Chờ khi chủ nhân của chú chó dắt nó đi rồi, Trần Tây An vẫn còn cười. Tiền Tâm Nhất cũng biết tư thế chạy trốn của mình vừa rồi chẳng còn miếng hình tượng nào, đã thế trước lúc chạy anh còn đang định an ủi hắn cơ đấy, vậy nên bây giờ anh cảm thấy Trần Tây An chẳng lương thiện tí nào. Anh vuốt trái tim đang nảy tưng tưng trong l*иg nguc mình, mắng:
Hết chương 14
– Cười cái cứt gì, có gì hay ho đâu mà cười!
Salad đã mang lên từ lâu, rượu đã rót qua một lượt, trên bàn la liệt xiên nướng, có lẽ bọn họ cũng phải ăn hai tăng rồi, nhưng vẫn chưa có ai đi. Thấy anh tới, bọn họ lập tức rút dây ruy băng đã chuẩn bị sẵn dưới bàn bắn về phía anh, hô hào chúc mừng sinh nhật.
Trần Tây An thấy điểm cười của mình như bị trúng tà, mím môi nói vô cùng khó khăn:
Tiền Tâm Nhất quay đầu lại khinh thường:
– Không hề, tôi đâu có cười.
Trần Tây An cười dịu dàng, chẳng trả lời vào vấn đề chính:
– Cậu thích là tốt rồi. Có điều chắc chắn dự án biệt thự này sẽ không tốt nổi, xem như tôi làm liên lụy tới cậu.
– Chờ tôi về nhà nhìn thêm mấy lần, khi nào thấy đẹp trai rồi mới đeo ra ngoài. – Tiền Tâm Nhất nghiêm túc bọc chiếc kính lại, bỏ vào chỗ cũ, giơ giơ hộp kính nói – Cảm ơn, tôi thích lắm.
Tiền Tâm Nhất tặng hắn ánh mắt “uống thuốc đi”. Bởi vì lúc này đây trong đầu anh đang tràn ngập niềm vui do Triệu Đông Văn dành tặng cho nên cũng chẳng thèm so đo với Trần Tây An làm gì. Anh cất bước lâng lâng như không chạm đất. Tây Đường vào đêm khuya vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng râm ran trong gió thổi nhè nhẹ, màn trời cao kia có sao, rất thích hợp để ung dung tản bộ.
Trần Tây An đỡ anh bằng một tay, nhìn anh cắt bánh kem xiên xẹo bảy tám miếng như cái mai rùa, run run chia cho từng người, sau đó bị trát bánh kèm đầy mặt, cả người toàn là vụn bánh kem, chẳng khác nào người kem cả.
Tiền Tâm Nhất say rồi, gò má đỏ hây hây, Trần Tây An thắt đai an toàn giúp anh, anh nằm trên ghế phụ ngủ như điếc. Trần Tây An hỏi anh địa chỉ nhà cụ thể sắp tám mươi lần đến nơi mà anh vẫn đơ đơ chẳng đáp lại một lời. Trần Tây An chậm rãi lòng vòng quanh cầu Hòa Bình một đoạn, thấy anh chẳng có phản ứng gì hết bèn dứt khoát nhấn chân ga, đưa người về nhà mình.
Anh cúi đầu mở hộp kính, chiếc kính bọc bằng khăn lau nằm gọn bên trong, có thể thấy thấp thoáng gọng kính màu đen, một chiếc kính rất nghiêm túc.
Trần Tây An từ tốn bước theo sau anh, khi khoảng cách giữa hai người kéo dài ra bốn năm mét, Tiền Tâm Nhất không quay đầu lại nhưng giọng anh chợt vang lên:
Quả nhiên điện thoại đang reo, người gọi điện thoại tới là Bành Thập Hương, Tiền Tâm Nhất ấn nghe: “A lô, mẹ ạ.”
– Trần Tây An này, lúc họp tôi đã tự làm theo ý mình, không hỏi ý kiến của anh. Bây giờ tôi hỏi anh, nếu như anh không muốn nhận dự án biệt thự, tôi sẽ bảo kỹ sư kết cấu ở phòng 2 thay anh.
Trần Tây An cười dịu dàng, chẳng trả lời vào vấn đề chính:
– Đây là gì?
