Bầu không khí của bữa trưa khá hài hòa, chủ đề câu chuyện xoay quanh quan hệ quốc tế giữa Trung, Mỹ và Nhật. Mấy người đàn ông có mặt ở đây ai cũng có thể nói xen vào mấy câu, hơn nữa quan điểm về cơ bản thì không có khác biệt gì nhiều.
“Thầy ơiii ~ đã lên bốn lượt xiên rồi, tại sao anh còn chưa tới?”
Sau bữa cơm, cuộc họp thảo luận phương án tiếp tục, Trần Thụy Hà đang rối rắm, mở cuốn ảnh xem lại một lần từ đầu tới cuối. Mỗi khi phát hiện ra thứ gì mới đều hỏi một câu, lan can, phào, sống mái nhà… Trong tình huống không biết rốt cuộc ông chủ có thích hay không, công tác chuẩn bị càng có tính lựa chọn càng tốt.
Quả thực Tiền Tâm Nhất không hiểu về phương diện nguyên vật liệu, cái anh biết thì anh sẽ nói mấy câu, không biết thì gửi gắm cho Trần Tây An. Những vật liệu mà đến Trần Tây An còn không biết thì chứng minh tính thực dụng của nó quá thấp, về nhà tra thêm.
– Sếp, cuối cùng sếp cũng đến rồi.– Tâm Nhất, cậu nói gì vậy. Sếp Hách, em và kỹ sư Trần đã tiếp xúc cả ngày nay rồi, nghiệp vụ không có vấn đề gì hết, Lão Nhϊếp cũng nhìn thấy rồi đấy.Trần Tây An nhìn giờ, chắc chắn trăm phần trăm không thể đến đó kịp, bèn gửi tin nhắn cho Triệu Đông Văn nói có lẽ sẽ tới muộn, Triệu Đông Văn nhanh chóng trả lời “ok”. Nhận được tin nhắn xong, cậu ta nhân lúc rảnh rỗi bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.Trần Tây An lên tiếng:(Phào: chỉ thường là bất kỳ đường gờ trang trí ngang nào tôn lên một tòa nhà hoặc thành phần đồ nội thất.)
– Sếp, cuối cùng sếp cũng đến rồi.
Tiền Tâm Nhất lập tức ngồi dậy, dõi mắt về phía người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặt mày cương nghị, ăn mặc đứng đắn chỉnh tề đứng bên cửa, ông ta vắt áo vest khoác ngoài trên khuỷu tay, vóc dáng cao lớn, thoạt nhìn rất có phong thái uy nghiêm của người bề trên, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Hách Kiếm Vân của Tây Đường.
Quả thực Tiền Tâm Nhất không hiểu về phương diện nguyên vật liệu, cái anh biết thì anh sẽ nói mấy câu, không biết thì gửi gắm cho Trần Tây An. Những vật liệu mà đến Trần Tây An còn không biết thì chứng minh tính thực dụng của nó quá thấp, về nhà tra thêm.
– Không phải, kỹ sư Trần cùng cấp với cháu, về phần kết cấu cháu vẫn phải nghe theo lời anh ấy.
Gần chín giờ, cuối cùng cuộc họp cũng đã đi đến hồi kết thúc, Tiền Tâm Nhất ra khỏi cửa, còn đang đắn đo suy nghĩ nên an ủi Trần Tây An thế nào, điện thoại chợt vang lên, anh nghe thấy giọng Triệu Đông Văn tủi thân tới mức có thể đi làm bạn gái người ta được rồi.
Qua hai tiếng đồng hồ, khi không còn gì để xem nữa thì cũng tới ba giờ hơn, cuối cùng Trần Thụy Hà bắt đầu đề cập tới chuyện các chức năng sử dụng của biệt thự cùng với chuyện muốn lén tăng chút diện tích trong phòng. Tiền Tâm Nhất tức thì tập trung hơn.
Trần Thụy Hà uống một ngụm nước, cười ha ha:
Trần Thụy Hà nói thẳng vào vấn đề chính:
– Trưởng phòng Tiền, kỹ sư Trần, nội bộ dự án của chúng ta có một vài thao tác không theo quy trình bình thường, tôi đoán có lẽ sếp Cao đã nói tin này cho hai người nghe rồi.
– Thuận đường về có một nhà hàng Tứ Xuyên, đi ăn chung nhé?
Tiền Tâm Nhất thầm nói: Không cần phải nói tôi cũng biết, theo quy định bình thường thì ai dám lấy đất trong công viên. Anh gật đầu lên tiếng:
Cho dù làm ngành nghề nào thì đều sẽ sợ sửa, nhất là ngành kiến trúc, như đường ống dưới đất và thông gió điều hòa không khí trên đầu, một khi gặp vấn đề là phải phá tường, còn phải nghiên cứu xem thời gian bao lâu và tiết kiệm. Nói mỗi lần thay đổi khiến cả toàn thể phải thay đổi cũng không ngoa. Tiền Tâm Nhất ngước mắt lên nói:
Tất cả mọi người đều sững sờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Tây An. Chẳng ngờ người đáng lý phải khó xử nhất lúc này thản nhiên quay sang nhìn đồng nghiệp của mình rồi cười, không có bất cứ phản ứng nào khác. Tiền Tâm Nhất híp mắt, nói thầm “ông không muốn luôn cả tôi thì tốt biết mấy”, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Tôi và Trần Tây An đã biết chuyện thêm diện tích trong phòng và sau này sẽ mở rộng hành lang bên ngoài.
