Hai chân cô đáp xuống đất, cúi đầu xuống, trong lòng thầm mắng: Đồ lừa đảo.
“Yến Hiếu Tiệp đến rồi!”
“Mẹ nó, đồng phục trường chúng ta xấu như vậy, nhưng sao khi cậu ấy mặc lên người lại đẹp trai như thế chứ?”
“Nếu tất cả bọn con trai trong trường Nhị Trung đều có tướng mạo xuất sắc như này, tớ bằng lòng đến trường học tự học lúc năm giờ.”
Cô gái bên cạnh nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.
Những đứa con trai khác thì liếc mắt khinh thường.
Yến Hiếu Tiệp không thích cài nút áo khoác đồng phục, anh luôn thích hất áo khoác đồng phục sang hai bên, khi bước đi trên đường, luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, một nam sinh vừa có tướng mạo xuất chúng vừa có thành tích khiến người khác ngưỡng mộ, chỉ cần đứng trong đám đông, khung cảnh đó thật sự quá chói mắt.
Ánh mắt anh không có chút thấp thỏm nhớ mong gì, nhìn thẳng về phía Ôn Kiều.
Nhưng Tôn Thư Dữ đã đứng chắn trước mặt anh, với chiều cao 1m8 của mình, dáng vẻ cô ấy rất có khí thế.
Cô ấy không cảm thấy Yến Hiếu Tiệp đẹp trai, bởi vì anh luôn bắt nạt Ôn Kiều, vì vậy cô ấy cho rằng anh nhất định là một tên lưu manh.
“Ồ, đây không phải niềm tự hào của Nhị Trung chúng ta sao, nhà vô địch Olympic tương lai Tôn Thư Dữ đây sao.”
Cái tên Yến Hiếu Tiệp này khi nói chuyện luôn dùng giọng điệu đùa giỡn với đời: “Chị Tôn, đã lâu không gặp.”
Anh biết đây là người bạn thân duy nhất trong trường của Ôn Kiều.
Có điều Tôn Thư Dữ còn chưa kịp lên tiếng cảnh cáo anh, cô ấy đã bị hiệu trưởng gọi đi.
Bởi vì đám đông đã giải tán bớt, nên Yến Hiếu Tiệp dễ dàng đi lên hàng đầu tiên, lấy điện thoại ra, đơn giản chụp lại tên của mười vị trí đầu.
Lúc anh quay đầu lại, phát hiện Ôn Kiều đã xuống lầu rồi.
Yến Hiếu Tiệp bước vài bước lớn đã có thể đuổi kịp Ôn Kiều.
Anh đút hai tay vào túi quần, khóe môi khẽ cong lên, híp mắt mỉm cười: “Bạn học Ôn Kiều, chúc mừng nha, cậu đã được lọt vào top mười đúng như mong muốn rồi đó.”
Ôn Kiều dừng bước, quay người lại, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Nhưng đáy lòng cô lại có một cảm giác lo lắng thay cho anh: “Tôi tưởng cậu nói sẽ nhường tôi có ý là trước khi cậu chuyển trường, sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện cố gắng thi cử chứ.”
“Có vẻ tôi cũng cần phải dạy bổ túc môn tiếng Trung cho cậu luôn đúng không?”, Yến Hiếu Tiệp nghe mà mỉm cười, bước xuống hai bước: “Tôi có nói sẽ nhường cậu, nhưng có nói sẽ nhường những người khác đâu.”
Ôn Kiều: “…”
Đúng vậy thật, anh nói không sai chút nào.
Đầu óc của anh xoay chuyển quá nhanh, đúng là một thiên tài logic.
“Vị trí thứ ba là Phùng Kiển, tôi đã không vừa lòng cậu ta lâu lắm rồi.”
Yến Hiếu Tiệp ngẩng đầu lên, hống hách nói: “Những kỳ kiểm tra nhỏ nhỏ thì có thể nhường cậu ta, nhưng đến thi cuối kỳ lại bị tôi đá ra khỏi top ba, vậy mới khiến cậu ta tức chết.”
Nhìn dáng vẻ bất khả chiến bại của anh, Ôn Kiều triệt để không nói nên lời.
Bây giờ trong cầu thang không có ai đi qua cả.
Lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc, Ôn Kiều nhìn Yến Hiếu Tiệp, cô chớp hàng mi, ánh mắt rất bình tĩnh: “Cũng tốt, nếu cậu chuyển đến Nhất Trung với thành tích hạng ba toàn trường, giáo viên ở đó chắc chắn sẽ coi trọng cậu hơn.”
Dáng vẻ cô vô cùng nghiêm túc chúc mừng cho anh.
Vậy mà cô lại thật sự tin những lời anh nói sao?
Đáy lòng Yến Hiếu Tiệp không khỏi bật cười, sau đó còn cố ý ừm một tiếng, gật đầu nói: “Có thể giáo viên bên đó sẽ thật sự cảm thấy tôi là học sinh sáng giá, nói không chừng còn xếp tôi vào cùng lớp với hoa khôi của Nhất Trung.”
Anh mỉm cười một cách ranh mãnh: “Nghe nói cậu ấy rất xinh đẹp, dung mạo giống như nữ thần Han Ga In của tôi vậy.”
Lại dùng cái chiêu này nữa.
Ôn Kiều không tin hừ một tiếng: “Yến Hiếu Tiệp, đừng nói nữa, cái chiêu này của cậu quá sức ấu trĩ, không kí©ɧ ŧɧí©ɧ được tôi đâu, tôi sẽ không thua cậu.”
Yến Hiếu Tiệp có chút mất mặt khi bị cô chọc trúng tim đen.
Trước khi xuống lầu, Ôn Kiều bổ sung thêm một câu: “À nhân tiện đây tôi nói luôn, cho dù đó là thật cũng tốt, cậu có thể tặng bộ trang phục đó cho Han Ga In của Nhất Trung luôn.”
Cô còn cố ý mỉm cười với anh một cái.
Phần thưởng này quá hấp dẫn, trò chơi này, Yến Hiếu Tiệp sẽ chết khi phải vướng vào.