– Cười cái cứt gì, có gì hay ho đâu mà cười!
– Cậu có vì Trương Hàng ở bên tổng thầu mà rút khỏi dự án này không?
– Đệt, điện thoại của tôi! Đều tại con chó ngu kia cả.
Nếu không phải hôm sau phải đi làm, bọn họ còn định đi KTV quẩy tiếp. Trần Tây An vội đuổi Triệu Đông Văn sắp thoát cương đi, gọi Lương Cầm còn tỉnh táo tới giúp hai người say gọi xe về, còn Tiền Tâm Nhất say bí tỉ và “thuận đường” tất nhiên sẽ do Trần Tây An phụ trách.
Tiền Tâm Nhất quay đầu lại khinh thường:
Trần Tây An dựa vào gần anh hơn, nói ẩn ý:
– Quà sinh nhật, cậu xem xem có thích không?
Mọi người “xì” một tiếng, sau đó đều đựng dậy chạm cốc với anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Tiếp theo lại uống vòng quanh. Tiền Tâm Nhất rất vui, vì nhận được tình cảm tốt đẹp của mọi người nên rất dễ nói chuyện, ai mời cũng uống. Mọi người bắt anh phải thề rằng từ sau này sẽ làm một chàng trai dịu dàng, anh bèn giả vờ nhã nhặn. Chờ khi bạn gái Tiểu Ôn của Triệu Đông Văn mang bánh kem bước vào, anh đã say bí tỉ tới độ trong mắt chỉ còn ánh nến lung linh.
– Buồn cười, nó là cái thá gì.
Nhớ tới dáng vẻ khi hắn đeo kính, Tiền Tâm Nhất nghĩ bụng hắn đang lừa ai không biết. Trần Tây An liếc thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ kia, mỉm cười giải thích:
Trần Tây An bình tĩnh nhìn vào mắt anh:
Trần Tây An thấy điểm cười của mình như bị trúng tà, mím môi nói vô cùng khó khăn:
– Cũng vậy thôi, Hách Kiếm Vân chẳng là cái thá gì.
Tiền Tâm Nhất giật mình chạy đi:
Tiền Tâm Nhất sững người, bất ngờ giơ ngón tay cái lên với hắn:
– Uầy, bây giờ tôi mới phát hiện anh cuồng vọng thật đấy. Không tồi. Tôi thích tính cách này.
– Cậu có vì Trương Hàng ở bên tổng thầu mà rút khỏi dự án này không?
Trần Tây An nghiêng đầu cười với anh, đáy mắt phản chiếu tia sáng vàng từ ngọn đèn đường, đồng tử như đong đầy pháo hoa:
Trần Tây An dựa vào gần anh hơn, nói ẩn ý:
– Tôi nghĩ do cậu không quen thôi, lần đầu tiên tôi đeo kính lên cũng cảm thấy mình rất xấu.
– Cậu thích là tốt rồi. Có điều chắc chắn dự án biệt thự này sẽ không tốt nổi, xem như tôi làm liên lụy tới cậu.
– Không hề, tôi đâu có cười.
Bảy người bọn họ đã uống hết hai chai rượu Ngưu Lan Sơn một lít cùng vô số bia và rượu vang, ngoại trừ phái nữ không uống được rượu và Trần Tây An, cùng với Tiền Tâm Nhất say bí tỉ trở nên ngoan ngoãn, những người khác đều bắt đầu múa may quay cuồng.
– Kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà. – Tiền Tâm Nhất nhìn con đường phía trước, không khỏi bật cười – Anh có thù với chủ đầu tư, tôi có thù với tổng thầu, duyên phận cứt chó tới mức này cũng không dễ đâu. Nhưng mà đừng sợ, tiêu chuẩn quốc gia và quy định vẫn về phe chính nghĩa.
Trần Tây An ôm vai anh đi nhanh hơn:
Người lớn tuổi nhất trong phòng cũng là người ít nói nhất, ấy vậy mà sau khi say rượu lại thành nói nhiều. Anh ta kéo người khác kể về lịch sử tình trường của mình. Đếm lần lượt từng cô bạn gái, hiệu quả chắc khác nào đếm cừu, đếm tới mức Tiền Tâm Nhất ngủ thϊếp đi.
