Ngàn Vạn Loại Rung Động

Chương 24

Nói thật thì, uống không ngon.

Tay Nhan Thu Chỉ cứ như vậy cứng đờ giữa không trung, hơi không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô nuốt ngụm rượu trong miệng, vội vàng đặt ly xuống: "Xin lỗi."

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc và lấp lánh sự hóng hớt của mọi người, Nhan Thu Chỉ giải thích: "Tôi tưởng đó là nước trái cây của tôi.”

Mặc dù mọi người không nhất thiết phải tin lời giải thích này, nhưng cô thực sự không cẩn thận cầm nhầm.

Trong mắt Bác Ngọc đầy sự hài hước, còn muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng lại chạm phải ánh mắt Trần Lục Nam đang nhìn lướt qua.

Anh ấy nhướng mày, khóe miệng chứa ý cười, thu lại lời nói đã đến bên miệng.

"Trong phòng bao quá tối, cầm nhầm cũng bình thường."

… Có người muốn bảo vệ vợ, thật nhàm chán.

Mọi người nghe thấy lời này của Bác Ngọc, cười đáp lại.

Lâm Cánh nhìn qua, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng phân phó: "Chỉnh đèn sáng lên một chút.”

Trong lòng mọi người trong phòng bao đều biết rõ, nhưng không nhiều lời.

Nhan Thu Chỉ không để ý đến ánh mắt của những người khác, sau khi bỏ ly rượu uống nhầm xuống, đến cả trò chơi cũng không chơi.

Cô cúi đầu nói chuyện phiếm với Thẩm Mộ Tình, lộ ra cái gáy mảnh khảnh, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, cổ cô trắng đến mức vô cùng bắt mắt.

Trần Lục Nam hơi cụp mắt nhìn ly rượu đã bị uống hơn phân nửa, đưa tay nới lỏng một cái cúc áo sơ mi, lúc này mới cầm lấy ly trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Anh làm rất thản nhiên, khiến cho nhân viên công tác vừa định nói đổi cho anh một ly khác cũng lập tức á khẩu không nói nên lời.

"Thầy Trần..."

Người đó nhỏ giọng hỏi: "Ngài có cần đổi ly rượu khác không ạ?"

Mặt Trần Lục Nam không chút biểu cảm, nói: "Không cần.”

Nhân viên công tác há miệng, còn định thuyết phục anh, bị con ngươi thâm trầm của Trần Lục Nam liếc qua, anh ta lập tức ngậm miệng.

"Vậy tôi rót thêm cho thầy Trần ít rượu."

Yết hầu Trần Lục Nam lăn lên lăn xuống, cúi đầu đáp một câu: "Ừm.”

Chờ người rót rượu đi khỏi, Nhan Thu Chỉ dùng dư quang nhìn cái ly kia, cảm thấy nhìn thế nào cũng chướng mắt. Trần Lục Nam này điên rồi sao, sao mà còn uống nữa.

Nghĩ vậy, cô tức giận đá anh một cái dưới gầm bàn.

Trần Lục Nam chậm rãi ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô.

Không hiểu sao, từ trong ánh mắt của anh, Nhan Thu Chỉ đọc được mấy chữ: có chuyện gì.

Cơn giận của cô bộc phát, luôn cảm thấy người này cố ý, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân anh cố ý nằm ở đâu.

Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ chỉ có thể đạp anh hai cái cho đỡ tức.

Người đàn ông chó má cố ý muốn làm cho mình xấu hổ.

Trần Lục Nam cảm nhận được động tác của cô, vừa định nói chuyện, Nhan Thu Chỉ đã quay đầu trừng mắt nhìn anh, có phần giống với ý mà cô thể hiện ra vào cái đêm anh không múc canh gà cho cô.

Anh dừng lại một chút, tuỳ ý cô.

Nhan Thu Chỉ cũng không phải người không nói lý lẽ, thấy Trần Lục Nam nghe lời như vậy, cũng không được đằng chân lân đằng đầu.

Cô đạp khoảng ba bốn năm sáu cái rồi thu chân lại.

Nhân lúc mọi người đang hát, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ: [Khi nào anh về.]

Trần Lục Nam: [Tối nay.]

Nhan Thu Chỉ: [?]