Trần Thụy Hà uống một ngụm nước, cười ha ha:
(Phào: chỉ thường là bất kỳ đường gờ trang trí ngang nào tôn lên một tòa nhà hoặc thành phần đồ nội thất.)
– Thực ra vẫn còn một số chỗ nhỏ cần phải thay đổi, nhưng đều ở trong phòng. Tôi báo qua cho hai người biết, khi nào có phương án cụ thể bên tôi sẽ nói sau nhé?
– Nếu như đã có rất nhiều nhân tố biến động, vậy thì thời gian đưa ra bản vẽ cũng phải thư thư ra một chút đúng không?
Cho dù làm ngành nghề nào thì đều sẽ sợ sửa, nhất là ngành kiến trúc, như đường ống dưới đất và thông gió điều hòa không khí trên đầu, một khi gặp vấn đề là phải phá tường, còn phải nghiên cứu xem thời gian bao lâu và tiết kiệm. Nói mỗi lần thay đổi khiến cả toàn thể phải thay đổi cũng không ngoa. Tiền Tâm Nhất ngước mắt lên nói:
Trần Tây An cười cười, dáng vẻ có đôi phần miễn cưỡng. Tiền Tâm Nhất thấy không ổn, đang định nói không muốn thì không cần phải quan tâm tới dự án này nữa, tôi sẽ bảo Lão Cao thay người khác. Bỗng, một chú chó lớn không đeo xích bất ngờ chạy xồng xộc ra khỏi ngõ nhỏ. Da đầu Tiền Tâm Nhất thiếu điều nổ tung, anh hãi hùng khϊếp vía bỏ lại Trần Tây An rồi chạy biến.
Tiền Tâm Nhất vội vàng đi ngang qua Trần Tây An tới góc bàn bên kia bắt tay với ông ta:
– Sếp Trần, nói luôn đi, bên anh chỉ nói thôi mà, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu nhỉ. Nếu như anh không nói rõ ràng với tôi, để tôi dự tính kết cấu và đường đi của các loại dây ống trước, vậy thì đối với anh mà nói phương án đưa ra sẽ hoàn toàn vứt đi.
Qua hai tiếng đồng hồ, khi không còn gì để xem nữa thì cũng tới ba giờ hơn, cuối cùng Trần Thụy Hà bắt đầu đề cập tới chuyện các chức năng sử dụng của biệt thự cùng với chuyện muốn lén tăng chút diện tích trong phòng. Tiền Tâm Nhất tức thì tập trung hơn.
Tiền Tâm Nhất cười đồng ý. Bắt đầu nói về chuyện diện tích cụ thể trong phòng. Trần Thụy Hà mở máy chiếu lên, ấn vào mặt cắt vô cùng đơn giản mà nhân viên của bọn họ đã làm, nói với những người ở đây bọn họ muốn độ cao thế nào. Sau đó nói tới một loạt những yêu cầu đại khái về hành lang bên ngoài cùng với sửa đổi bể bơi trong nhà mà trước đây ông chủ bọn họ từng đề cập qua.
– Đây là cấp dưới của cậu hả?
Trần Thụy Hà xoa xoa tay, có chút bất đắc dĩ:
– Ăn gì cũng được, bình thường ăn cái gì nhanh thì tôi ăn cái đó.
– Tôi gửi công hàm viết rõ từng điều với cậu thì hơn, đây không phải…
– Trưởng phòng Tiền, kỹ sư Trần, nội bộ dự án của chúng ta có một vài thao tác không theo quy trình bình thường, tôi đoán có lẽ sếp Cao đã nói tin này cho hai người nghe rồi.
Trái tim Tiền Tâm Nhất như bừng lửa, cảm động tới mức không biết phải làm sao, luống cuống không biết phải nói gì:
Anh ta không nói rõ nhưng mọi người ở đây đều hiểu. Tiền Tâm Nhất thầm mắng, cái gì cũng không chịu xác nhận thì lấy đâu ra phương án. Chẳng qua thị trường trong ngành hiện giờ là như vậy, kiến trúc sư đã không còn nằm ở vị trí nòng cốt như trước đây nữa rồi. Thị trường bão hòa cùng với năng lực cạnh tranh khiến Viện thiết kế càng ngày càng mất đi tiếng nói, căn bản đều là nghe tiền chỉ huy hành động.
Đúng lúc này, một người chợt bước từ bên ngoài vào. Trần Thụy Hà ngồi đối diện cửa nghịch điện thoại đứng phắt dậy, mỉm cười nói:
– Sếp Hách, kỹ sư Trần là bạn hợp tác mà cháu tự lựa chọn, cháu muốn biết lý do anh ấy không thể đảm nhiệm công trình này.
Trần Tây An lên tiếng:
Giọng ông ta rất trầm, hơn nữa khẩu âm cực nặng, phải mất một lát Tiền Tâm Nhất mới hiểu ông ta đang nói gì. Trần Thụy Hà thấp thỏm trả lời:
– Nếu như đã có rất nhiều nhân tố biến động, vậy thì thời gian đưa ra bản vẽ cũng phải thư thư ra một chút đúng không?