– Sứ giả chính nghĩa mau đi thôi, cặp táp của cậu vẫn còn đang ở trong lùm cỏ đấy.
Tiền Tâm Nhất giật mình chạy đi:
Tiền Tâm Nhất rất vui, nhưng cũng có phần ngại ngùng. Anh không có người bạn tri kỷ nào, sinh nhật hằng năm không tự đón một mình thì cũng tới chỗ thầy mình ăn chực. Năm nay được cậu học trò tổ chức rùm beng, đến cả đồng nghiệp mới tới cũng không tránh khỏi vận mệnh tiêu tiền. Anh vạch miệng túi quà ra, phát hiện bên trong là một hộp kính màu đen, không khỏi nhớ tới lời mình buột miệng hôm đi họp bên VA, chẳng ngờ Trần Tây An lại để tâm đến vậy.
– Sứ giả chính nghĩa mau đi thôi, cặp táp của cậu vẫn còn đang ở trong lùm cỏ đấy.
– Đệt, điện thoại của tôi! Đều tại con chó ngu kia cả.
Chờ khi chủ nhân của chú chó dắt nó đi rồi, Trần Tây An vẫn còn cười. Tiền Tâm Nhất cũng biết tư thế chạy trốn của mình vừa rồi chẳng còn miếng hình tượng nào, đã thế trước lúc chạy anh còn đang định an ủi hắn cơ đấy, vậy nên bây giờ anh cảm thấy Trần Tây An chẳng lương thiện tí nào. Anh vuốt trái tim đang nảy tưng tưng trong l*иg nguc mình, mắng:
Trần Tây An từ tốn bước theo sau anh, khi khoảng cách giữa hai người kéo dài ra bốn năm mét, Tiền Tâm Nhất không quay đầu lại nhưng giọng anh chợt vang lên:
Quả nhiên điện thoại đang reo, người gọi điện thoại tới là Bành Thập Hương, Tiền Tâm Nhất ấn nghe: “A lô, mẹ ạ.”
Tiền Tâm Nhất lấy kính ra đeo lên, kéo gương xe ra soi bản thân mình bên trong. Người chưa bao giờ đeo kính tự dưng đeo lên đều cảm thấy kỳ quái. Tiền Tâm Nhất nhìn một lát, cho rằng bản thân mình giống như một thằng lưu manh giả danh tri thức, bèn tháo kính xuống, cười không dừng được:
Triệu Đông Văn nhét đôi đũa vào trong tay Tiền Tâm Nhất, cảm giác ồn ào đã lâu chưa thấy khiến Tiền Thâm Nhất cảm động tới mức trái tim cuộn sóng như thủy triều, khóe mắt cay cay. Anh vui vẻ nhận lấy ý tốt của mọi người, gắp một miếng bánh gạo cho Trần Tây An, anh cũng ăn một miếng, sau đó anh nâng rượu đứng dậy, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng:
Trần Tây An nhặt cặp táp lên, nói cảm ơn với cô gái đứng trước cổng, sau đó đẩy Tiền Tâm Nhất ngồi vào ghế phụ, khởi động xe đi về phía cửa hàng đồ ăn Tứ Xuyên.
– Trần Tây An này, lúc họp tôi đã tự làm theo ý mình, không hỏi ý kiến của anh. Bây giờ tôi hỏi anh, nếu như anh không muốn nhận dự án biệt thự, tôi sẽ bảo kỹ sư kết cấu ở phòng 2 thay anh.
Dường như mối quan hệ giữa Tiền Tâm Nhất và mẹ mình không mấy thân mật. Ngay từ đầu anh đã nói cả đống lời nói dối thiện ý với đầu bên kia. Nào là “con ăn rồi”, “vẫn ổn”, “còn có người mua bánh kem”, sau đó thì bắt đầu qua loa, không phải “vâng” thì lại là “con biết rồi”, cuối cùng lấy lý do sắp xuống xe để cúp điện thoại.