Trần Lục Nam cúi đầu uống rượu, tiện thể nghiêng nghiêng đầu, đè giọng nói xuống rất thấp: "Lát nữa còn có việc, sau khi làm xong thì đi.”

Nhan Thu Chỉ sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vừa rồi có giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông lướt qua bên tai cô, mang theo chút khô nóng.

Cô theo bản năng sờ sờ lỗ tai còn lưu lại hơi ấm của anh, trả lời: "À.”

Thực ra cô cũng không quan tâm lắm.

Sau khi nghỉ hát Karaoke, đám người đạo diễn Quan và Trần Lục Nam thật sự là có việc, rời đi trước.

Mọi người cũng dần dần tản đi, trở về khách sạn.

Nhan Thu Chỉ và Châu Châu đi cùng nhau, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Châu Châu đè giọng nói: "Chị Nhan Nhan, Quan Hà còn mắng chị nữa á.”

Nhan Thu Chỉ nhướng mày: “Mắng chị cái gì?”

Châu Châu ngồi cách Quan Hà không xa, lúc Nhan Thu Chỉ uống nhầm rượu, Quan Hà nói một câu "con đ.ĩ mưu mô", thầm mỉa mai.

Sau khi nghe Châu Châu chuyển lời, Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, sờ sờ chóp mũi nói: "Thật sự là chị không cẩn thận mà.”

Châu Châu cười vui vẻ: "Em biết mà.”

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ấy: "Sao em biết?”

Châu Châu: "Chị Nhan Nhan cũng không thích thầy Trần, uống rượu của anh ấy làm gì.”

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Châu Châu vô cùng hợp lý: “Em nói đúng.”

Hai người nhỏ giọng lẩm bẩm, bước vào thang máy, vừa vặn đám người Lâm Cánh cũng đến.

Nhan Thu Chỉ lễ phép gật gật đầu, Lâm Cánh cũng gật đầu, đột nhiên đưa mắt nhìn cô: "Tửu lượng của cô không tốt sao?”

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ chạm phải ánh mắt của anh ấy, cười gật gật đầu: "Cũng bình thường.”

Lâm Cánh đáp một tiếng, thấp giọng nói: "Sau này đừng uống rượu lung tung.”

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc hai giây, đột nhiên cười: "Đạo diễn Lâm, tôi thật sự không phải là cố ý.”

Lâm Cánh "ừm" một tiếng, không nói gì nữa.

Đến khi mọi người cùng nhau ra khỏi thang máy, lúc Nhan Thu Chỉ định vào phòng, Lâm Cánh lướt qua cô nói một câu: "Không phải ý đó.”

Nhan Thu Chỉ nhìn bóng lưng anh ấy, cũng không cố nghĩ rốt cuộc thì Lâm Cánh có ý gì.

Cho dù là có ý gì, thật ra đều không quá liên quan đến cô.

......

Phía bên kia, đám người Trần Lục Nam quả thật là còn có việc.

Lần này bọn họ tới đây là để chọn địa điểm quay cho bộ phim điện ảnh, trong phim có một cảnh quay đêm khuya, là cảnh nam nữ chính đi trên bờ biển. Đạo diễn Quan luôn theo đuổi những cảnh quay giàu tính hình tượng, muốn phải chân thật, phải thỏa mãn được tưởng tượng của anh ấy.

Vì vậy lần này cả nhóm mới đến bờ biển lúc nửa đêm, ngắm phong cảnh bờ biển vào đêm khuya.

Xa xa có từng ngọn đèn đang chiếu sáng, tạo thành một đường thẳng xinh đẹp, dưới màn đêm trông rất tuyệt.

Nếu trong đêm đen tĩnh lặng có một cặp tình nhân hóng gió biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ, rì rầm tâm sự, ôm nhau, hôn môi, chắc hẳn là một bức tranh đẹp được phác thảo cẩn thận.

Đạo diễn Quan và nhân viên công tác hứng trí muốn đi một lần, Trần Lục Nam và Bác Ngọc đứng tại chỗ, hiếm khi châm một điếu thuốc để nâng cao tinh thần.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, Bác Ngọc đột nhiên nói: "Nhan Thu Chỉ cũng khá thú vị.”

Trần Lục Nam không có biểu cảm gì, ngón trỏ khẽ búng tàn thuốc xuống thùng rác bày trước mặt hai người.