Trái tim Trần Tây An chấn động, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được nếm thử cảm giác được người không phải người thân của mình bảo vệ. Cảm giác này khiến trái tim hắn bất giác đập thình thịch ngay trong hoàn cảnh mình bị làm khó. Đồng thời hắn cũng phát hiện người bao che như Tiền Tâm Nhất bình thường sẽ không thể nào ngó lơ kẻ đáng thương được, có lẽ giả vờ yếu ớt với anh lại là một lá bài hay.
Trần Tây An lên tiếng:
– Đâu có được, thời gian gửi báo cáo thẩm tra đã dự định sẵn rồi. – Trần Thụy Hà cười ha ha – Bản vẽ ấy à, nếu thời gian gấp quá thì tăng ca.
Hách Kiếm Vân thở ra một hơi, bầu không khí vô cùng áp lực lại vây quanh phòng họp. Tuy rằng Hách Kiếm Vân có ý kiến với Trần Tây An, nhưng vẫn rất trách nhiệm với công trình của mình. Ông ta đưa ra rất nhiều hình ảnh thực địa mình đã tự đi khảo sát, song chỉ giao lưu với Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An ngồi bên cạnh giống như một hòn đảo cô độc bị cố ý cách ly.
– Tôi không muốn người này phụ trách công trình của tôi.
Tiền Tâm Nhất gõ gõ bút lên cuốn sổ:
Tiền Tâm Nhất chạy thục mạng, thoáng cái đã rẽ vào một ngõ nhỏ và biến mất không thấy đâu nữa. Trần Tây An vô cùng lo lắng, quăng cặp táp vào trong vườn rồi cũng chạy theo. Chạy tầm hai kilomet cuối cùng cũng phát hiện ra dấu vết của Tiền Tâm Nhất. Không biết anh chui vào vườn của nhà ai, hé ra một khe hở nhòm ra bên ngoài. Chú chó hoang lớn nhào vào khe cửa sủa anh.
– Đâu có được, thời gian gửi báo cáo thẩm tra đã dự định sẵn rồi. – Trần Thụy Hà cười ha ha – Bản vẽ ấy à, nếu thời gian gấp quá thì tăng ca.
– Tâm Nhất, cậu nói gì vậy. Sếp Hách, em và kỹ sư Trần đã tiếp xúc cả ngày nay rồi, nghiệp vụ không có vấn đề gì hết, Lão Nhϊếp cũng nhìn thấy rồi đấy.
– Nếu một tuần chỉ đi làm hai ngày nghỉ năm ngày, vậy tôi có thể tăng ca. Nhưng với thời gian giao bản vẽ mà bên anh đưa cho, tôi tính cả ngày nghỉ vào cũng không đủ, anh không muốn ép tôi chạy mất dạng đấy chứ?
Sau bữa cơm, cuộc họp thảo luận phương án tiếp tục, Trần Thụy Hà đang rối rắm, mở cuốn ảnh xem lại một lần từ đầu tới cuối. Mỗi khi phát hiện ra thứ gì mới đều hỏi một câu, lan can, phào, sống mái nhà… Trong tình huống không biết rốt cuộc ông chủ có thích hay không, công tác chuẩn bị càng có tính lựa chọn càng tốt.
Trần Tây An chỉ là một người chẳng có danh tiếng gì trong thành phố này, ngay cả Trần Thụy Hà thường xuyên đi xã giao cũng chẳng biết đến tên hắn. Vậy mà ông chủ ngày ngày bận rộn của anh ta lại nói danh tiếng của Trần Tây An rất loạn, chắc chắn không nằm ngoài lý do có thù cũ. Mọi người có mặt ở đây đều biết rõ trong lòng, nhưng ai nấy đều giữ im lặng. Trên báo chí thường nói có rất nhiều người khi đối diện với thảm kịch đều không dám bước lên phía trước, mấy ai sẽ vì một người không liên qua mà chịu đắc tội tới miếng cơm manh áo của mình?
Khoảng thời gian trước trong ngành xảy ra một chuyện không lớn, song rất được quan tâm từ đó vô cùng nổi. Trong một Viện thiết kế nho nhỏ có một kiến trúc sư nho nhỏ bị cấp trên áp bức một tháng phải giao một bản vẽ, hơn nữa chỉ có một người trợ lý duy nhất. Một ngày trước khi đến hạn nộp, ông chủ chẳng bao giờ chịu hỏi han gọi điện thoại tới thúc giục giao bản vẽ. Người kiến trúc sư kia lập tức nổi điên, mở loa ngoài đập case máy tính cho ông chủ mình nghe, còn mắng ông ta là cái loại ngu ngốc. Sau đó anh ta mất tích, nghe nói đến giờ vẫn chưa tìm được người.
Trần Thụy Hà lập tức nhún vai cười nói:
Người mù cũng nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, Tiền Tâm Nhất hết nhìn người này rồi lại quay sang nhìn người kia, cuối cùng trao đổi ánh mắt với Trần Thụy Hà. Trần Thụy Hà cũng chẳng hiểu chuyện ra làm sao, chỉ biết chú ý chặt chẽ tình huống.
– Đâu thể nói như vậy được, tôi nào dám ép buộc kiến trúc sư lão làng như cậu. Chuyện thời gian chúng ta không bàn đến nữa, nhưng tôi cam đoan sẽ cố gắng hết sức để giúp các cậu có thêm thời gian, như vậy được chứ?