Anh nhét điện thoại vào túi, sau đó nằm xụi ra ghế, im lặng hồi lâu. Suy đi tính lại thì chủ đề về mẹ cũng chỉ có bấy nhiêu. Trần Tây An biết anh đang phiền não điều gì, song hắn không hỏi. Nếu như hắn muốn biết bên cạnh Tiền Tâm Nhất có bao nhiêu bạn gái thì cách mà hắn sử dụng sẽ rất vòng vo.
Bỗng trên đùi Tiền Tâm Nhất xuất hiện một túi quà nhỏ, cảm giác chiếc hộp hình khối không được vững vàng. Tiền Tâm Nhất vô thức vươn tay đỡ hai bên túi, anh nhìn chiếc túi rồi lại nhìn sang Trần Tây An đang tập trung quan sát đường phía trước để lái xe:
Tiền Tâm Nhất sững người, bất ngờ giơ ngón tay cái lên với hắn:
– Đây là gì?
Trần Tây An bình tĩnh nhìn vào mắt anh:
Trần Tây An nghiêng đầu cười với anh, đáy mắt phản chiếu tia sáng vàng từ ngọn đèn đường, đồng tử như đong đầy pháo hoa:
– Uầy, bây giờ tôi mới phát hiện anh cuồng vọng thật đấy. Không tồi. Tôi thích tính cách này.
– Quà sinh nhật, cậu xem xem có thích không?
Tiền Tâm Nhất rất vui, nhưng cũng có phần ngại ngùng. Anh không có người bạn tri kỷ nào, sinh nhật hằng năm không tự đón một mình thì cũng tới chỗ thầy mình ăn chực. Năm nay được cậu học trò tổ chức rùm beng, đến cả đồng nghiệp mới tới cũng không tránh khỏi vận mệnh tiêu tiền. Anh vạch miệng túi quà ra, phát hiện bên trong là một hộp kính màu đen, không khỏi nhớ tới lời mình buột miệng hôm đi họp bên VA, chẳng ngờ Trần Tây An lại để tâm đến vậy.
Bỗng trên đùi Tiền Tâm Nhất xuất hiện một túi quà nhỏ, cảm giác chiếc hộp hình khối không được vững vàng. Tiền Tâm Nhất vô thức vươn tay đỡ hai bên túi, anh nhìn chiếc túi rồi lại nhìn sang Trần Tây An đang tập trung quan sát đường phía trước để lái xe:
– Thật đấy.
– Cảm ơn, cảm ơn nhé. – Tiền Tâm Nhất thốt ra câu cảm ơn đến từ tận đáy lòng.
– Sư phụ, cuối cùng người~~~ cũng tới rồi, đồ nhi đợi người tới mức… gặm hết cả cánh gà ~~~
Anh cúi đầu mở hộp kính, chiếc kính bọc bằng khăn lau nằm gọn bên trong, có thể thấy thấp thoáng gọng kính màu đen, một chiếc kính rất nghiêm túc.
Tiền Tâm Nhất lấy kính ra đeo lên, kéo gương xe ra soi bản thân mình bên trong. Người chưa bao giờ đeo kính tự dưng đeo lên đều cảm thấy kỳ quái. Tiền Tâm Nhất nhìn một lát, cho rằng bản thân mình giống như một thằng lưu manh giả danh tri thức, bèn tháo kính xuống, cười không dừng được:
– Tôi thấy mình đã phá hỏng món quà của anh rồi.
Bởi vì đang quan sát đường, Trần Tây An không nhìn thấy dáng vẻ khi anh đeo kính, nhưng vẫn cho rằng gu thẩm mỹ của mình chắc hẳn không có vấn đề:
– Tôi nghĩ do cậu không quen thôi, lần đầu tiên tôi đeo kính lên cũng cảm thấy mình rất xấu.
Nhớ tới dáng vẻ khi hắn đeo kính, Tiền Tâm Nhất nghĩ bụng hắn đang lừa ai không biết. Trần Tây An liếc thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ kia, mỉm cười giải thích:
– Thật đấy.
– Chờ tôi về nhà nhìn thêm mấy lần, khi nào thấy đẹp trai rồi mới đeo ra ngoài. – Tiền Tâm Nhất nghiêm túc bọc chiếc kính lại, bỏ vào chỗ cũ, giơ giơ hộp kính nói – Cảm ơn, tôi thích lắm.
