Mưa Bóng Mây

Chương 13.1: Hôn trộm

Trước kỳ thi cuối kỳ, Ôn Kiều và Yến Hiếu Tiệp gần như chẳng hề có bất cứ liên lạc gì với nhau, cũng không có chạm mặt đối phương.

Cho đến ngày danh sách kết quả được công bố.

Không có gì bất ngờ, Ôn Kiều vẫn giữ danh hiệu hạng nhất của lớp hai.

Điều này khiến cho người giữ vị trí hạng hai là Nghê Tinh cảm thấy không hài lòng, vì vậy cô ta cứ khăng khăng đòi tổ chức nhóm, khiến cho một người luôn bị động như Ôn Kiều trông rất lạc lõng.

Ôn Kiều chỉ có một người bạn duy nhất trong toàn trường, đó là Tôn Thư Dữ, cô ấy là một nữ sinh thể thao vô cùng thanh tú và xinh đẹp, bởi vì tập bơi thường xuyên, nên vóc dáng cô ấy rất cao.

Để được vào đội tuyển của tỉnh, một tháng trước cô ấy đã không ngừng tập luyện và thi đấu, nên không có nhiều cơ hội gặp mặt Ôn Kiều, Ôn Kiều cũng không có nói với cô ấy những chuyện xảy ra giữa mình và Yến Hiếu Tiệp.

Bởi vì nếu Tôn Thư Dữ biết Yến Hiếu Tiệp làm ra những chuyện vô lại đó với cô, có lẽ cô ấy sẽ trực tiếp đến siêu thị Hỷ Ca tìm anh tính sổ.

Thành thật mà nói, với thực lực của cô ấy, khả năng chiến thắng của Yến Hiếu Tiệp gần như bằng không.

Sau khi công bố kết quả, Tôn Thư Dữ đã kéo Ôn Kiều đến bảng thông báo để xem thứ hạng.

“Tiểu Dữ à.”

Đi được nửa đường, Ôn Kiều cảm thấy rất căng thẳng, tay nhễ nhại mồ hôi.

Tôn Thư Dữ kéo cô về phía trước: “Tớ có linh cảm lần này cậu nhất định sẽ lọt vào top mười.”

Trong mỗi học kỳ, dường như cô luôn đứng thứ mười một trong kỳ thi thử, trước mặt có Yến Hiếu Tiệp, cô làm sao có thể đẩy lùi hạng của anh được.

Tuy rằng hôm đó anh có nói sẽ nhường cô, nhưng tại sao lại anh nhường cô chứ?

“A…”

Tôn Thư Dữ chen vào đám đông, hét lớn một tiếng.

“Kiều Kiều, a, Kiều Kiều…”

Cô ấy phấn khích đến nỗi múa máy tay chân: “Cậu, cậu đứng thứ mười!”

Âm thanh xung quanh dường như tan biến.

Đầu óc Ôn Kiều kêu lên ong ong, cô còn tưởng là Tôn Thư Dữ đang muốn chơi khăm mình, nhưng khi bị cô ấy đẩy lên trước bảng thông báo, nhìn thấy trước tên mình là một con số mười màu đỏ, cô liền vui vẻ ôm chầm lấy Tôn Thư Dữ.

“Tiểu Dữ, tớ thật sự đứng thứ mười kìa.”

Suýt chút nữa đã khóc lên vì sung sướиɠ.

Tôn Thư Dữ cũng ôm lấy Ôn Kiều, cô ấy cũng cảm thấy rất vui mừng: “Chúc mừng cậu nha, cuối cùng cậu cũng đánh bại được Yến Hiếu Tiệp rồi.”

“Mà này, Kiều Kiều, tiền thưởng hình như được phát trước kỳ nghỉ đó, sao dịp nghỉ hè này chúng ta không cùng đi du lịch nhỉ, chúng ta…”

Âm thanh bên tai Ôn Kiều lại bị biến mất lần nữa.

Bởi vì cô nhớ đến một người.

Đúng lúc này, Ôn Kiều lập tức xoay người lại, lao vào trong đám đông một lần nữa, sau vài lần chen chúc tới lui, cuối cùng cô cũng chen tới hàng thứ nhất.

Ánh mắt cô lướt qua từ hạng mười một đến hạng hai mươi.

Nhưng không hề có tên của Yến Hiếu Tiệp.

Không phải chứ, thậm chí anh còn không lọt nổi vào top hai mươi sao?

Cái chết của bà ngoại đã ảnh hưởng đến cậu ấy nhiều vậy à?

Cho dù anh có thực sự nhường cô, cũng không đến mức khiến mình lọt khỏi top hai mươi chứ.

Lúc này, có một cô gái bĩu môi bỗng thốt lên: “Trời ơi, không ngờ Yến Hiếu Tiệp có thể đạt tới hạng ba! Thực sự đẹp trai chết đi được!”

Một đám người đổ xô chen lên đầu.

Ôn Kiều giật mình, cô lập tức kiễng chân, ngẩng đầu lên, liền mơ hồ nhìn thấy tên của Yến Hiếu Tiệp ở vị trí thứ ba thông qua khe hở.