– Sếp Trần, nói luôn đi, bên anh chỉ nói thôi mà, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu nhỉ. Nếu như anh không nói rõ ràng với tôi, để tôi dự tính kết cấu và đường đi của các loại dây ống trước, vậy thì đối với anh mà nói phương án đưa ra sẽ hoàn toàn vứt đi.
Tiền Tâm Nhất cười đồng ý. Bắt đầu nói về chuyện diện tích cụ thể trong phòng. Trần Thụy Hà mở máy chiếu lên, ấn vào mặt cắt vô cùng đơn giản mà nhân viên của bọn họ đã làm, nói với những người ở đây bọn họ muốn độ cao thế nào. Sau đó nói tới một loạt những yêu cầu đại khái về hành lang bên ngoài cùng với sửa đổi bể bơi trong nhà mà trước đây ông chủ bọn họ từng đề cập qua.
Tiền Tâm Nhất quay đầu sang với góc độ có thể nhìn thấy hắn, cất giọng nghi ngờ:
Chờ anh ta nói xong về bể bơi cũng đã tới năm rưỡi, sắp sửa tới giờ về, chuyện cần nói cũng đã nói cả, vậy mà ông chủ của bọn họ còn chưa chịu tới. Vốn dĩ Trần Thụy Hà định gọi điện cho ông chủ nói tan họp, kết quả nhận được đáp án mười phút nữa ông ta sẽ tới. Anh ta chỉ đàn bảo mọi người nghỉ ngơi một chút.
Trần Tây An nói:
Cúp điện thoại, cuối cùng anh mới tìm được chủ đề có thể nói với Trần Tây An, anh đẩy hắn một cái:
Quy định của GAD là mỗi tháng sẽ thanh toán một số tiền cơm nhất định cho từng phòng. Triệu Đông Văn giấu thầy của mình lén tổ chức một buổi liên hoan, chuẩn bị cho anh một bất ngờ. Cậu ta thông báo cho Trần Tây An, đồng thời cũng giao nhiệm vụ khó nhằn là lừa Tiền Tâm Nhất tới nhà hàng chỉ định cho Trần Tây An – người đàn anh đáng tin cậy. Theo hợp đồng thì bọn họ sẽ được tan làm lúc năm rưỡi, tuy rằng bình thường thì cũng chẳng về đúng giờ lắm, nhưng dẫu sao cũng phải dựa vào khoảng thời gian “hời hợt bề ngoài” này để tổ chức hoạt động, cho nên Triệu Đông Văn đã đặt một phòng riêng vào lúc bảy giờ tối ở một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên.
Sếp Nhϊếp cũng gật đầu một cái, Hách Kiếm Vân càng cau mày chặt hơn. Mặc dù tác phong làm việc của ông ta như sấm sét, tuy vậy vẫn không thể làm mất lòng dân. Nhìn Trần Tây An đã trưởng thành hơn rất nhiều, nỗi đau mất con năm ấy lại dần dần dâng lên trong tim ông ta. Ông ta đã từng rất thưởng thức tính cách của người trẻ tuổi này, cũng đã gửi gắm kỳ vọng vào hắn. Nhưng bây giờ có lẽ cả đời ông ta sẽ chẳng thể tha thứ được cho hắn… không cần biết ai sai thì chuyện người này đã hại ông ta mất đi Hách Bân – đứa con trai duy nhất vẫn là sự thực.
Trần Tây An nhìn giờ, chắc chắn trăm phần trăm không thể đến đó kịp, bèn gửi tin nhắn cho Triệu Đông Văn nói có lẽ sẽ tới muộn, Triệu Đông Văn nhanh chóng trả lời “ok”. Nhận được tin nhắn xong, cậu ta nhân lúc rảnh rỗi bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
Tiền Tâm Nhất thầm nói: Không cần phải nói tôi cũng biết, theo quy định bình thường thì ai dám lấy đất trong công viên. Anh gật đầu lên tiếng:
Nửa người Tiền Tâm Nhất treo trên ghế, ngửa cổ ra phía sau, hai tay đặt trên tay ghế dựa, có lẽ do ngồi mỏi quá. Trần Tây An vừa quay đầu đã nhìn thấy hầu kết nhô lên do tư thế ngửa đầu của anh, hắn không khỏi dời mắt đi, nhỏ giọng nói:
Quy định của GAD là mỗi tháng sẽ thanh toán một số tiền cơm nhất định cho từng phòng. Triệu Đông Văn giấu thầy của mình lén tổ chức một buổi liên hoan, chuẩn bị cho anh một bất ngờ. Cậu ta thông báo cho Trần Tây An, đồng thời cũng giao nhiệm vụ khó nhằn là lừa Tiền Tâm Nhất tới nhà hàng chỉ định cho Trần Tây An – người đàn anh đáng tin cậy. Theo hợp đồng thì bọn họ sẽ được tan làm lúc năm rưỡi, tuy rằng bình thường thì cũng chẳng về đúng giờ lắm, nhưng dẫu sao cũng phải dựa vào khoảng thời gian “hời hợt bề ngoài” này để tổ chức hoạt động, cho nên Triệu Đông Văn đã đặt một phòng riêng vào lúc bảy giờ tối ở một nhà hàng đồ ăn Tứ Xuyên.
– Tối nay cậu muốn ăn gì?