Gần mười giờ bọn họ mới tới nhà hàng, may sao quanh đây có nhiều quán vỉa hè, cũng đông người ăn khuya, đại sảnh không đến mức vắng vẻ. Tiền Tâm Nhất bước vào trong phòng đặt riêng, Triệu Đông Văn đang gặm chân gà, nhìn thấy anh thì lập tức làm lố lau đi mồ hôi ứa ra do ăn cay, giả vờ giả vịt nói với anh:
– Sư phụ, cuối cùng người~~~ cũng tới rồi, đồ nhi đợi người tới mức… gặm hết cả cánh gà ~~~
Cả phòng cười ầm ĩ, không biết bọn họ ở trong đây nói những gì, nhân viên phục vụ cũng bám ở ngoài cửa cười không chịu đi. Tiền Tâm Nhất hơi xấu hổ, cảm ơn nhân viên phục vụ rồi đóng cửa lại.
– Cũng vậy thôi, Hách Kiếm Vân chẳng là cái thá gì.
Salad đã mang lên từ lâu, rượu đã rót qua một lượt, trên bàn la liệt xiên nướng, có lẽ bọn họ cũng phải ăn hai tăng rồi, nhưng vẫn chưa có ai đi. Thấy anh tới, bọn họ lập tức rút dây ruy băng đã chuẩn bị sẵn dưới bàn bắn về phía anh, hô hào chúc mừng sinh nhật.
Tiền Tâm Nhất bị phun chất tạo bọt đủ màu sắc lên người, Trần Tây An làm cá trong chậu cũng vạ lây, cả người dính đầy bọt màu. Hai người bị phun một lúc lâu cuối cùng cũng được ngồi xuống vị trí đã được để dành trước. Bọn họ vừa ngồi xuống, Lương Cầm ngồi gần cửa nhất lập tức mở cửa gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Tiền Tâm Nhất chưa kịp nói gì mọi người đã nhao nhao tôi một câu anh một câu bảo bọn họ ăn trước đi.
Tiền Tâm Nhất bị phun chất tạo bọt đủ màu sắc lên người, Trần Tây An làm cá trong chậu cũng vạ lây, cả người dính đầy bọt màu. Hai người bị phun một lúc lâu cuối cùng cũng được ngồi xuống vị trí đã được để dành trước. Bọn họ vừa ngồi xuống, Lương Cầm ngồi gần cửa nhất lập tức mở cửa gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Tiền Tâm Nhất chưa kịp nói gì mọi người đã nhao nhao tôi một câu anh một câu bảo bọn họ ăn trước đi.
Triệu Đông Văn nhét đôi đũa vào trong tay Tiền Tâm Nhất, cảm giác ồn ào đã lâu chưa thấy khiến Tiền Thâm Nhất cảm động tới mức trái tim cuộn sóng như thủy triều, khóe mắt cay cay. Anh vui vẻ nhận lấy ý tốt của mọi người, gắp một miếng bánh gạo cho Trần Tây An, anh cũng ăn một miếng, sau đó anh nâng rượu đứng dậy, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng:
– Cảm ơn mọi người đã bỏ công sức tổ sức sinh nhật cho tôi, tôi vui tới mức không biết phải nói gì rồi đây này. Dù sao thì… cảm ơn, sau này tôi sẽ mắng ít đi mấy câu, nào, cạn đi.
Mọi người “xì” một tiếng, sau đó đều đựng dậy chạm cốc với anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Tiếp theo lại uống vòng quanh. Tiền Tâm Nhất rất vui, vì nhận được tình cảm tốt đẹp của mọi người nên rất dễ nói chuyện, ai mời cũng uống. Mọi người bắt anh phải thề rằng từ sau này sẽ làm một chàng trai dịu dàng, anh bèn giả vờ nhã nhặn. Chờ khi bạn gái Tiểu Ôn của Triệu Đông Văn mang bánh kem bước vào, anh đã say bí tỉ tới độ trong mắt chỉ còn ánh nến lung linh.
