến người ta yêu thương, cho dù làm chuyện gì cũng rất đúng mực.
Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có lúc bị bại lộ.
Có lần cô ăn cơm với bạn bè vô tình say rượu, vừa vào nhà là bắt đầu cởi giày, tùy tiện vứt ở cửa, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Lúc ấy vừa hay Trần Lục Nam đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho người đại diện, cũng không biết là bị hành vi của Nhan Thu Chỉ làm cho chấn động, hay là dáng người yêu kiều trước mặt quá mức hấp dẫn, đầu anh đơ mất một lúc, đến khi anh hoàn hồn, Nhan Thu Chỉ đã nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh làm nũng nói muốn uống nước.
Đó là lần đầu tiên, Trần Lục Nam mơ hồ cảm thấy bà Trần mà anh cưới về nhà khác hẳn.
Trần Lục Nam rót nước cho cô, vừa định nhét vào tay cô để cô tự uống, Nhan Thu Chỉ liền ngẩng đầu lên dùng đôi mắt như nước mùa thu nhìn anh, con ngươi ướt sũng, vô cùng quyến rũ người khác.
Cô muốn Trần Lục Nam đút, còn là cái kiểu miệng đối miệng.
Sau đó, tình hình đã có sự thay đổi.
......
Trần Lục Nam thu lại ánh mắt đặt trên đôi giày cao gót, ánh mắt tối sầm lại vài phần, đè đoạn ký ức trong đầu này xuống. Anh buông lỏng cổ áo, đi thẳng lên lầu.
Trong phòng còn bật một ngọn đèn, là thói quen trước khi đi ngủ của Nhan Thu Chỉ.
Trần Lục Nam nhìn người trên giường, dừng một chút, rồi trực tiếp đi tới.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Nhan Thu Chỉ bị người ta đè đến không thở nổi, cô theo bản năng mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú được phóng đại.
Cô nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc khàn khàn: "Muốn uống nước không?”
Đúng lúc Nhan Thu Chỉ hơi khát nước, không chút suy nghĩ đáp một tiếng: "Ừ, muốn.”
Trần Lục Nam khẽ cười, cúi người xuống hôn, miệng đối miệng đút cho cô.