Tiền Tâm Nhất quay đầu sang với góc độ có thể nhìn thấy hắn, cất giọng nghi ngờ:
– Danh tiếng của cậu ta rất loạn.
– Ăn gì cũng được, bình thường ăn cái gì nhanh thì tôi ăn cái đó.
Trần Tây An nhìn giờ, chắc chắn trăm phần trăm không thể đến đó kịp, bèn gửi tin nhắn cho Triệu Đông Văn nói có lẽ sẽ tới muộn, Triệu Đông Văn nhanh chóng trả lời “ok”. Nhận được tin nhắn xong, cậu ta nhân lúc rảnh rỗi bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
(Phào: chỉ thường là bất kỳ đường gờ trang trí ngang nào tôn lên một tòa nhà hoặc thành phần đồ nội thất.)
Trần Tây An nói:
– Thuận đường về có một nhà hàng Tứ Xuyên, đi ăn chung nhé?
Tiền Tâm Nhất không có hứng thú gì với món Tứ Xuyên hết, nhưng rất vừa lòng với vụ thuận đường, đồng ý luôn. Bởi vì lòng mang mục đích còn bị lây sự căng thẳng của Triệu Đông Văn, Trần Tây An không ngờ tới chuyện lại thành công dễ dàng như vậy. Hắn mỉm cười, cảm thấy mình đã nghĩ hơi nhiều.
Trần Thụy Hà lập tức nhún vai cười nói:
Trần Tây An chống đầu gối thở hồng hộc, chợt cảm thấy thật buồn cười, Hách Kiếm Vân còn đáng sợ hơn cả chó nhiều, vậy mà anh có thể cứng cổ với ông ta. Nhưng chỉ một chú chó hoang cũng khiến anh sợ mất mật, người này thật là…
Đúng lúc này, một người chợt bước từ bên ngoài vào. Trần Thụy Hà ngồi đối diện cửa nghịch điện thoại đứng phắt dậy, mỉm cười nói:
– Thực ra vẫn còn một số chỗ nhỏ cần phải thay đổi, nhưng đều ở trong phòng. Tôi báo qua cho hai người biết, khi nào có phương án cụ thể bên tôi sẽ nói sau nhé?
– Sếp, cuối cùng sếp cũng đến rồi.
Hách Kiếm Vân cau mày, đan hai tay trước mặt, chẳng hề khách sáo:
Tiền Tâm Nhất lập tức ngồi dậy, dõi mắt về phía người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặt mày cương nghị, ăn mặc đứng đắn chỉnh tề đứng bên cửa, ông ta vắt áo vest khoác ngoài trên khuỷu tay, vóc dáng cao lớn, thoạt nhìn rất có phong thái uy nghiêm của người bề trên, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Hách Kiếm Vân của Tây Đường.
Hết chương 13
Trần Thụy Hà nhường vị trí, Hách Kiếm Vân buông chiếc cặp táp màu bạc xuống, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tây An, lên tiếng:
Anh ta không nói rõ nhưng mọi người ở đây đều hiểu. Tiền Tâm Nhất thầm mắng, cái gì cũng không chịu xác nhận thì lấy đâu ra phương án. Chẳng qua thị trường trong ngành hiện giờ là như vậy, kiến trúc sư đã không còn nằm ở vị trí nòng cốt như trước đây nữa rồi. Thị trường bão hòa cùng với năng lực cạnh tranh khiến Viện thiết kế càng ngày càng mất đi tiếng nói, căn bản đều là nghe tiền chỉ huy hành động.
Trần Tây An cũng nhìn qua đó, nào biết vừa mới nhìn thấy người kia, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Thế giới rất rộng lớn, cả đời này chưa chắc bạn đã đi hết một vòng, nhưng cũng nhỏ tới mức chỉ cần xoay người là thấy người quen cũ của mình. Người quen cũ thường chỉ chia làm hai loại, một là người thân, hai là kẻ thù.
Cuối cùng Hách Kiếm Vân cũng chịu nhìn về phía anh, ông ta khẽ nhếch môi cười nhẹ như thể không cười, vươn tay ra:
Hách Kiếm Vân chính là dạng thứ hai. Nhìn thấy Trần Tây An, ánh mắt ông ta trầm xuống đầy vẻ dò xét, cảm giác áp bách lan dần ra trong vô hình, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Tây An, sau đó bước về phía Trần Thụy Hà.
Trần Tây An cũng nhìn qua đó, nào biết vừa mới nhìn thấy người kia, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Người mù cũng nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, Tiền Tâm Nhất hết nhìn người này rồi lại quay sang nhìn người kia, cuối cùng trao đổi ánh mắt với Trần Thụy Hà. Trần Thụy Hà cũng chẳng hiểu chuyện ra làm sao, chỉ biết chú ý chặt chẽ tình huống.
Trần Thụy Hà nói thẳng vào vấn đề chính:
Hách Kiếm Vân có năng lực lấy đất của công viên để xây dựng biệt thự, vậy thì chứng minh phía sau ông ta còn có chính phủ chống lưng. Trần Tây An chỉ là một kỹ sư vừa mới bị Cục công trình số 8 đuổi việc, nháy mắt lại trở thành đối tượng ông lớn căm thù. Tiền Tâm Nhất liếc nhìn góc nghiêng gương mặt hắn, cảm thấy có câu chuyện gì ẩn giấu sâu trong đó.