Dường như mối quan hệ giữa Tiền Tâm Nhất và mẹ mình không mấy thân mật. Ngay từ đầu anh đã nói cả đống lời nói dối thiện ý với đầu bên kia. Nào là “con ăn rồi”, “vẫn ổn”, “còn có người mua bánh kem”, sau đó thì bắt đầu qua loa, không phải “vâng” thì lại là “con biết rồi”, cuối cùng lấy lý do sắp xuống xe để cúp điện thoại.
Trần Tây An đỡ anh bằng một tay, nhìn anh cắt bánh kem xiên xẹo bảy tám miếng như cái mai rùa, run run chia cho từng người, sau đó bị trát bánh kèm đầy mặt, cả người toàn là vụn bánh kem, chẳng khác nào người kem cả.
Bảy người bọn họ đã uống hết hai chai rượu Ngưu Lan Sơn một lít cùng vô số bia và rượu vang, ngoại trừ phái nữ không uống được rượu và Trần Tây An, cùng với Tiền Tâm Nhất say bí tỉ trở nên ngoan ngoãn, những người khác đều bắt đầu múa may quay cuồng.
Trần Tây An nghe giọng nói ấy có vẻ rất thành khẩn, vội vàng lay lắc Tiền Tâm Nhất, kéo cả người cả ghế về phía sau một đoạn, rời xa ma trảo của anh béo, nhấc Triệu Đông Văn đang nằm rạp bên chân lên đùi anh ta.
Trần Tây An ôm vai anh đi nhanh hơn:
Triệu Đông Văn nằng nặc ôm lấy đùi Tiền Tâm Nhất, gào khóc như một người thấm nhuần văn nghệ, nói cái gì mà thầy là ngọn đèn sáng chiếu rọi lối em đi trên con đường sự nghiệp, mặc dù có đôi khi đèn hơi nhấp nháy nhưng chưa từng bỏ em ở chốn tối tăm… Cô bạn gái Tiểu Ôn thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn xinh xắn của cậu ta ngồi một bên cười sảng khoái, vỗ bàn kêu “rầm rầm” cả lên.
Anh béo Bao Vũ Bằng say tới mức bắt đầu phân tích mưu trí, đầu tiên chỉ vào Tiền Tâm Nhất mắng “thằng ngốc này, ai cho cậu gan dám nói với tôi như vậy”, mắng tới mức bật cười, còn vỗ lưng Tiền Tâm Nhất bộp bộp như vỗ quả bóng da, nói rất phục anh.
Trần Tây An nghe giọng nói ấy có vẻ rất thành khẩn, vội vàng lay lắc Tiền Tâm Nhất, kéo cả người cả ghế về phía sau một đoạn, rời xa ma trảo của anh béo, nhấc Triệu Đông Văn đang nằm rạp bên chân lên đùi anh ta.
Người lớn tuổi nhất trong phòng cũng là người ít nói nhất, ấy vậy mà sau khi say rượu lại thành nói nhiều. Anh ta kéo người khác kể về lịch sử tình trường của mình. Đếm lần lượt từng cô bạn gái, hiệu quả chắc khác nào đếm cừu, đếm tới mức Tiền Tâm Nhất ngủ thϊếp đi.
Nếu không phải hôm sau phải đi làm, bọn họ còn định đi KTV quẩy tiếp. Trần Tây An vội đuổi Triệu Đông Văn sắp thoát cương đi, gọi Lương Cầm còn tỉnh táo tới giúp hai người say gọi xe về, còn Tiền Tâm Nhất say bí tỉ và “thuận đường” tất nhiên sẽ do Trần Tây An phụ trách.
Bởi vì đang quan sát đường, Trần Tây An không nhìn thấy dáng vẻ khi anh đeo kính, nhưng vẫn cho rằng gu thẩm mỹ của mình chắc hẳn không có vấn đề:
Tiền Tâm Nhất say rồi, gò má đỏ hây hây, Trần Tây An thắt đai an toàn giúp anh, anh nằm trên ghế phụ ngủ như điếc. Trần Tây An hỏi anh địa chỉ nhà cụ thể sắp tám mươi lần đến nơi mà anh vẫn đơ đơ chẳng đáp lại một lời. Trần Tây An chậm rãi lòng vòng quanh cầu Hòa Bình một đoạn, thấy anh chẳng có phản ứng gì hết bèn dứt khoát nhấn chân ga, đưa người về nhà mình.
Hết chương 14