Trần Thụy Hà nhường vị trí, Hách Kiếm Vân buông chiếc cặp táp màu bạc xuống, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tây An, lên tiếng:
– Thụy Hà, đây chính là kiến trúc sư chính của GAD à?
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đã chẳng muốn nhận cái dự án “ẩn ý” này, vui vẻ đi tìm Cao Viễn đổi sang cho người khác. Nhưng người khác nhìn vào còn tưởng rằng anh đang “bán hàng theo gói”, Trần Thụy Hà giật mình, vội vàng hòa giải:
Giọng ông ta rất trầm, hơn nữa khẩu âm cực nặng, phải mất một lát Tiền Tâm Nhất mới hiểu ông ta đang nói gì. Trần Thụy Hà thấp thỏm trả lời:
Sau đó lại nhìn về phía Trần Tây An:
Hách Kiếm Vân chợt lóe lên suy nghĩ: Để nó làm việc dưới bàn tay khống chế của mình cũng được, chưa biết chừng nó phạm sai lầm nào đó rồi phải trả giá, như vậy cũng không tệ.
Hách Kiếm Vân chính là dạng thứ hai. Nhìn thấy Trần Tây An, ánh mắt ông ta trầm xuống đầy vẻ dò xét, cảm giác áp bách lan dần ra trong vô hình, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Tây An, sau đó bước về phía Trần Thụy Hà.
– Đúng ạ. Đây chính là người phụ trách kỹ thuật của bên họ, trưởng phòng Tiền Tâm Nhất, người còn lại là kỹ sư kết cấu Trần.
– Đúng ạ. Đây chính là người phụ trách kỹ thuật của bên họ, trưởng phòng Tiền Tâm Nhất, người còn lại là kỹ sư kết cấu Trần.
Trần Thụy Hà nhận ra Hách Kiếm Vân không thân thiện với Trần Tây An nên cố ý đẩy Tiền Tâm Nhất lên phía trước.
Tiền Tâm Nhất vội vàng đi ngang qua Trần Tây An tới góc bàn bên kia bắt tay với ông ta:
“Nghịch đồ, dám giấu anh, vậy, vậy gì nhỉ… thay anh cảm ơn mọi người nhé, anh bay qua đó liền.”
– Chào sếp Hách, lần đầu gặp mặt, cháu là Tiền Tâm Nhất.
Cuối cùng Hách Kiếm Vân cũng chịu nhìn về phía anh, ông ta khẽ nhếch môi cười nhẹ như thể không cười, vươn tay ra:
Anh cười một tiếng, nói:
– Chào cậu.
– Nếu một tuần chỉ đi làm hai ngày nghỉ năm ngày, vậy tôi có thể tăng ca. Nhưng với thời gian giao bản vẽ mà bên anh đưa cho, tôi tính cả ngày nghỉ vào cũng không đủ, anh không muốn ép tôi chạy mất dạng đấy chứ?
Tiền Tâm Nhất sợ chó, đặc biệt là chó to, sợ tới mức té đ*i!
Sau đó lại nhìn về phía Trần Tây An:
Khoảng thời gian trước trong ngành xảy ra một chuyện không lớn, song rất được quan tâm từ đó vô cùng nổi. Trong một Viện thiết kế nho nhỏ có một kiến trúc sư nho nhỏ bị cấp trên áp bức một tháng phải giao một bản vẽ, hơn nữa chỉ có một người trợ lý duy nhất. Một ngày trước khi đến hạn nộp, ông chủ chẳng bao giờ chịu hỏi han gọi điện thoại tới thúc giục giao bản vẽ. Người kiến trúc sư kia lập tức nổi điên, mở loa ngoài đập case máy tính cho ông chủ mình nghe, còn mắng ông ta là cái loại ngu ngốc. Sau đó anh ta mất tích, nghe nói đến giờ vẫn chưa tìm được người.
– Đây là cấp dưới của cậu hả?
Có vẻ ông ta là người thường xuyên ra lệnh, câu nghi vấn đều mang theo ngữ điệu khẳng định. Tiền Tâm Nhất rất không thích nghe, anh thoáng liếc nhìn Trần Tây An, phát hiện sắc mặt hắn đã khôi phục về bình thường, bèn quay sang cười nói:
– Không phải, kỹ sư Trần cùng cấp với cháu, về phần kết cấu cháu vẫn phải nghe theo lời anh ấy.
Hách Kiếm Vân cau mày, đan hai tay trước mặt, chẳng hề khách sáo:
– Tôi không muốn người này phụ trách công trình của tôi.
Vốn dĩ chẳng hề hay biết gì, Tiền Tâm Nhất sửng sốt:
Tất cả mọi người đều sững sờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Tây An. Chẳng ngờ người đáng lý phải khó xử nhất lúc này thản nhiên quay sang nhìn đồng nghiệp của mình rồi cười, không có bất cứ phản ứng nào khác. Tiền Tâm Nhất híp mắt, nói thầm “ông không muốn luôn cả tôi thì tốt biết mấy”, nhưng ngoài miệng lại nói:
Trần Thụy Hà xoa xoa tay, có chút bất đắc dĩ:
– Sếp Hách, kỹ sư Trần là bạn hợp tác mà cháu tự lựa chọn, cháu muốn biết lý do anh ấy không thể đảm nhiệm công trình này.
Đến cả Cao Viễn còn phải khách sáo với Hách Kiếm Vân, ông ta chẳng thể ngờ một trưởng phòng thiết kế nhỏ bé lại dám phản bác ông ta như vậy, sắc mặt ông ta có vẻ không vui:
– Danh tiếng của cậu ta rất loạn.
Chờ anh ta nói xong về bể bơi cũng đã tới năm rưỡi, sắp sửa tới giờ về, chuyện cần nói cũng đã nói cả, vậy mà ông chủ của bọn họ còn chưa chịu tới. Vốn dĩ Trần Thụy Hà định gọi điện cho ông chủ nói tan họp, kết quả nhận được đáp án mười phút nữa ông ta sẽ tới. Anh ta chỉ đàn bảo mọi người nghỉ ngơi một chút.
Trần Tây An chỉ là một người chẳng có danh tiếng gì trong thành phố này, ngay cả Trần Thụy Hà thường xuyên đi xã giao cũng chẳng biết đến tên hắn. Vậy mà ông chủ ngày ngày bận rộn của anh ta lại nói danh tiếng của Trần Tây An rất loạn, chắc chắn không nằm ngoài lý do có thù cũ. Mọi người có mặt ở đây đều biết rõ trong lòng, nhưng ai nấy đều giữ im lặng. Trên báo chí thường nói có rất nhiều người khi đối diện với thảm kịch đều không dám bước lên phía trước, mấy ai sẽ vì một người không liên qua mà chịu đắc tội tới miếng cơm manh áo của mình?
Đây là lần thứ ba Tiền Tâm Nhất nghe thấy người khác nhắc tới danh tiếng của Trần Tây An, hơn nữa còn phủ định toàn bộ con người hắn. Tiền Tâm Nhất tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, cũng cảm thấy từ phong độ đến tính cách, Trần Tây An đều là một người không tệ. Có lẽ do EQ của bản thân quá thấp, Tiền Tâm Nhất không thể khống chế cảm xúc của mình theo ý muốn, anh càng nghĩ càng cảm thấy phát hỏa, người có tiền có quyền thì có thể chỉ hươu nói là ngựa sao? Người không quyền không thế chỉ còn nước vào địa ngục ư?
Hết chương 13
***
Anh cười một tiếng, nói:
– Sếp Hách, mọi người đều có quyền tự do ngôn luận, cháu sẽ không nói gì nữa. Cháu đã hợp tác với anh ấy quen rồi, không thể hợp tác với người khác. Cháu sẽ về thảo luận với sếp Cao về việc đổi nhóm phụ trách, trước ngày mai sẽ đưa cho chú một đáp án thích hợp, chú thấy có được không?
Triệu Đông Văn “chậc” một tiếng: “Tới birthday party, cả phòng đang đợi anh đấy, từ năm giờ tới chín giờ rồi, anh nhanh lên!!!”
Trái tim Trần Tây An chấn động, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được nếm thử cảm giác được người không phải người thân của mình bảo vệ. Cảm giác này khiến trái tim hắn bất giác đập thình thịch ngay trong hoàn cảnh mình bị làm khó. Đồng thời hắn cũng phát hiện người bao che như Tiền Tâm Nhất bình thường sẽ không thể nào ngó lơ kẻ đáng thương được, có lẽ giả vờ yếu ớt với anh lại là một lá bài hay.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đã chẳng muốn nhận cái dự án “ẩn ý” này, vui vẻ đi tìm Cao Viễn đổi sang cho người khác. Nhưng người khác nhìn vào còn tưởng rằng anh đang “bán hàng theo gói”, Trần Thụy Hà giật mình, vội vàng hòa giải:
– Tâm Nhất, cậu nói gì vậy. Sếp Hách, em và kỹ sư Trần đã tiếp xúc cả ngày nay rồi, nghiệp vụ không có vấn đề gì hết, Lão Nhϊếp cũng nhìn thấy rồi đấy.
Sếp Nhϊếp cũng gật đầu một cái, Hách Kiếm Vân càng cau mày chặt hơn. Mặc dù tác phong làm việc của ông ta như sấm sét, tuy vậy vẫn không thể làm mất lòng dân. Nhìn Trần Tây An đã trưởng thành hơn rất nhiều, nỗi đau mất con năm ấy lại dần dần dâng lên trong tim ông ta. Ông ta đã từng rất thưởng thức tính cách của người trẻ tuổi này, cũng đã gửi gắm kỳ vọng vào hắn. Nhưng bây giờ có lẽ cả đời ông ta sẽ chẳng thể tha thứ được cho hắn… không cần biết ai sai thì chuyện người này đã hại ông ta mất đi Hách Bân – đứa con trai duy nhất vẫn là sự thực.
Hách Kiếm Vân chợt lóe lên suy nghĩ: Để nó làm việc dưới bàn tay khống chế của mình cũng được, chưa biết chừng nó phạm sai lầm nào đó rồi phải trả giá, như vậy cũng không tệ.
Hách Kiếm Vân thở ra một hơi, bầu không khí vô cùng áp lực lại vây quanh phòng họp. Tuy rằng Hách Kiếm Vân có ý kiến với Trần Tây An, nhưng vẫn rất trách nhiệm với công trình của mình. Ông ta đưa ra rất nhiều hình ảnh thực địa mình đã tự đi khảo sát, song chỉ giao lưu với Tiền Tâm Nhất, Trần Tây An ngồi bên cạnh giống như một hòn đảo cô độc bị cố ý cách ly.
Gần chín giờ, cuối cùng cuộc họp cũng đã đi đến hồi kết thúc, Tiền Tâm Nhất ra khỏi cửa, còn đang đắn đo suy nghĩ nên an ủi Trần Tây An thế nào, điện thoại chợt vang lên, anh nghe thấy giọng Triệu Đông Văn tủi thân tới mức có thể đi làm bạn gái người ta được rồi.
“Thầy ơiii ~ đã lên bốn lượt xiên rồi, tại sao anh còn chưa tới?”
– Được đấy, dám mưu đồ bí mật với gian thần sau lưng trẫm.
Vốn dĩ chẳng hề hay biết gì, Tiền Tâm Nhất sửng sốt:
Bầu không khí của bữa trưa khá hài hòa, chủ đề câu chuyện xoay quanh quan hệ quốc tế giữa Trung, Mỹ và Nhật. Mấy người đàn ông có mặt ở đây ai cũng có thể nói xen vào mấu câu, hơn nữa quan điểm về cơ bản thì không có khác biệt gì nhiều.
“Cái gì cơ?”
Triệu Đông Văn “chậc” một tiếng: “Tới birthday party, cả phòng đang đợi anh đấy, từ năm giờ tới chín giờ rồi, anh nhanh lên!!!”
Trái tim Tiền Tâm Nhất như bừng lửa, cảm động tới mức không biết phải làm sao, luống cuống không biết phải nói gì:
Đến cả Cao Viễn còn phải khách sáo với Hách Kiếm Vân, ông ta chẳng thể ngờ một trưởng phòng thiết kế nhỏ bé lại dám phản bác ông ta như vậy, sắc mặt ông ta có vẻ không vui:
“Nghịch đồ, dám giấu anh, vậy, vậy gì nhỉ… thay anh cảm ơn mọi người nhé, anh bay qua đó liền.”
Nửa người Tiền Tâm Nhất treo trên ghế, ngửa cổ ra phía sau, hai tay đặt trên tay ghế dựa, có lẽ do ngồi mỏi quá. Trần Tây An vừa quay đầu đã nhìn thấy hầu kết nhô lên do tư thế ngửa đầu của anh, hắn không khỏi dời mắt đi, nhỏ giọng nói:
(Phào: chỉ thường là bất kỳ đường gờ trang trí ngang nào tôn lên một tòa nhà hoặc thành phần đồ nội thất.)
Cúp điện thoại, cuối cùng anh mới tìm được chủ đề có thể nói với Trần Tây An, anh đẩy hắn một cái:
– Được đấy, dám mưu đồ bí mật với gian thần sau lưng trẫm.
Trần Tây An cười cười, dáng vẻ có đôi phần miễn cưỡng. Tiền Tâm Nhất thấy không ổn, đang định nói không muốn thì không cần phải quan tâm tới dự án này nữa, tôi sẽ bảo Lão Cao thay người khác. Bỗng, một chú chó lớn không đeo xích bất ngờ chạy xồng xộc ra khỏi ngõ nhỏ. Da đầu Tiền Tâm Nhất thiếu điều nổ tung, anh hãi hùng khϊếp vía bỏ lại Trần Tây An rồi chạy biến.
– Tôi gửi công hàm viết rõ từng điều với cậu thì hơn, đây không phải…
Tiền Tâm Nhất sợ chó, đặc biệt là chó to, sợ tới mức té đ*i!
Chó không thích nhìn người chạy, anh vừa chạy, chú chó hoang kia lập tức đuổi theo. Trần Tây An không giữ kịp người, đứng dưới hệ thống chiếu sáng của khu Tây Đường, hắn gọi dừng lại mãi mà không được, chỉ trơ mắt nhìn Tiền Tâm Nhất quăng cặp táp đi cắm đầu cắm cổ chạy, chạy tới mức mông cũng phải rơi xuống.
Tiền Tâm Nhất chạy thục mạng, thoáng cái đã rẽ vào một ngõ nhỏ và biến mất không thấy đâu nữa. Trần Tây An vô cùng lo lắng, quăng cặp táp vào trong vườn rồi cũng chạy theo. Chạy tầm hai kilomet cuối cùng cũng phát hiện ra dấu vết của Tiền Tâm Nhất. Không biết anh chui vào vườn của nhà ai, hé ra một khe hở nhòm ra bên ngoài. Chú chó hoang lớn nhào vào khe cửa sủa anh.
Trần Tây An chống đầu gối thở hồng hộc, chợt cảm thấy thật buồn cười, Hách Kiếm Vân còn đáng sợ hơn cả chó nhiều, vậy mà anh có thể cứng cổ với ông ta. Nhưng chỉ một chú chó hoang cũng khiến anh sợ mất mật, người này thật là…
Hách Bân từng để lại bóng ma tâm lý trong sinh mệnh Trần Tây An, Dương Giang nói rồi sẽ có người mang tới ánh sáng cho hắn.
Trần Tây An nhìn khe cửa hẹp, bỗng nhận ra rằng có lẽ người đó đang đứng ngay sau khe cửa kia.
– Thuận đường về có một nhà hàng Tứ Xuyên, đi ăn chung nhé?– Chào cậu.Hết chương 13